Cậu từng xem phim cổ trang, thấy người ta hay đào hố dưới đất để giấu đồ, mà đã phổ biến như vậy, thì kẻ trộm cũng sẽ nghĩ đến đầu tiên. Chắc chắn vừa vào nhà là sẽ lục dưới đất trước.
Bạch Đào nhớ ra tủ quần áo mình nhờ thợ mộc làm có ngăn kéo ở giữa. Thế là cậu nghĩ: sau này cứ cắt bớt hai ngăn kéo ở giữa một đoạn, chừa lại một phần bên trong làm tầng ngầm. Rồi đem sổ đỏ, sổ nhà và hai thỏi bạc nhét vào đó, lấy ván gỗ bịt lại, cuối cùng lắp ngăn kéo vào như bình thường.
Bạch Đào thấy kế hoạch này của mình khá hoàn hảo.
Đúng lúc ấy, lò sưởi cũng đã ấm lên. Cậu vui vẻ chuẩn bị đi ngủ, vừa định nằm xuống, nhìn thấy đầu giường trống trơn, mới giật mình nhận ra, cậu chưa mua gối!
Cuối cùng đành phải lấy một chiếc áo bông sạch, gấp lại làm gối đầu tạm.
Không có ai trò chuyện cùng, Bạch Đào đành nhắm mắt tự nhủ mình đi ngủ, tự nhắc rằng ngày mai còn nhiều việc phải làm.
Cũng không biết ở đây có bán loại truyện nào kiểu như tiểu thuyết dạo phố, giá cả ra sao. Đợi hôm nào lên trấn, nếu giá hợp lý thì cậu định mua vài quyển, tối đến trước khi ngủ còn có cái để giết thời gian.
Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, cậu bỗng nhớ ra: lúc chiều Bùi Tranh giặt chăn hình như quên không giặt gối.
Bên kia, Bùi Tranh sau khi thu dọn xong cũng nằm lên giường. Theo thói quen, y nằm bên trái, đắp chăn xong mới sực nhớ, chiếc giường này bây giờ hoàn toàn thuộc về một mình y rồi.
Y ngồi dậy, nhìn chiếc gối mà Bạch Đào từng nằm, lặng lẽ cầm nó ném ra cuối giường. Sau đó mới kéo gối của mình lại giữa giường, rồi nằm xuống, tiếp tục ngủ.
Không còn phải lo lúc ngủ có đụng trúng ai bên cạnh, Bạch Đào ngủ một mạch rất ngon. Trước khi đi ngủ còn nghĩ chắc mình sẽ không quen, ai ngờ hoàn toàn ngược lại.
Nghĩ lại thì, mấy năm nay vẫn quen ngủ một mình, sao có thể chỉ vì mười ngày nửa tháng mà thay đổi được chứ.
Sáng sớm, Bạch Đào ăn mặc chỉnh tề ra khỏi phòng, trời mới hửng sáng. Cậu định vào chính sảnh xem hương định giờ cháy đến đâu rồi, nhưng vừa tới cửa mới chợt nhớ, hôm qua cậu đâu có châm.
Bình thường là Bùi Tranh đúng vào giờ canh một, cũng chính là lúc người gác đêm ngoài đường bắt đầu gõ mõ sẽ châm hương. Như vậy thì hương cháy đến ngày mai cũng đúng lúc canh một.
Ban ngày Bạch Đào không thể áng được thời gian chuẩn xác, cậu âm thầm nhắc bản thân, tối nay nghe thấy gõ mõ thì nhớ châm hương.
Tuy hương định giờ không thể biết chính xác từng phút từng giây, nhưng ít ra còn hơn là chẳng biết mấy giờ rồi.
Cậu lại nghĩ đến chuyện nên mua một cuốn lịch vạn niên, nếu không, cách vài bữa không chừng đến cả ngày tháng là ngày mấy cũng chẳng nhớ rõ.
Bạch Đào mở cửa nhà chính, rồi ngẩn người, bên ngoài đang có tuyết rơi.
Tuyết có vẻ đã rơi được một lúc rồi.
Dưới ánh sáng nhàn nhạt buổi sớm, cậu thấy trong sân đã tích được một lớp khá dày.
Bảo sao lúc dậy thấy lạnh hơn mấy hôm trước. Cậu có phần phấn khích, quay lại phòng khoác thêm một lớp áo.
Sau đó đứng dưới mái hiên ngắm tuyết rất lâu, khi thì ngẩng đầu nhìn rặng núi lớn bị phủ trắng xóa, khi thì cúi đầu ngắm lớp tuyết dày trong sân.
Mãi đến khi trời sáng hẳn, cơn phấn khởi mới dần lắng xuống.
Tuyết cứ rơi mãi như vậy, chuyện dọn cỏ trong đất hoang đành phải hoãn lại, mà sân cũng chẳng quét dọn được gì.
Cơm sáng ăn xong cũng chẳng còn việc gì làm, Bạch Đào bèn nảy ý định đắp người tuyết trong sân.
Trước khi xuyên không, cậu sống ở phương Nam, tuy cũng có tuyết rơi, nhưng rất hiếm khi tụ lại thành lớp, còn chuyện đắp người tuyết thì chưa từng được thử.
Bạch Đào đi vào kho lấy cái xẻng mượn từ chỗ Bùi Tranh hôm qua, hì hụi mất một lúc, cuối cùng cũng đắp được một người tuyết bên cạnh chum nước lớn.
Đắp xong nhìn lại, người tuyết chỉ cao đến thắt lưng cậu, lại nhìn sang cái chum bên cạnh, bị so sánh như thế, người tuyết trông càng nhỏ bé.
Thế là cậu tháo đầu người tuyết xuống, lại xúc thêm tuyết đắp vào thân, cho đến khi cao ngang với cái chum mới dừng tay.
Cậu lăn phần đầu người tuyết dưới đất, lăn đến khi thành một quả cầu tuyết to gấp đôi lúc nãy, rồi cẩn thận đặt lên thân người tuyết.
Bạch Đào lấy hai cọng lá củ cải cắt ra từ hôm qua, c*m v** hai bên đầu người tuyết làm tóc tết: "Ngươi đừng có chê cái này là màu xanh đấy nhé. Người ta nói rồi, muốn sống cho tốt, thì trên đầu phải có tí xanh."
Làm tóc xong, cậu lại chạy vào nhà bếp lấy mấy món đồ ra, bày trước mặt người tuyết.
"Ngươi muốn có đôi mắt thế nào?"
Bạch Đào cầm lên một cục than nhỏ và một củ khoai tây con, ướm thử trên mặt người tuyết: "Ta không phải loại người chuyên quyền đâu, vẫn sẽ nghe ý kiến của ngươi. Nhưng nếu ngươi không chịu nói, thì ta đành tự quyết vậy."
Cuối cùng, Bạch Đào quyết định: bên trái là mắt than, bên phải là mắt khoai, gọi là dị đồng.
Cậu chớp chớp mắt nhìn hai "con mắt" chẳng giống mắt chút nào, nghĩ chắc do chưa có mũi và miệng, nên mắt mới thấy không giống.
Để phối hợp với hai nhúm "tóc xanh" trên đầu, Bạch Đào lại lấy lá củ cải, cuốn thành một hình trụ nhỏ, gắn lên làm mũi.
Miệng thì ban đầu cũng định dùng lá củ cải, nhưng sợi dài màu xanh uốn cong như nhếch mép, nhìn kiểu gì cũng giống người bị ngộ độc thực phẩm.
Cuối cùng, cậu dứt khoát dùng tay vẽ một đường cong lên mặt tuyết làm miệng.
Rồi cậu dùng than gắn thêm mấy cái nút áo, lấy một cành cây cắm xéo phía sau người tuyết.
Bạch Đào đứng dậy, phủi tay, ngắm tác phẩm của mình: "Không tệ, sau này ngươi chính là vị nữ đại hiệp đầu xanh trượng nghĩa trong sân nhà ta, cái viện này phải trông cậy vào ngươi bảo vệ rồi."
Đã là nữ đại hiệp thì sao có thể thiếu áo choàng?
Bạch Đào vừa định vào nhà tìm gì đó cho người tuyết khoác làm áo choàng, thì thấy có người vác tủ lớn đi qua cầu.
Đến gần viện, nhìn kỹ thì hóa ra là Trương thợ mộc. Cậu đoán chắc là cái tủ quần áo của mình đã làm xong, bèn vội vàng ra mở cổng viện.
Người giúp Trương thợ mộc khiêng tủ là một tiểu tử trẻ tuổi mà Bạch Đào chưa từng gặp qua, nhưng cậu vẫn rất nhiệt tình mời hai người vào nhà: "Tuyết lớn thế này, cực cho hai người rồi. Đặt ở bên cạnh giường sưởi là được."
Bạch Đào nhắc hai người đi đứng cẩn thận, còn mở toang cửa nhà cho họ ra vào cho tiện.
Nhân lúc hai người kia đang đặt tủ, Bạch Đào tranh thủ vào bếp nấu hai bát nước đường.
"Tiểu Đào, ngươi kiểm tra thử xem có chỗ nào chưa ưng ý không." Đặt tủ xong, Trương thợ mộc gọi Bạch Đào đến kiểm tra hàng.
"Được, hai vị uống nước trước đã, ta vào xem một chút." Bạch Đào đưa hai cái bát to cho họ.
Tiểu tử đi cùng nhìn thấy nốt ruồi bên tai Bạch Đào, có chút ngại ngùng nhận lấy bát, trong lòng lại nghĩ, sao một ca nhi lại sống một mình tận nơi sát núi như vậy.
Mới đầu còn tưởng là nước lã, nhưng khi uống vào mới phát hiện là nước đường ngọt lịm, hắn ta bất ngờ quay sang nhìn cha mình cũng đang ngẩn người.
Ở vùng họ sống, đường chẳng phải thứ rẻ tiền, huống chi là đường phèn, đắt hơn cả đường đỏ lẫn mật mạch.
Thường thì chỉ vào dịp Tết hoặc có khách quý đến nhà mới dám lấy nước đường ra đãi, mà cũng chẳng bao giờ ngọt đến thế này.
Nếu hỏi Bạch Đào vì sao lại chịu chơi như vậy, thì thật sự là chẳng còn cách nào, vì cậu không có trà để mời khách.
Bạch Đào vào nhà kiểm tra tủ, thấy cửa tủ và ngăn kéo đều trơn tru, không hề gập ghềnh, liền gật đầu hài lòng.
"Thủ công của đại thúc rất khéo, cháu còn muốn mua thêm vài cái ghế với một cái tủ dài và hẹp, không biết nhà có sẵn không?"
Sảnh chính nhà cậu còn trống trải quá, muốn thêm vài món cho đầy đủ, nếu không thì đến để hương cũng không có chỗ đặt.
Trương thợ mộc gật đầu: "Có đấy. Đang lúc tuyết tạnh, cháu theo bọn ta về xem thử. Nếu thấy cái nào ưng, ta với tiểu tử sẽ vác sang cho cháu luôn."
Thế là, Bạch Đào lại tốn thêm 200 văn tiền.
Tuy vậy, so với bàn ghế, tủ vẫn có ưu điểm, không chỉ mặt trên có thể để đồ, mà bên trong còn cất được nhiều thứ nữa.
Cậu chuyển mấy món thường dùng trong sảnh chính từ kho ra để vào tủ, như vậy lúc cần dùng khỏi phải chạy đi chạy lại.
Mấy bộ quần áo chăn đệm chất đống ở đuôi giường, Bạch Đào cũng xếp gọn vào tủ áo.
Thấy chỗ đồ của mình chỉ chiếm một góc nho nhỏ trong cái tủ lớn, Bạch Đào thở dài: Gia sản mỏng manh, đồng chí còn phải cố gắng nhiều, mong có ngày lấp đầy được cái tủ này!
Ngoài viện, Khâu Đại Ngưu nhón chân, từ ngoài hàng rào ngó vào trong: "Đào ca! Huynh có nhà không?"