Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 31

Một nhóm người leo núi suốt nửa canh giờ mới miễn cưỡng đến được lưng chừng núi, lên nữa thì đường càng khó đi hơn.

Trên đường cũng gặp vài người trong thôn đi hái bạc tuyết thược, nhưng phần lớn đều đang trên đường xuống núi.

Có người thấy bọn họ định vào sâu trong núi còn lên tiếng khuyên nhủ, nói rằng bên trái núi Lang Nha hung hiểm hơn bên phải nhiều, nào là sói, báo, hổ, báo gấm đều có.

Bạch Đào nhìn Bùi Tranh phía trước bước đi mà hơi thở chẳng hề rối loạn, thầm nghĩ, nếu thực sự gặp phải mãnh thú, chưa biết chừng Bùi Tranh còn kiếm được một món hời.

Lại leo thêm một đoạn nữa, Bạch Đào bắt đầu cảm thấy kiệt sức, nhặt một cành cây khô làm gậy chống, vừa ngẩng đầu thì phát hiện trên trời đang bay lất phất tuyết. Xem ra núi với dưới núi đúng là khác biệt thật, ngọn núi Lang Nha này đúng là rộng lớn vô cùng.

Bùi Tranh ngoái đầu nhìn thấy Bạch Đào đang vịn lấy một cành cây mà bước đi chập chững, người th* d*c liên tục. Dưới đất đầy cỏ khô, lại bị tuyết phủ kín, Bạch Đào không để ý giẫm trúng một cái hố nhỏ, thân mình lảo đảo, suýt chút nữa ngã lăn xuống, Tống Dĩ An ở gần còn chưa kịp đưa tay ra đỡ, Bùi Tranh đã kịp vòng tay ôm ngang hông cậu kéo lại.

Bạch Đào nhìn cái hố dưới chân mà thấy có chút sợ, vội nói: "Cảm ơn Bùi đại ca."

Nếu mà trẹo chân ở đây, chắc chắn sẽ liên luỵ mọi người phải dìu mình xuống núi.

Bùi Tranh thấy cậu đã đứng vững thì thả tay khỏi eo cậu, nói ngắn gọn: "Nghỉ một chút đi."

Mấy người liền dừng lại nghỉ tại chỗ, Bạch Đào tìm một thân cây rồi tựa vào, trong lòng thầm nghĩ: kiếm tiền đúng là chẳng dễ dàng gì.

"Nhìn là biết ngươi trước đây là công tử nhà giàu." Tống Dĩ An vỗ vai cậu, cười nói, "Sau này phải luyện nhiều vào."

Hai chữ "công tử " khiến Bạch Đào dở khóc dở cười: "Huynh đừng có nói quá, ta không phải công tử gì đâu, cũng là con nhà nông dân thôi. Chẳng qua ở phương Nam đa phần là vùng đồi núi thoai thoải, ta đây cũng là lần đầu tiên leo lên ngọn núi cao thế này."

Khâu Đại Ngưu tính tình thẳng thắn, nghe thế liền buột miệng: "Nhưng mà trông huynh da dẻ trắng trẻo mịn màng, không giống người làm ruộng đâu."

Bạch Đào suýt nữa bị sặc, da dẻ trắng trẻo mịn màng là cái quái gì? Chẳng qua là so với mấy người bọn họ thì da cậu trắng hơn chút thôi. Lúc trước khi xuyên đến đây, ngày nào cũng ôm sách đọc, đã nhiều năm không động đến việc đồng áng, nên da thịt dĩ nhiên được dưỡng tốt một chút.

"Ta đúng là xuất thân nông gia, chỉ là có học qua mấy năm, ít làm việc nặng."

Thấy Bạch Đào không giống như đang nói dối, Tống Dĩ An cảm khái: "Xem ra câu 'Thuỷ thổ phương Nam dưỡng người' là thật đấy. Sau này có cơ hội, ta cũng muốn đến đó sống một thời gian."

Trước đây dưới trướng Bùi Tranh cũng có mấy binh lính là người phương Nam, vóc dáng đúng là nhỏ nhắn hơn đám hán tử phương Bắc một chút, nhưng tuyệt đối không tinh xảo như Bạch Đào. Có chuyện gì cần nói bậy là nói bậy ngay, chẳng né tránh chữ nào.

Y thật sự không thể tưởng tượng nổi, một nhà nông kiểu gì lại nuôi ra được người như Bạch Đào, tay nghề nấu nướng cực khéo, đối nhân xử thế cũng khôn khéo, vậy mà lại cứ như thiếu đi vài phần thường thức. Có lúc y cảm thấy, Bạch Đào giống như người lạc bước vào thế giới này, cứ hơi hơi lạc loài.

"Đi thôi."

Thấy Bạch Đào nghỉ ngơi cũng gần đủ, Bùi Tranh liền lấy cung tên ra, dẫn đầu đi phía trước. Càng lên cao càng dễ gặp dã thú hung dữ, có cung tên trong tay là cách an toàn nhất.

Khâu Đại Ngưu cũng lấy đại đao trong giỏ ra, cầm chặt trong tay, vừa nhìn đường vừa cảnh giác quan sát xung quanh.

Tống Dĩ An và Bạch Đào là hai người không có sức chiến đấu, tự giác đi giữa hai người họ.

Bạch Đào liếc nhìn cung tên trong tay Bùi Tranh, không nhìn ra được làm bằng chất liệu gì, liền tò mò hỏi: "Bùi đại ca từng là cung thủ à?"

"Ừ." Bùi Tranh có cảm giác phương hướng cực kỳ tốt, chỉ dựa vào trí nhớ đã nhanh chóng tìm thấy dấu hiệu đánh dấu khi xưa, "Đi lên trái thêm nửa dặm nữa."

Bạch Đào thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng sắp tới.

Nửa dặm, khoảng 250 mét, mà leo núi thì chẳng dễ dàng gì. Mấy người mất hơn năm sáu phút mới tới nơi.

Khâu Đại Ngưu lập tức chạy về phía gốc cây có đánh dấu, cẩn thận cào lớp tuyết trên mấy khúc gỗ mục gần đó ra, rồi hào hứng gọi: "Tranh, mau lại đây xem! Ở đây nhiều lắm!"

Bạch Đào chưa từng thấy bạc tuyết thược bao giờ, tò mò ghé đầu lại gần xem, phát hiện nấm này quả thật mang màu bạc, nắp nấm không tròn vo như nấm bình thường, mà có hình dạng như cánh hoa, không đều đặn chút nào.

Quanh gốc cây khô bị đổ này mọc thành từng cụm, cây lớn thì to cỡ nửa bàn tay, cây nhỏ thì cỡ cây nấm hương. Bạch Đào khom lưng, cẩn thận hái một cây, lật mặt dưới lên nhìn thử, phát hiện quả thật giống một đóa hoa thược dược, lại còn là loại trắng tinh khiết, đẹp đến nao lòng.

"Đẹp thật đấy, lần đầu tiên ta thấy loại nấm như vậy."

Với thân phận một blogger ẩm thực, phản ứng đầu tiên của Bạch Đào chính là: không biết vị nó thế nào.

"Không biết ăn vào có ngon không."

Mấy người Bùi Tranh cũng chưa từng ăn, đều lắc đầu.

"Mọi người đều đem đi bán lấy tiền, chẳng ai lấy làm món ăn cả."

Khâu Đại Ngưu phát huy trí tưởng tượng của mình: "Thuốc thường chẳng dễ uống, chắc nấm này cũng chẳng dễ ăn."

Bạch Đào nghĩ, 10 văn một lạng, lấy ra làm món ăn thì đúng là xa xỉ thật.

"Đi chỗ khác trước, lát nữa quay lại hái." Bùi Tranh vốc một nắm tuyết lớn bỏ vào sọt của Bạch Đào, để cậu đặt từng cây bạc tuyết thược vào theo chiều thẳng đứng, rồi lấy tuyết phủ lên phần gốc, cố gắng giữ được độ tươi.

"Được."

Bạch Đào hiểu rằng, hái từ trên xuống có thể tiết kiệm thời gian, cũng là cách tốt nhất để bảo đảm độ tươi của ngân tuyết thược.

Mấy người lại tiếp tục đội gió tuyết đi lên núi, men theo những nơi từng được đánh dấu. Có chỗ giống lần trước, mọc bạc tuyết thược; có chỗ thì không. May mắn là đa phần những điểm có dấu vẫn còn, hơn nữa mắt Bùi Tranh tinh, dọc đường lại phát hiện thêm mấy chỗ nữa có nấm mọc, bèn đánh thêm ký hiệu mới để lần sau dễ tìm.

Càng lên cao, núi càng dốc, để bảo đảm an toàn, mọi người cũng không tham lam mà không tiếp tục leo lên nữa.

Thấy Bạch Đào chỉ chọn cây lớn để hái, Bùi Tranh nhắc nhở: "Sau khi tuyết ngừng, nấm nhỏ cũng không lớn thêm được đâu."

"Thật sao? Ta còn tưởng để lại lần sau đến nó sẽ lớn lên cơ."

Nghe vậy, Tống Dĩ An bật cười: "Không cần chờ tới lần sau đâu, chỉ cần ngày mai trời hửng nắng một chút thôi, chúng sẽ bị gió hong khô, đến lúc đó là mất hết dược hiệu rồi."

"Xem ra thứ này đúng là mỏng manh." Nghe xong lời Tống Dĩ An, Bạch Đào càng cẩn thận hơn khi hái.

Đợi khi đáy sọt đựng được một lớp mỏng, Bạch Đào bắt chước dáng vẻ của Bùi Tranh, rắc một ít tuyết vào trong, sau đó mới tiếp tục xếp lớp thứ hai.

Mấy người theo đường cũ vòng xuống núi, vì sợ nhồi quá nhiều sẽ làm hỏng ngân tuyết thược, nên khi giỏ đã đầy đến gần một nửa thì chuyển sang đựng vào trong rổ. Chờ đến lúc quay lại nơi đầu tiên gặp bạc tuyết thược, mấy người ai nấy cũng đã thu được nửa rổ.

"Thu hoạch khá đấy, không tệ chút nào." Bạch Đào hài lòng nhìn rổ trong tay, "Mau xuống núi thôi, kẻo lát nữa nó héo mất."

Bùi Tranh gật đầu, dẫn đầu đi trước.

Trên đường xuống núi, bất ngờ gặp phải một con chồn đất. Nó còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một mũi tên xuyên thẳng qua người.

Bạch Đào đứng bên cạnh hoàn toàn ngây người, Bùi Tranh đặt giỏ xuống từ lúc nào vậy? Lại còn giương cung khi nào?

Trên người Bùi Tranh vẫn còn lưu lại sát khí sau khi kéo cung, cả người toát ra một cảm giác lạnh lẽo quyết liệt, như dã thú ẩn mình bỗng há miệng lộ ra nanh vuốt.

Cái này... cái này... cái này... cái này... đúng là đẹp trai muốn xỉu rồi!

Bạch Đào nhìn Bùi Tranh xách con chồn đất bước về phía mình, cảm giác như bản thân bị "trai đẹp đánh gục" mất rồi.

Tống Dĩ An đứng bên chớp chớp mắt ra hiệu: "Lợi hại chưa?"

Bạch Đào gật đầu thật mạnh: "Lợi hại, siêu cấp lợi hại."

Quả thực là soái quá mức cho phép!

——

Xuống núi xong, mấy người liền vội vàng tới nhà Vu đại phu.

Còn chưa vào đến sân, Bạch Đào đã ngửi thấy hương thuốc nhè nhẹ, vừa thơm vừa dễ chịu, khiến lòng người thư thái.

Vu đại phu sau khi biết rõ mục đích của bọn họ, liền bắt đầu kiểm tra bạc tuyết thược:  "Xem ra hôm nay thu hoạch không ít, vẫn còn tươi lắm. Giá vẫn như cũ, 8 văn một lạng."

Mấy người đều gật đầu không có ý kiến, bắt tay giúp phủi hết tuyết trong giỏ.

Vu đại phu gọi hai đệ tử và phu lang ra, bảo họ nhanh chóng chuẩn bị dược liệu phối sẵn. Còn mình thì đứng bên cạnh cân nấm, trả tiền cho bọn họ.

Nhìn ba cái nia chất đầy bạc tuyết thược, Vu đại phu cảm khái: "Xem ra đêm nay khỏi ngủ rồi."

Chỉ là dược liệu này chỉ xuất hiện trong ngày tuyết mùa đông, có thể thu được nhiều một chút thì vẫn là chuyện tốt, đỡ phải đến mùa đông năm sau đã cạn hàng.

Ra khỏi nhà Vu đại phu, Bạch Đào cúi đầu nhìn 60 văn trong tay, cười đến cong cả mắt, đây thực ra là lần đầu tiên từ khi cậu đến thế giới này, tự mình dùng sức lao động để kiếm được tiền.

"Bùi đại ca, An ca, còn cả Đại Ngưu, cảm ơn các huynh đã bằng lòng dẫn ta cùng lên núi hái bạc tuyết thược."

Lời cảm ơn của Bạch Đào là thật lòng.

Bùi Tranh vẫn giữ nguyên dáng vẻ không biểu cảm như thường lệ, chỉ đáp: "Không có gì."

Tống Dĩ An khoác vai Bạch Đào như huynh đệ chí cốt: "Đừng khách sáo thế. Chúng ta không chỉ là hàng xóm sát vách, mà còn là bằng hữu, sau này không chừng còn kết giao cả đời ấy chứ."

Hắn xoa cằm, cười gian một tiếng: "Biết đâu sau này con cái mấy người đều do ta dạy dỗ, nghĩ tới đã thấy sướng rồi."

Bạch Đào: "... An ca, huynh sắp làm tiên sinh rồi, phiền huynh thu lại cái vẻ mặt đó dùm cái."

Tống Dĩ An lập tức nghiêm mặt, hai tay chắp sau lưng, ưỡn thẳng sống lưng, gật đầu với vẻ mặt đầy đạo mạo: "Lời Bạch Đào nói rất có lý. Làm tiên sinh, ta rất lấy làm cảm kích. Vậy đi, hôm nay về nhà ngươi viết một tờ đại tự, mai ta kiểm tra."

Thấy hắn còn nhập vai trước, Bạch Đào cũng cực kỳ phối hợp: "Vâng, tiên sinh."

Nói rồi liền cúi người, vẽ một tờ giấy trên tuyết, viết lên đó bốn chữ to rõ ràng.

Cậu cung kính lùi về một bên, chỉ vào chữ dưới đất hỏi: "Tiên sinh, ngài có vừa lòng không?"

Tống Dĩ An trong nháy mắt phá công, ôm bụng cười nghiêng ngả: "Ha ha ha ha, vừa lòng, quá vừa lòng!"

Bùi Tranh đứng nhìn hai người giỡn hớt, khoé môi cong lên, khẽ bật cười.

Chỉ có Khâu Đại Ngưu đứng bên cau mày, trong lòng hơi bối rối, bốn người bọn họ, chỉ có mình hắn không biết viết chữ, có phải hơi mất mặt rồi không?

Hay là... bảo An ca dạy thử xem?

Bình Luận (0)
Comment