Lúc này, Bạch Đào đang rửa hai cái bát đựng nước đườmg trong bếp, nghe thấy Khâu Đại Ngưu gọi thì thò đầu ra từ trong bếp: "Ở đây! Cổng viện không khóa, vào thẳng đi."
Khâu Đại Ngưu đẩy cửa viện bước vào, liếc mắt liền thấy bên cạnh chum nước có một người tuyết đứng sừng sững — chỉ là tạo hình của nó... khó mà nói cho rõ.
"Bạch Đào, người tuyết này là huynh đắp à?"
Bạch Đào lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Không, đây là nữ đại hiệp đầu xanh giúp ta trông nhà giữ viện."
Khâu Đại Ngưu: "?"
Cái gì cơ? Sao hắn nghe mà chẳng hiểu gì hết?
Bạch Đào cũng không giải thích thêm, liền hỏi ngược lại: "Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?"
Khâu Đại Ngưu lập tức bị chuyển hướng chú ý: "À đúng rồi, ta tới hỏi huynh, chiều nay có muốn lên núi không?"
Bạch Đào ngẩng đầu nhìn dãy núi Lang Nha trắng xóa phía sau nhà: "Vừa mới tuyết rơi xong, lên núi có an toàn không?"
Khâu Đại Ngưu đầy tự tin: "Có Tranh ca đi cùng, chắc chắn an toàn."
Bạch Đào hơi động lòng: "Các ngươi định đi săn à? Ta đi theo có làm vướng không?"
Khâu Đại Ngưu lắc đầu: "Không phải, bọn ta đi hái bạc tuyết thược."
"Bạc tuyết thược là gì?"
Khâu Đại Ngưu không ngờ Bạch Đào lại chưa từng nghe qua bạc tuyết thược, bèn kiên nhẫn giải thích cho cậu.
Bạc tuyết thược là một loại nấm chỉ xuất hiện sau tuyết rơi, thường mọc ở nơi có độ cao lớn, bên cạnh các thân gỗ mục ẩm ướt. Toàn thân nó có màu trắng bạc, tơ nấm dưới tán nhìn giống như hoa thược dược, nên mới có cái tên ấy.
Đây là một loại nấm có giá trị dược liệu rất cao, cầm máu, giải độc, hạ nhiệt đều rất tốt, các hiệu thuốc lớn đều thu mua. Nấm càng tươi thì giá trị dược tính càng cao, cửa tiệm trả cũng càng đắt, cao nhất có thể đạt tới 10 văn một lạng. Sau khi tiệm thuốc thu mua sẽ lập tức phối với các vị thuốc khác, chế thành hoàn dược rồi niêm phong bảo quản.
Những nhà khá giả một chút, lúc ca nhi sinh nở cũng sẽ mua sẵn một hai cây bạc tuyết thược để dự phòng, vì công hiệu cầm máu sinh cơ của nó rất tốt.
Khâu Đại Ngưu bổ sung: "Trong thôn cũng có không ít người lên núi hái, giờ chắc bên sườn phải của núi Lang Nha đã có khối người rồi."
Nghe đến 10 văn một lượng, mắt Bạch Đào sáng rực. Dù sao nấm tươi chứa rất nhiều nước, cân nặng cũng không hề nhẹ.
"Vậy trưa ăn cơm xong bọn mình mới lên núi, còn kịp không?"
Khâu Đại Ngưu gật đầu: "Đương nhiên, người trong thôn cũng chẳng dám leo cao quá, nhiều lắm cũng chỉ tới lưng chừng núi."
Mấy người bọn họ thì lại khác, dù sao cũng từng đi lính mấy năm, ít nhiều cũng có chút bản lĩnh, huống hồ còn có cả Bùi Tranh đi cùng.
Khâu Đại Ngưu nói thêm: "Huynh đừng lo, lần trước trước Tết tuyết rơi, ta với An ca từng đi cùng Tranh ca hái một chuyến, dọc đường bọn ta đã làm ký hiệu, chỗ nào hay mọc đều nhớ rõ cả."
"Được, vậy ta ăn cơm xong sẽ qua tìm các ngươi. Đại Ngưu, cảm ơn ngươi đã nói với ta."
Đây là một vụ làm ăn kiếm tiền, người hái càng đông thì phần của mỗi người càng ít.
Bạch Đào thật không ngờ Khâu Đại Ngưu lại cố ý đến gọi cậu.
Khâu Đại Ngưu hơi ngượng ngùng gãi đầu: "Là Tranh ca bảo ta đến gọi huynh đấy, ban đầu ta còn chẳng nhớ ra."
Sáng nay hắn dậy sớm thấy tuyết rơi, bèn đi tìm Bùi Tranh, hỏi y có muốn cùng lên núi hái bạc tuyết thược không. Bùi Tranh gật đầu, rồi bảo hắn tiện thể gọi thêm Bạch Đào.
Bạch Đào hơi bất ngờ, không nghĩ tới lại là Bùi Tranh bảo người tới gọi mình. Ngoài bất ngờ ra còn có chút vui mừng, xem ra mấy người Bùi Tranh đã coi cậu là bạn rồi, nếu không thì sao lại gọi cậu cùng đi chuyện như thế này?
"He he, lát nữa ta sẽ cảm ơn Bùi đại ca."
Sau khi Khâu Đại Ngưu rời đi, Bạch Đào nghĩ bạc tuyết thược càng tươi thì càng đáng giá, chắc sau khi hái xong bọn họ sẽ xuống núi bán luôn ở trấn. Vậy thì vẫn nên lên núi sớm một chút thì hơn.
Thế là, Bạch Đào liền bắt tay nấu cơm trưa sớm. Trong lúc dùng cải thảo nấu canh lạt, cậu đặt một cái giá phía trên nồi, dùng bát đựng hai cái bánh bao, thêm chút rau khô xào thịt muối rồi đặt lên giá hấp cách thủy, đậy nắp nồi lại.
Cứ thế, một nồi canh là cậu đã lo xong bữa trưa. Ăn xong, Bạch Đào đeo sọt tre nhỏ lên lưng, xách thêm cái rổ, khóa cửa cẩn thận rồi đi tìm đám Khâu Đại Ngưu.
Cậu đến nhà của Tống Dĩ An thì thấy cổng mở toang, bên trong Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An đang ngồi ăn cơm.
Tống Dĩ An đặt đũa xuống, gọi Bạch Đào: "Đến sớm vậy? Mau vào ngồi đi, bọn ta cũng sắp ăn xong rồi."
Gặp đúng lúc người ta đang ăn cơm, Bạch Đào có hơi ngại, đi đến dưới mái hiên đặt giỏ xuống: "Ta nghĩ xuống núi xong còn phải đi lên trấn bán, nên tranh thủ đi sớm một chút."
Tống Dĩ An ngạc nhiên: "Ngươi định đem đi trấn bán à?"
Bạch Đào bị hỏi trúng, ngơ ngác đáp lại: "Chứ không thì bán ở đâu? Huyện thành sao?"
Khâu Đại Ngưu hơi áy náy: "Đào ca, xin lỗi nha, lúc nãy ta quên nói, lần trước bọn ta bán cho Vu đại phu ở đầu thôn, giá cũng được lắm, 8 văn một lạng."
"Không sao, là ta quên hỏi."
Bạch Đào bỗng hiểu ra, bảo sao bọn họ thong thả ăn xong cơm mới lên núi.
Ba người cùng đến nhà Bùi Tranh thì thấy y đã đứng đợi sẵn. Thấy bọn họ tới, Bùi Tranh khóa kỹ cửa viện, đeo sọt sau lưng, trong đó có cả cung tên, rồi cùng mọi người lên núi.
Tống Dĩ An thấy y khóa cửa, liền nghiêng người hỏi một câu: "Đại Ngưu, ngươi có khóa cửa nhà không đấy?"
Khâu Đại Ngưu cố lục lại trí nhớ.
Lúc nãy ăn xong là hắn đi thẳng từ nhà Tống Dĩ An ra, chưa hề quay về: "Hình như... chưa?"
Tống Dĩ An mặt đen lại, giơ chân đá cho một cái: "Vậy còn không mau về khóa!"
Khâu Đại Ngưu cười gượng, đeo sọt chạy vội xuống núi, Bạch Đào còn chưa kịp bảo hắn để sọt lại đã thấy bóng dáng hắn mất hút.
"Đại Ngưu hay quên khóa cửa lắm à?" Bạch Đào hỏi.
Là hàng xóm, Tống Dĩ An gật đầu, không nhịn được mà phàn nàn: "Trước kia hắn với Tranh ca bắt được một con dê rừng trên núi, định hôm sau đem xuống trấn bán, nên nhốt tạm ở sân nhà Đại Ngưu. Kết quả, hắn ra ngoài làm việc quên khóa cửa, đợi đến lúc về thì con dê đã chạy mất từ lâu rồi."
"Phụt." Bạch Đào không nhịn được bật cười, "Sao không buộc dê lại?"
"Đại Ngưu nói là quên." Bùi Tranh nói câu đó mà mặt không chút biểu cảm.
"Hahaha, quên mà cũng được à, nghe đã thấy đúng kiểu việc Đại Ngưu làm ra!"
Bạch Đào bắt đầu tò mò lúc đó Bùi Tranh phản ứng thế nào? Có phải cũng lạnh nhạt chẳng hề lay động như bây giờ không? Chắc là không đâu, dù gì cũng là một con dê sống, đem lên trấn bán cũng đổi được không ít bạc mà.
Bạch Đào hỏi tiếp: "Sau đó thì sao? Đại Ngưu xử lý thế nào?"
"Đại Ngưu thấy có lỗi với Tranh ca, liền chạy lên núi trong đêm, nói là phải bắt thêm một con khác để bù lại. Kết quả chẳng bắt được dê, lại bị đàn ong núi đốt cho đầu sưng vù, đến cả môi cũng bị đốt thành một cục to. May mà hắn mang về được một cái kén ong lớn, mật trong đó bán cũng được chút tiền."
Tống Dĩ An kể đến đây vẫn không nhịn được cười, mấy ngày đó Khâu Đại Ngưu ăn gì cũng phải nhai thật chậm, thỉnh thoảng còn rỉ mật ra ngoài.
"Hahahahaha."
Bạch Đào cười đến mức đứng không vững, cứ đổ nghiêng về phía Bùi Tranh: "Hahahaha, tình tiết này quá đỉnh, Đại Ngưu đúng là thảm quá đi mất!"
Bùi Tranh thấy người cười đến mức này, đẩy ra thì không nỡ, không đẩy cũng không xong, cuối cùng chỉ biết cau mày đứng yên tại chỗ. Tóc Bạch Đào thỉnh thoảng cọ vào cằm y, khiến y phải hơi ngửa đầu né tránh, chân mày cau càng chặt.
May mà một lúc sau Bạch Đào cũng cười đủ, đứng thẳng người lại.
Đợi Khâu Đại Ngưu chạy về, vừa nhìn thấy Bạch Đào đã thấy cậu cười nhìn mình, liền ngẩn ra: "Sao vậy? Có chuyện gì vui à?"
Bạch Đào cười cười lắc đầu: "Không có gì, đang kể chiến tích oanh liệt của ngươi thôi."
Đôi mắt của Khâu Đại Ngưu sáng rực: "Thật hả? Ta nói cho huynh biết, Tranh ca phong ta làm Thập phu trưởng chính là vì hồi còn ở chiến trường ta..."
Mấy người vừa trò chuyện vừa đi dọc đường lên núi, thoạt nhìn hệt như đang đi dã ngoại.