Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 32

Bùi Tranh còn chưa đến gần bờ sông đã thấy nhà Bạch Đào bên kia có không ít người tụ tập.

"Bạch Đào." Y quay đầu gọi người đang trò chuyện với Tống Dĩ An.

Bạch Đào đang nghe Tống Dĩ An kể với chuyện năm xưa Bùi Tranh chỉ bằng một mũi tên đã bắn hạ con chim ưng đang bay, vừa nghe thấy Bùi Tranh gọi mình liền lập tức bước tới, vẻ mặt sùng bái, giọng cung kính: "Ta có mặt đây, Bùi đại ca có gì sai bảo?"

"... ..."

Ngón tay cầm cung tên của Bùi Tranh khẽ động, giả vờ như không nghe thấy, chỉ tay về phía nhà Bạch Đào, ra hiệu cho đối phương nhìn.

Tống Dĩ An ngẩng đầu nhìn theo, bật thốt: "Ta thao, Bạch Đào, sao nhà ngươi nhiều người vậy?"

Bạch Đào nhìn đám đầu người lố nhố cao hơn cả hàng rào sân nhà mình, cũng ngơ ngác: "Ta cũng muốn biết lắm đây."

Lúc này, Khâu Đại Ngưu như tìm được đồng minh, mắt sáng rỡ: "Đào ca! Có phải huynh ra ngoài lại quên khóa cửa không đấy?"

"......"

Bạch Đào lắc đầu: "Ta khóa rồi mà."

"Về nhà trước đi."  Bùi Tranh nói xong liền sải bước đi nhanh về phía bờ sông, ba người còn lại cũng lập tức theo sát.

Mới lên cầu, trong sân đã có người phát hiện ra họ.

Một người dân chỉ về phía cầu, kêu to: "Mau nhìn! Bạch Đào về rồi!"

Ngoài Bạch Đào, mọi người lập tức nhận ra Bùi Tranh đang đi đầu, mấy người liền hoảng loạn.

"Sao Bùi Tranh cũng tới?"

"Hay mình về trước đi? Dây vào y thì không hay đâu."

"Về cái đầu ngươi! Thôn mình xảy ra chuyện lớn thế này, đương nhiên phải có mặt để giữ trật tự. Với lại, đã có người đi gọi lý chính rồi, chẳng lẽ Bùi Tranh còn dám đánh người trước mặt lý chính chắc?"

Nghe đồng bọn cứng rắn đòi ở lại, người vừa định chuồn cũng thấy ngại, nhưng nhớ lại mấy lời đồn mình từng nghe về y, trong lòng vẫn thấy sờ sợ, liền lặng lẽ lùi ra sau đám đông.

Bạch Đào vừa đến cửa sân liền thấy ổ khóa trên cổng bị cạy tung, trong lòng chợt lạnh đi một nhịp.

Ngay sau đó, có người dân nói với cậu: "Bạch Đào, nhà ngươi có trộm đấy, tên trộm đang ở trong sân!"

Nghe đến trộm, Bùi Tranh cau mày lại. Giữa ban ngày ban mặt mà dám trộm cắp, gan tên này cũng lớn thật.

Khâu Đại Ngưu vừa nghe có trộm, mắt trợn tròn, xắn tay áo xông thẳng vào sân: "Là đứa mất dạy nào! Dám trộm cả nhà Đào ca!"

Bạch Đào và Tống Dĩ An vội vàng kéo lại, nhưng Khâu Đại Ngưu sức quá khỏe, hai người dốc hết sức vẫn không cản nổi.

Cuối cùng vẫn là Bùi Tranh ra tay kéo người lại: "Xem rõ tình hình đã."

Bạch Đào vỗ vai Khâu Đại Ngưu: "Đừng nóng, để ta vào xem trước."

Thấy chủ nhà đã về, mọi người liền tự giác nhường ra một lối, có người đơn giản vì sợ Bùi Tranh nên cũng tránh sang một bên.

Đám đông tản ra, Bạch Đào liếc mắt liền thấy tên trộm bị trói chặt, đè úp trên mặt đất. Mặt mũi gã bầm tím, trông lạ hoắc, chẳng biết có phải người trong thôn không, chỉ thấy vóc dáng to lớn, cao lớn vạm vỡ.

Thấy Bạch Đào tiến lại gần, gã liền vùng vẫy: "Ta không có trộm cắp gì cả! Cái nhà nghèo rớt mồng tơi thế này thì có cái gì mà đáng để trộm hả? Bọn người thôn Thanh Hà các ngươi đúng là ỷ thế h**p người! Không coi thôn Hạ Hà chúng ta ra gì đúng không?"

Bạch Đào liếc nhìn ổ khóa cửa giữa bị phá, cùng bên trong nhà chính ngổn ngang lộn xộn, cười lạnh một tiếng: "Nếu ngươi không vào trộm, sao lại biết nhà ta nghèo đến mức rớt mồng tơi?"

Tên kia lập tức bị chặn họng, im lặng vài giây, rồi mặt đỏ tai tía hét toáng lên: "Không cần vào nhà ta cũng biết! Một mình ngươi vừa mới chuyển đến sống ở thôn Thanh Hà, lại là một ca nhi, có thể có bao nhiêu tiền?!"

Mắt Bạch Đào hẹp lại: "Xem ra trước khi hành động ngươi cũng điều tra kỹ rồi đấy, biết ta sống một mình. Nhưng có điều ngươi sai rồi, ta là hán tử, không phải ca nhi."

Câu nói ấy khiến thôn dân xung quanh lập tức xôn xao, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về nốt ruồi bên tai của Bạch Đào.

Cái gì? Cậu ấy là hán tử?

Trong sân có không ít người hôm nay mới lần đầu gặp Bạch Đào, không rõ tình hình trước đó. Vừa nãy nhìn thấy cậu còn đang nghĩ: sao một cannhi lại đi cùng ba hán tử thân thiết như vậy, chẳng lẽ, là người không biết giữ bổn phận?

Bạch Đào cảm thấy đây là cơ hội tốt để làm rõ giới tính của mình, dù sao cũng không thể mỗi ngày đều dùng thứ gì đó để che cái nốt ruồi mãi được.

Cậu lấy giấy tờ thân phận luôn mang theo bên mình, đưa ra trước mặt mọi người: "Trên này có đóng dấu của quan phủ, phần giới tính ghi rõ: hán tử."

Nghe vậy, mọi người lập tức ùa lại xem. Tuy trong thôn ít người biết chữ, nhưng giấy tờ thân phận thì ai cũng có.

Một hán tử đứng cạnh Bạch Đào liếc qua một cái, kêu to: "Bạch Đào đúng thật là hán tử, chữ trên này giống hệt như giấy tờ của ta!"

Một người dân trong thôn từng học qua mấy năm sách gật gù bên cạnh: "Quả thực là chữ 'hán tử', không sai được."

Lại có người tò mò hỏi: "Thế còn cái nốt ruồi trên tai ngươi là sao?"

Bạch Đào kéo d** tai mình xuống cho những người đứng gần nhìn kỹ: "Chỉ là một cái nốt ruồi bình thường thôi, chẳng qua mọc ở vị trí hơi nhạy cảm một chút."

Một hán tử đứng gần chớp mắt nhìn rồi nói: "Hình như đúng là không giống với nốt ruồi thai chí của tức phụ ta thật."

Thấy mọi người đều xúm lại quan sát tai của Bạch Đào, thậm chí có vài người còn vươn tay ra sờ thử, Bùi Tranh liền cau mày, sắc mặt trầm xuống: "Ai là người phát hiện ra tên trộm?"

Mọi người lúc này vẫn còn bị tin Bạch Đào là hán tử làm cho choáng váng, nghe y hỏi mới sực nhớ còn chuyện chính.

Trương Nhị Cẩu lập tức lên tiếng: "Là hai huynh đệ Lâm Tầm. Ta dắt bò ra sông uống nước, thì nghe Lâm Tầm ở trong sân nhà này la lớn là có trộm. Ta còn nghe thấy cả tiếng trẻ nhỏ khóc nữa, nên vội chạy tới xem."

Hắn vừa chạy vào sân thì đã thấy Lâm Tầm người gầy nhỏ, đang giằng co với một hán tử cao to. Lâm Chân đứng bên thì khóc nấc lên từng cơn, muốn xông vào giúp ca ca lại bị tên trộm đá bay ra đất.

Trương Nhị Cẩu không dám chần chừ, lập tức lao lên hỗ trợ, cùng Lâm Tầm vật ngã tên kia. Nhưng do đối phương giãy giụa quá mạnh, mà họ lại không có dây trói, nên chỉ đành tiếp tục hô hoán thật to, gọi mọi người đến giúp.

Mấy nhà gần cầu nghe tiếng, liền vội vã cầm theo nông cụ chạy đến giúp. Người vừa đông lên, tên trộm liền bị khống chế ngay. Sau khi trói gã lại, một người dân liền chạy đi báo cho lý chính.

Lại có một hộ gần cầu nói, vừa nãy thấy Bạch Đào và Khâu Đại Ngưu đến nhà Vu đại phu, chắc lát nữa sẽ quay về. Thế nên, mọi người quyết định đứng đây chờ cả Bạch Đào lẫn lý chính đến.

Trong lúc chờ đợi, lại có thêm không ít người dân vì nghe động tĩnh mà kéo đến, tạo thành cảnh tượng mà lúc nãy Bạch Đào trông thấy khi vừa vào sân.

Nghĩ đến thân hình gầy yếu của Lâm Tầm, Bạch Đào hơi lo lắng, sợ cậu nhóc bị thương nặng, bèn nghiêng đầu nhìn quanh: "Hai huynh đệ Lâm Tầm đâu rồi?"

Trương Nhị Cẩu cũng đảo mắt nhìn quanh rồi lắc đầu: "Hồi nãy còn thấy ở đây mà."

"Xuyên Tử, chẳng phải lúc nãy bọn họ ở sau lưng ngươi sao? Ta vào sân còn nhìn thấy một trong hai đứa, hình như trên người còn dính máu."

"Vừa nãy nó ôm đệ đệ đi rồi."

Xuyên Tử là người đến sau, không biết chính Lâm Tầm là người đầu tiên phát hiện ra trộm. Nếu biết sớm, chắc chắn đã giữ người lại.

"Chắc thấy trộm bị bắt rồi nên mới rời đi."

Nghe nói trên người có máu, Bạch Đào không khỏi lo lắng, định lát nữa sẽ đi tìm xem tình hình thế nào. Cậu không ngờ Lâm Tầm lại dũng cảm đến vậy, tên trộm kia rõ ràng vóc dáng to cao, từ ổ khóa bị cạy có thể thấy sức gã lớn đến mức nào.

Mắt Bùi Tranh rất tinh, từ xa đã thấy một bóng người đang chạy băng qua bên kia sông, lên tiếng: "Lý chính tới rồi."

Lý chính vừa thấy người bị trói dưới đất, còn chưa thở xong đã chỉ tay mắng lớn: "Lại là Lại lão tam! Ngươi chán sống rồi phải không, dám ăn trộm đến tận thôn Thanh Hà!"

Lại lão tam không nhận tội: "Ông là cái thá gì, lão tử nói không trộm là không trộm! Có bản lĩnh thì đưa ra chứng cứ!"

Lý chính tức đến phát run: "Là người khác ta còn hỏi có nhầm không, chứ ngươi Lại lão tam? Từ bé đến lớn toàn làm mấy chuyện trộm gà trộm chó, tưởng ta không biết chắc?"

Lại lão tam không ngờ thôn Thanh Hà có người nhận ra mình, nhưng vẫn nhất quyết không nhận: "Dù sao ta không trộm! Mau cởi trói cho gia, không thì ta lên quan phủ kiện các ngươi!"

Lý chính không nói nhiều, xông lên đá một phát: "Muốn lên quan phủ ta càng vui."

Lại lão tam lập tức bắt đầu gào khóc: "Giết người rồi! Lý chính thôn Thanh Hà dẫn thôn dân giết người rồi!"

Thấy gã vô lại đến mức đó, một ca nhi trung niên gả sang thôn Hạ Hà được 20 năm, nhíu mày hỏi: "Ngươi thật sự là người thôn Hạ Hà à?"

Lý chính hừ một tiếng: "Thôn Hạ Hà không có hạng người như gã. Gã là người thôn Lưu Gia, gần trấn trên."

Bình Luận (0)
Comment