Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 33

Thôn Hạ Hà và thôn Thanh Hà nằm sát nhau, quan hệ khá tốt, qua lại thường xuyên, số người kết thông gia cũng không ít. Sau khi biết Lại lão tam vốn không phải người thôn Hạ Hà, mọi người tức giận không thôi.

Ca nhi trung niên vừa nãy lên tiếng thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải người thôn Hạ Hà.

"Phi, đúng là thứ chẳng ra gì, lại còn vu oan cho thôn Hạ Hà, chẳng phải là cố tình muốn làm hỏng thanh danh thôn Hạ Hà sao?"

"Đúng thế, ta vừa nghe gã nói mình là người thôn Hạ Hà mà giật cả mình, cuối năm ngoái ta vừa gả nữ nhi sang đó."

Dạo này, ai cũng coi trọng danh tiếng, không chỉ của bản thân mà còn của cả thôn. Nếu trong thôn xuất hiện một kẻ đốn mạt như thế, ra ngoài người ta cũng cảm thấy mất mặt, các thôn khác sẽ nói phong khí của thôn này không ra gì, rồi tự hỏi có khi còn có thêm người như vậy không?

Chuyện truyền từ mười người thành trăm người, danh tiếng cũng dần bị bôi xấu. Đến lúc đó, ai còn dám qua lại với người trong thôn nữa?

Còn về thôn Lưu Gia thì cách thôn Thanh Hà một đoạn, ở giữa lại có thôn Hạ Hà ngăn cách, nên hai thôn cũng không mấy khi giao thiệp.

Lý chính nhận ra Lại lão tam là bởi vì trước đây ông từng đến nha môn làm việc, đúng lúc thấy gac bị bắt vào.

Mấy nha dịch áp giải lúc ấy còn bàn tán với nhau, nói rằng sao luật pháp không nghiêm hơn, cái tên Lại lão tam ở thôn Lưu Gia ba ngày hai bận lại bị bắt vì ăn trộm, mỗi lần chỉ bị nhốt có hai chục ngày đến một tháng.

Nghe xong, lý chính còn cố ý quan sát kỹ Lại lão tam, nghĩ bụng sau này nếu có gặp thì cũng biết đường đề phòng. Không ngờ lần gặp lại này, lại là ngay tại thôn mình.

Lại lão tam thì cứ nằm lăn lộn dưới đất, giở trò ăn vạ, miệng thì gào lên mình không ăn trộm.

"Các ngươi nói ta ăn trộm thì cũng phải đưa ra chứng cứ chứ!"

Nói xong còn nhổ nước bọt lung tung, thôn dân đứng xung quanh vội vàng tránh ra.

Lý chính đứng gần nhất bị gã nhổ trúng một bãi, mặt lập tức sa sầm, tức đến toàn thân run rẩy: "Muốn chứng cứ đúng không? Lão tử bây giờ sẽ lục người ngươi, nếu tìm thấy thứ gì của nhà Bạch Đào, lập tức giải ngươi lên quan phủ!"

Lại lão tam lại làm ra cái vẻ "Chó cùng rứt giậu" chẳng sợ gì: "Ta nói này, lý chính, chẳng lẽ ông không biết luật pháp có ghi rõ là không được tùy tiện lục soát thân người sao? Ông muốn ăn gậy hả?"

Bạch Đào bật cười vì tức, không ngờ một tên trộm mà cũng biết nghiên cứu luật pháp, chẳng lẽ là để tìm cách lách luật?

Cậu quay đầu nhìn Bùi Tranh, Bùi  Tranh khẽ gật đầu, ra hiệu đúng là trong luật có điều khoản đó thật.

Lý chính cũng gật đầu: "Được, ta không được lục thì thôi. Vậy thì chúng ta lên nha môn, để quan huyện phái người lục soát!"

Nói xong, lý chính bảo Trương Nhị Cẩu đi dắt xe bò lại, tiện thể dẫn cả hai huynh đệ Lâm Tầm và Lâm Chân theo. Còn Bạch Đào thì được nhắc đi kiểm tra xem nhà mình có mất thứ gì không.

Bạch Đào bước vào nhà kiểm tra, phát hiện phòng chính và phòng bên đều có dấu hiệu bị lục lọi. Quần áo trong tủ bị lôi ra tung tóe, hai ngăn kéo cũng bị mở toang.

May mà vì cậu vẫn chưa kịp làm ngăn bí mật nên khi ra ngoài vẫn mang theo tiền bạc và giấy tờ như sổ đỏ, khế ước.

Cậu lại ra ngoài kiểm tra phòng chứa đồ và nhà bếp, phát hiện chỉ có cánh cửa kho là có dấu hiệu bị cạy.

Cậu đoán chắc là khi Lại lão tam đang cạy cửa kho thì bị Lâm Tầm bắt gặp.

Bạch Đào dọn dẹp sơ sơ lại phòng chính và phòng bên, xác định không mất gì cả. Có lẽ Lại lão tam không tìm được món gì đáng giá. Nhà cậu còn phải sắm sửa đủ thứ, làm gì có của cải gì đáng để trộm? Mà cũng không hiểu sao tên này lại nhắm vào cậu?

Chẳng bao lâu sau, Trương Nhị Cẩu đánh xe bò đến bên cầu nhỏ, trên xe còn chở theo huynh đệ Lâm Tầm và Lâm Chân.

Lý chính bảo Khâu Đại Ngưu và Bùi Tranh áp giải Lại lão tam lên xe bò.

Lại lão tam còn định giở trò, Bùi Tranh lạnh lùng liếc gã một cái, tay giữ gã hơi siết lại một chút.

Lại lão tam đau đến mức kêu ré lên, nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Bùi Tranh thì lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.

Bước theo sau là Tống Dĩ An, hắn lén ghé sát tai Khâu Đại Ngưu thì thầm mấy câu, rồi lại lùi sang một bên.

Khâu Đại Ngưu cười hì hì, bước lên hai bước rồi giả vờ vấp phải vật gì đó, buông tay đang đỡ Lại lão tam ra, cả người ngã ngửa ra sau.

Bùi Tranh thấy Lại lão tam sắp ngã, dứt khoát buông tay luôn.

"Ai da!"

Tay chân bị trói chặt, Lại lão tam còn chưa kịp kêu thì Khâu Đại Ngưu đã la oai oái trước.

Tống Dĩ An đỡ lấy Khâu Đại Ngưu đang ngã đè lên người mình, vẻ mặt đầy quan tâm: "Sao vậy? Đại Ngưu, có trật chân không?"

Khâu Đại Ngưu cố nhịn cười, lén cấu mạnh vào người mình một cái, đau đến nhe răng trợn mắt: "Xì— Không trật, chỉ là vừa rồi không biết đá trúng cái gì, đau chân quá."

Bạch Đào nhìn mặt đất không có lấy một viên sỏi, lại liếc sang Bùi Tranh đang khoanh tay đứng bên, trong lòng hiểu rõ nên cũng không nói gì.

Tống Dĩ An tỏ ra khó xử: "Đại Ngưu, ngươi nặng quá, ta không đỡ nổi, ta đẩy ngươi ra nhé."

Nói xong, liền dồn lực đẩy Khâu Đại Ngưu sang bên. Khâu Đại Ngưu thuận thế đứng dậy, một chân giẫm thẳng lên chân Lại lão tam đang nằm dưới đất.

"A a a!"

Lại lão tam vừa đau vì ngã còn chưa kịp hoàn hồn, giờ lại bị giẫm thêm một phát, lập tức hét thảm.

Khâu Đại Ngưu dùng chân nghiền mạnh một cái, rồi mới giả vờ luống cuống nhấc chân lên: "Aiya, ta đứng không vững thôi mà."

Bên trong sân, lý chính vẫn mắt nhắm mắt mở như không thấy, phất tay: "Khiêng người lên xe bò đi."

Bùi Tranh và Khâu Đại Ngưu lúc này mới cùng nhau nhấc người lên, đưa gã lên xe bò.

Lại lão tam nằm trên xe đau đến run rẩy, nhớ lại ánh mắt của Bùi Tranh, không dám hó hé gì. Trong lòng hậm hực: Đợi đấy, đến nha môn thì mấy người liệu mà sống yên!

Trong sân có mấy người định đi theo xem náo nhiệt, nhưng thấy Bùi Tranh ngồi trên xe, liền lập tức từ bỏ ý định.

Tống Dĩ An vẫy tay gọi mấy người nhanh đi: "Ta ở lại trông nhà giúp Bạch Đào, tiện thể nấu cơm, để mấy người về còn có cái ăn nóng hổi."

Bạch Đào không từ chối: "Vậy làm phiền An ca rồi."

Thấy mọi người đã đi xa, Tống Dĩ An xoa ngực, tặc lưỡi: "Đại Ngưu đúng là không biết nặng nhẹ, đụng mà đau muốn chết."

Trương Nhị Cẩu đánh xe bò chạy thẳng về nha môn.

Trên xe, Lâm Chân vẫn có chút sợ Lại lão tam, cứ rúc chặt trong lòng ca ca, Bạch Đào chỉ nhìn thấy được cái gáy nhỏ xíu.

Cậu cẩn thận quan sát Lâm Tầm, phát hiện quần áo trên người cậu nhóc dù có nhiều miếng vá, nhưng rất sạch sẽ, không giống vừa đánh nhau với ai, chắc là mới về nhà thay.

Cậu còn nhìn thấy trên má phải của cậu nhóc có một mảng trầy xước, tuy không nặng nhưng cũng chảy máu.

"Cảm ơn ngươi, Lâm Tầm. Nếu không nhờ ngươi phát hiện kịp thời, nhà ta chắc đã bị dọn sạch rồi."

Khâu Đại Ngưu ở bên cạnh giơ ngón tay cái: "Tiểu tử, khá lắm, gan dạ đấy, giỏi!"

Lý chính cũng khen hai huynh đệ.

Lâm Tầm vẫn ôm đệ đệ, không nói gì.

Bạch Đào tiếp tục hỏi: "Vừa nãy có người nói trên người ngươi có máu, ngoài mặt ra thì còn chỗ nào bị thương không?"

"Không có."

Lâm Chân đang tựa trong lòng ca ca nghe thấy ca ca nói vậy, liền lại ngoan ngoãn rúc về như cũ.

"Vậy lát nữa lúc về, ta đi tìm Vu đại phu  lấy ít thuốc mỡ cho ngươi, bôi lên mặt cho đỡ đau."

"Không cần." Lâm Tầm nhàn nhạt nói.

Bạch Đào không để ý đến lời từ chối, trong bụng đã tính lát nữa về sẽ dẫn cậu nhóc này đến chỗ Vu đại phu khám qua một lượt.

Cậu lấy từ trong ngực ra một gói giấy dầu nhỏ, mở ra lấy một cục đường phèn vụn, đưa đến bên miệng Lâm Chân vẫn đang lén nhìn cậu.

"Ăn đi. Hôm nay hai huynh đệ đều rất giỏi, cảm ơn hai đứa nhiều."

Đây là thứ Bạch Đào cố ý chuẩn bị sẵn từ lúc nghe lý chính bảo Nhị Cẩu đưa cả hai huynh đệ đến nha môn.

Lâm Chân ngẩng đầu nhìn ca ca, thấy ca ca gật đầu thì mới rụt rè nhận lấy viên đường phèn, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn ạ."

Bạch Đào lập tức nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay Lâm Chân, giống như bị trầy xước do ngã xuống đất, trong lòng chợt nhói lên, cậu lập tức trừng mắt nhìn Lại lão tam đang bị trói chặt ở cuối xe gỗ.

Sau đó, cậu nắm lấy tay Lâm Chân, cúi đầu thổi thổi lên chỗ bị thương: "Còn đau không?"

Lâm Chân rụt tay lại: "Không đau nữa rồi ạ."

Bạch Đào cẩn thận gói lại mấy viên đường phèn còn lại, nhét vào bên trong áo Lâm Chân: "Lát nữa thuốc lấy cho ca ca nhóc, nhóc cũng bôi một ít nhé, như vậy vết thương mới mau lành."

Lần này Lâm Chân không quay sang hỏi ý ca ca nữa, mà vội vàng gật đầu. Ca ca bị thương, cần thuốc.

Bùi Tranh ngồi trên xe, một chân gác lên mép xe gỗ, lặng lẽ nhìn Bạch Đào đang dịu dàng nói chuyện với Lâm Chân.

Trương Nhị Cẩu đánh xe nhanh hơn hẳn ngày thường, chưa đầy ba khắc đã đến cổng nha môn.

Bạch Đào vừa nhảy xuống xe đã thấy Bùi Tranh định đi đánh trống, liền vội vàng lên tiếng: "Bùi đại ca, đợi một chút đã!"

Bình Luận (0)
Comment