Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 28

Bạch Đào nghĩ trong nhà còn ba cái vại rỗng, bèn nhặt thêm khá nhiều củ cải trắng, định làm củ cải muối chua. Cuối cùng, hai người mua gần hai trăm cân rau của Trương thái thái.

Cái sọt tre nhỏ mà Bạch Đào mang theo dĩ nhiên không thể chứa hết, may mà Trương gia gia cho họ mượn hai cái sọt lớn.

Bùi Tranh buộc dây gai trên sọt vào đòn gánh. Bạch Đào đứng bên cạnh nhìn rau đầy đến mức sắp tràn khỏi sọt, có phần lo lắng Bùi Tranh không gánh nổi, dù sao cũng hai trăm cân.

Thế là, cậu chia bớt một ít sang hai bên giỏ tre của mình, nhưng trọng lượng cũng chẳng nhẹ đi bao nhiêu.

"Nếu ngươi gánh không nổi thì chúng ta—" Một lát nữa quay lại chuyến nữa cũng được.

Bạch Đào lặng lẽ nuốt mấy chữ cuối vào bụng, bởi vì trong lúc cậu đang nói, Bùi Tranh đã gánh lên đi được mấy bước rồi, trông cũng không có vẻ gì là quá sức.

Trên đường về, Bạch Đào nhìn cây đòn gánh như sắp bị bẻ gãy bất cứ lúc nào, thỉnh thoảng lại hỏi Bùi Tranh có mệt không, có muốn dừng lại nghỉ một lát không. Mới đầu một hai lần, Bùi Tranh còn đáp một câu "Không mệt", sau đó dứt khoát đi chậm lên phía trước. Bạch Đào bị bỏ lại đằng sau, lặng lẽ ngậm miệng.

Được rồi, huynh giỏi, huynh tiếp tục đi.

Khi đến nhà Bạch Đào, Bùi Tranh bỏ phần rau của cậu ra, rồi gánh phần còn lại chuẩn bị về, thì thấy mấy quan sai bên kia sông cưỡi ngựa phi tới.

Bạch Đào đang ngồi gọt củ cải cũng thấy, liền nói: "Chắc là đến đo đất hoang. Mấy hôm trước nói sẽ tới, kết quả cứ mãi chưa thấy, ta còn tưởng họ quên rồi chứ."

Ở Nam Quốc, đất hoang mà chưa được quan phủ đo đạc và báo cáo thì không được tự ý trồng trọt.

Bạch Đào đã nhắm sẵn một khoảnh đất, là hai bãi đất trống sát vách núi ở hai bên nhà, cộng lại khoảng tám trăm mét vuông. Theo tiêu chuẩn đo đạc ở Nam Quốc, quy đổi ra cỡ khoảng một mẫu tư đất. Nghe thì có vẻ hơi ít, nhưng để nuôi sống một mình Bạch Đào thì hoàn toàn đủ dùng.

Hiện tại cậu vẫn chưa hiểu rõ lắm về thế giới này, cũng không có ý định ra ngoài bôn ba. Còn tương lai thế nào, thì cứ để tương lai lo. Dù sao bây giờ cậu cảm thấy rất ổn, thậm chí còn nóng lòng mong mùa xuân mau tới, để cậu có thể vung cuốc đi trồng trọt.

Đến lúc đó, trồng thêm nhiều ngô với khoai tây, là có thể nuôi thêm gà, vịt, ngan. Còn lợn thì Bạch Đào không định nuôi, so với gà vịt ngan thì phiền phức hơn nhiều, ăn cũng nhiều, ba bữa một ngày không được thiếu. Cho nên, Bạch Đào quyết định sau này sẽ ăn ít thịt lợn một chút.

Đám quan sai làm việc rất nhanh, sau khi xác nhận lại vị trí với Bạch Đào, liền rắc vôi lên ranh giới, rồi đo đạc, cuối cùng vẽ vào bản đồ. Sau khi để Bạch Đào xác nhận không có sai sót, thì để cậu điểm chỉ vào.

Một người trong số đó nhắc nhở: "Cộng lại là một mẫu tư đất. Chỉ cần ghi tên vào sổ, dù có trồng hay không, thì từ năm thứ ba bắt đầu phải nộp thuế, rõ chưa?"

Bạch Đào gật đầu: "Rõ rồi, cảm ơn quan gia."

Đợi bọn họ đi rồi, Bạch Đào vui vẻ nhìn hai mảnh đất trống hai bên nhà, một lớn một nhỏ, vuông vức đâu ra đấy, định mai sẽ bắt đầu nhổ cỏ.

Nói đến nhổ cỏ mới nhớ, cậu vẫn chưa có cuốc hay công cụ làm đất nào. Trước đây toàn mượn của Bùi Tranh và đám người Khâu Đại Ngưu.

Khi Bạch Đào lên tìm Bùi Tranh, thì đúng lúc y từ hầm chui ra, một tay còn xách theo cái sọt.

Bạch Đào giúp y cầm sọt để tiện chui ra:
"Bùi đại ca, ta muốn hỏi một chút, mấy thứ như cuốc của nhà huynh dùng để làm ruộng, là mua ở đâu vậy?"

"Trên trấn." Bùi Tranh phủi bụi dính trên người lúc bò ra khỏi hầm, "Chỗ ta đặt mũi tên."

"Vậy giá cả khoảng bao nhiêu?"

"Mẫu mã khá nhiều, giá cũng khác nhau."

Dạo gần đây Bùi Tranh vẫn đang giúp Bạch Đào sửa sang nhà cửa, chưa có dịp lên trấn. Lúc Bạch Đào hỏi y khi nào thì đi lấy mũi tên, Bùi Tranh nghĩ một chút rồi đáp: "Ngày kia."

Ngày mai định sẽ đi dọn cỏ dại trên mảnh đất hoang, cuối cùng Bạch Đào vẫn phải mượn Bùi Tranh một cái cuốc và một cái liềm.

Bùi Tranh từ trong bếp mang ra một cái rổ, đưa cho Bạch Đào.

Bạch Đào không nhận, hỏi: "Cái này là?"

"Gia vị ngươi để quên."

Bạch Đào mở tấm vải đậy phía trên ra, phát hiện ngoài mấy loại gia vị còn có cả đường phèn bên trong. "Không phải quên, là ta để lại cho huynh đấy. Huynh nấu ăn thường dùng mấy thứ này. Hôm trước ta lên trấn, mấy thứ đó đều đã mua cả rồi."

"Ta không dùng đến."

Bùi Tranh lúc chỉ có một mình thì nấu ăn rất đơn giản, bỏ chút muối là xong. Những loại gia vị Bạch Đào từng thấy ở nhà y trước đây là do Lan thẩm đưa đến.

Bạch Đào lại đặt cái rổ trở lại trong bếp: "huynh cứ giữ lại đi. Lỡ sau này nhà huynh có khách hay gì đó, nấu ăn cũng cần dùng mà."

"À đúng rồi, Bùi đại ca, hũ muối với hũ dầu của huynh ta dời lên tầng hai trong tủ bếp rồi. Còn gạo với bột mì, ta sợ bị ẩm, nên bỏ vào chum lớn, rồi dùng đồ đậy lại rồi."

Gần nửa tháng nay bếp nhà Bùi Tranh đều do Bạch Đào sử dụng, cậu sợ tối nay Bùi Tranh nấu cơm lại không tìm được thứ cần.

"Ừ."

Bùi Tranh nhìn quanh căn bếp nhà mình, phát hiện bày biện so với trước quả thật có hơi khác. Dấu vết sinh hoạt mà Bạch Đào để lại nơi đây khá rõ ràng.

"Còn cái chăn ta đắp, hay là ta tháo ra đem giặt đi."  Nói xong chuyện bếp núc, Bạch Đào lại nhớ đến phòng ngủ.

"Không cần."

"Không cần giặt á?"

Bạch Đào hơi bất ngờ, Bùi Tranh là người rất sạch sẽ mà, chăn cậu đã đắp qua rồi lại không cần giặt?

Trong mắt y, cậu sạch sẽ đến thế sao?

"Ta tự giặt."

"...À."

Làm phiền rồi.

Vì vậy đến chạng vạng, lúc Bạch Đào chuẩn bị nấu cơm tối, đứng trong sân đã thấy ngay Bùi Tranh đang ngồi xổm trên tảng đá lớn bên bờ sông giặt vỏ chăn.

Đại Hắc đi theo bên cạnh, còn rón rén bước hai bước xuống nước, nhưng cuối cùng chắc thấy nước lạnh quá, lại ngoan ngoãn rụt về.

——

Một người nấu cơm thật ra khá phiền, Bạch Đào dứt khoát học theo người trong thôn, hấp một nồi lớn bánh bao hấp, loại có thể ăn trong mấy ngày liền. Dù sao thời tiết lạnh, cũng không lo bị hỏng.

Còn món ăn kèm, cậu cắt một miếng nhỏ thịt xông khói, rửa sạch rồi cùng rau khô đều thái hạt lựu, sau đó xào sơ qua. Ăn kèm với bánh bao hấp, cũng có thể dùng trong mấy bữa.

Ăn cơm xong, rửa mặt chải đầu, Bạch Đào khóa kỹ cửa, bưng đèn dầu chuẩn bị leo lên giường. Vừa chạm vào chăn đã lạnh buốt, mới nhớ ra mình quên không đốt lò sưởi.

Trước kia ở nhà Bùi Tranh, đều là y đốt lò, bây giờ sống một mình, cậu hoàn toàn quên mất chuyện đó.

Không còn cách nào, Bạch Đào đành run rẩy mặc áo bông vào, chạy ra ngoài đốt lò. Sau khi nhóm lửa, cậu cho thêm mấy khúc củi loại cháy lâu vào trong.

Lò đất để ấm cần một chút thời gian, Bạch Đào bèn lấy hòm đựng tiền của mình ra, bắt đầu tính toán lại.

Mua đất mua nhà là tốn nhiều nhất, hết cả thảy 7 lượng bạc.

Xây bếp và sửa sang lại nhà cửa thì không tốn bao nhiêu, vì phần lớn đều do mọi người giúp sức, cậu chỉ cần mua thêm một ít nguyên vật liệu, như xà nhà các thứ.

Tính cả mua sắm bàn ghế, nồi niêu bát đũa, rồi mời mọi người ăn uống cảm ơn, tổng cộng vào khoảng 3 lượng bạc.

Cộng thêm số tiền tiêu xài hôm mới nhận bạc, hiện tại Bạch Đào còn lại 24 lượng cùng 86 văn lẻ.

Bạch Đào cảm thấy số còn lại nhiều hơn mình tưởng, cậu định để riêng ra 20 lượng không động đến, phần còn lại giữ bên người để chi dùng.

Chỉ cần mình chịu khó một chút, thì chẳng cần phải tiêu đến số vốn 20 lượng kia.

Vấn đề duy nhất bây giờ là cất hai thỏi bạc lớn ấy ở đâu cho an toàn.

Bạch Đào ngồi trên giường ngẫm nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment