Bùi Tranh buông dùi trống trong tay xuống, nghi hoặc ngoảnh đầu lại.
Trong mấy bộ phim cổ trang mà Bạch Đào từng xem, quan phủ vì sợ có người đánh trống bậy mà có quy định: dân thường muốn đánh trống kêu oan thì phải chịu phạt trượng. Cậu không biết ở đây có giống vậy không. Để đề phòng bất trắc, cái trống này cậu quyết định tự mình đánh.
Bạch Đào mỉm cười giải thích: "Ta chưa từng gõ trống trước công đường bao giờ, hôm nay muốn thử một lần."
Cậu không biết rằng, ở Nam Quốc này, chỉ khi vu oan cho người khác hoặc điều tra ra lời nói là giả dối thì mới bị phạt trượng.
Bùi Tranh liền đưa dùi trống cho cậu.
Bạch Đào cầm cây dùi có phần nặng nề, hít sâu một hơi, giơ tay dùng tám phần sức lực gõ trống.
"Đoàng!"
Bạch Đào không ngờ cái trống lớn này lại vang đến thế, không chỉ khiến tay cậu tê rần mà suýt nữa làm cậu choáng váng đầu óc.
Bùi Tranh đứng gần nhất, cũng bị âm thanh ấy làm chấn động đến mức phải đưa tay xoa xoa tai, hơi hối hận vì đã giao dùi trống cho cậu.
Người đi đường lập tức bị âm thanh ấy thu hút, những kẻ thích chuyện náo nhiệt liền ùa đến xem.
Tại tửu lâu cách đó một con phố, tiểu nhị đang dọn món cũng phải tặc lưỡi: "Người đánh trống này có oan khuất lớn tới mức nào? Gõ gì mà vang dội thế không biết!"
Còn trong hậu viện của nha môn, vị huyện lệnh đang thay quan phục chuẩn bị tan sở cũng bị tiếng trống làm chấn động, vội vàng mặc lại y phục.
Chẳng bao lâu sau đã có một nha dịch tới bẩm báo: "Có người đánh trống kêu oan."
Huyện lệnh chỉnh lại y phục, hỏi: "Đã rõ nguyên cáo là ai chưa? Việc gì?"
Nha dịch bẩm: "Người đánh trống nói mình tên là Bạch Đào, đến từ thôn Thanh Hà. Còn bị cáo... là người quen."
Huyện lệnh nhíu mày: "Người quen?"
Nha dịch cúi thấp người, nhỏ giọng đáp: "Là Lại lão tam của thôn Lưu Gia."
"Bốp!"
Huyện lệnh vỗ mạnh xuống bàn án, cả bộ râu đều run lên vì giận: "Lại là gã! Gã không thể yên phận lấy hai ngày sao?"
Sư gia đứng bên cũng thở dài: "Lão mong gã trộm cho lớn một lần, để phán cho mười năm tám năm cho rồi."
Lại lão tam mỗi lần đều là trộm vặt, mà chỉ nhắm vào mấy nhà nghèo không có thế lực, khiến khi định tội cũng chẳng phạt được bao nhiêu, giam giữ cũng chẳng được bao lâu.
Ra khỏi nhà giam rồi cũng chẳng ai tìm gac gây phiền phức hay báo thù. Huyện lệnh lại là người chính trực, khinh thường dùng thủ đoạn mờ ám. Thế nên, tên Lại lão tam này mới năm lần bảy lượt tái phạm.
Lần trước vừa ra khỏi ngục, gã còn lớn tiếng khen bánh bao bột thô trong tù ngon, khiến huyện lệnh tức đến muốn nổ gan.
Giờ phút này, huyện lệnh ngồi ngay ngắn trước công đường, nhìn Lại lão tam đang bị trói gô nằm rạp dưới đất, cầm lấy mộc kinh đường bên tay nện mạnh một cái. Đám dân chúng vây xem quanh nha môn lập tức im bặt.
"Người dưới đường là ai? Tố cáo chuyện gì?"
Bạch Đào bắt chước dáng vẻ trong phim truyền hình, quỳ xuống đất: "Thảo dân Bạch Đào, ngụ tại thôn Thanh Hà, khởi tố Lại lão tam đột nhập nhà ta, trộm cắp tài vật."
Lại lão tam nằm dưới đất kêu oan: "Đại nhân đừng nghe cậu ta nói bậy, ta bị oan!"
Huyện lệnh chẳng buồn nghe gã lải nhải, quay sang hỏi Bạch Đào về tình huống lúc đó.
Bạch Đào kể lại đại khái đầu đuôi sự việc.
Huyện lệnh hỏi tiếp: "Có nhân chứng, vật chứng gì không?"
Bạch Đào gật đầu: "Có nhân chứng, là hai đứa trẻ trong thôn. Vật chứng thì không có, vì Lại lão tam không cho bọn ta khám người."
"Vậy thì dẫn nhân chứng lên."
Lâm Tầm ôm đệ đệ, đứng cạnh Bạch Đào, ánh mắt không chút sợ hãi.
Huyện lệnh không ngờ lại là mấy đứa trẻ nhỏ thế này, hơi khựng lại, rồi nói: "Kể lại tình huống lúc đó."
Lâm Tầm gật đầu: "Khi đó cháu đang dẫn đệ đệ ra bờ sông nhặt đá, thấy có người lén la lén lút đi qua cầu. Lúc đầu không để ý, mãi đến khi đệ đệ của cháu nói người đó biến mất, cháu mới dẫn đệ đệ sang sông. Sang đến nơi thì thấy cổng nhà của Đào thúc khép hờ, khóa cửa đã bị cạy rồi."
Lâm Tầm chỉ vào Lại lão tam bị trói gô dưới đất: "Cháu vào trong thì thấy gã đang cạy cửa. Gã thấy cháu thì định bỏ chạy, cháu chặn lại, rồi gọi người tới."
Bạch Đào nhận ra Lâm Tầm nói năng rõ ràng, rành mạch, tốc độ vừa phải, trông chẳng khác gì người lớn.
Huyện lệnh nghiêm giọng: "Lại lão tam, hành vi trộm cắp của ngươi đã có người tận mắt chứng kiến, còn không thành thật khai ra?"
Lại lão tam hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Tầm, rồi bỗng bật khóc gào lên: "Đại nhân, ta bị oan! Thằng nhóc này vu khống trắng trợn! Rõ ràng là nó đang ăn trộm bị ta bắt gặp, lại lật ngược đổ tội cho ta! Thôn dân Thanh Hà cũng thật chẳng biết phân phải trái, hùa theo nó đánh ta! Đại nhân phải làm chủ cho ta, bắt bọn chúng bồi thường tiền bạc!"
"Không phải cháu trộm, là thúc đó ăn trộm." Lâm Tầm siết chặt đệ đệ trong lòng.
Bạch Đào không ngờ Lại lão tam lại dám trắng trợn đảo lộn thị phi như vậy, tức đến nỗi suýt nghẹn lời: "Hai đứa nhỏ này sao có thể đi ăn trộm được? Đồ ta cho còn chẳng thèm lấy."
Lại lão tam đảo mắt nhìn hai huynh đệ Lâm Tầm từ đầu tới chân, hừ lạnh một tiếng: "Hai đứa trẻ này quần áo rách rưới, gầy trơ xương như cây sậy, tám phần là đói quá nên mới đi trộm."
Lâm Tầm siết chặt nắm tay, cảm nhận được đệ đệ trong lòng đang run rẩy sợ hãi, lại buông tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ trấn an.
Đám người vây xem bên ngoài cũng bắt đầu xì xào bàn tán. Có người nói tuy Lại lão tam là kẻ quen tay trộm cắp, nhưng hai đứa nhỏ kia trông đúng là nghèo đến mức cơm không đủ ăn, nói không chừng thực sự nhân lúc nhà người ta không có ai mà lén lút ra tay. Dù sao cũng là người cùng thôn, nhà ai khi nào trống vắng, họ biết rõ hơn ai hết.
Huyện lệnh nghe đến đây thì giận tím mặt: "Chỉ vì nghèo mà dám vu cho người ta ăn trộm?! Người đâu! Khám người! Lôi Lại lão tam ra sau, lục soát kỹ cho ta!"
Bạch Đào cũng tức đến run người, cúi đầu xoa xoa đầu Lâm Chân, rõ ràng đã bị mấy lời đó ảnh hưởng: "Ngoan, có thúc ở đây, sẽ không để ai vu oan cho các ngươi. Với lại, giàu hay nghèo không liên quan gì đến phẩm chất con người cả."
"Giống như có kẻ tuy mang bộ dạng con người, nhưng lại chẳng làm chuyện tử tế, chỉ biết sau lưng ngậm máu phun người, nói xằng nói bậy vu khống người khác."
Bạch Đào cố ý nói to câu đó, để những người vây xem đều nghe rõ rành rành.
Quả nhiên, tiếng bàn tán lập tức nhỏ hẳn lại.
Lâm Chân có chút vô thố ngẩng đầu nhìn Bạch Đào: "Cháu với ca ca không có trộm đồ..."
Bạch Đào đau lòng đến thắt ruột, lập tức ôm chặt hai huynh đệ vào lòng: "Dĩ nhiên là thúc tin các ngươi rồi. Bùi Tranh thúc, Đại Ngưu thúc, cả lý chính gia gia nữa, ai cũng tin các ngươi mà."
Lý chính đứng bên cạnh cũng gật đầu trấn an: "Đừng sợ, cả thôn đều tin các ngươi."
Bị ôm lấy, cả người Lâm Tầm cứng đờ, có vẻ chưa quen với vòng tay ấm áp ấy.
Không lâu sau, nha dịch khám người quay trở lại báo cáo: "Chỉ tìm thấy một cái ná gỗ trên người đối phương."
Đám đông vây xem lại bắt đầu xì xào: nói không chừng thật sự vu oan cho Lại lão tam, người Thanh Hà thôn chưa rõ đầu đuôi đã trói người ta, vậy mà còn lớn tiếng bảo không vu khống người khác.
Lại có người tiếp lời: "Đúng rồi, đã gõ trống kêu oan, nếu cuối cùng chứng minh Lại lão tam bị oan thật, vậy thì người gõ trống phải chịu phạt đấy!"
Huyện lệnh nhức đầu, chẳng ôm tí hy vọng nào, phất tay bảo nha dịch đưa vật chứng cho Bạch Đào xem: "Xem thử đây có phải đồ của ngươi không."
Bạch Đào còn chưa kịp mở miệng nói mình không có cái ná nào, thì Bùi Tranh đã đưa tay nhận lấy, chăm chú quan sát dải vải quấn quanh cái ná gỗ.
"Sao thế?" Bạch Đào tò mò ghé lại gần.
Bùi Tranh ước lượng trọng lượng trong tay, rồi cẩn thận gỡ từng lớp vải có phần lộn xộn ra. Sau đó, dựa vào cái khe nhỏ trên chuôi ná, y nhẹ nhàng vặn một cái, một con dao găm sắc bén liền lộ ra trước mắt mọi người.
Bạch Đào ngây người, không ngờ trong ná lại giấu dao, ánh mắt tràn đầy khâm phục nhìn Bùi Tranh: "Sao cậu phát hiện được vậy?"
"Trọng lượng không đúng."
Ban đầu Bùi Tranh chỉ thấy dải vải kia có vẻ không bình thường, cầm lên thì nhận ra ná làm từ gỗ to mà sao nặng như vậy? Hơn nữa, dây cao su của ná trông còn mới, nhưng vải quấn lại cũ kỹ. Thêm vào đó, phần chuôi không được quấn vải trông rất thô, hoàn toàn không cân đối. Thế là y tháo ra xem.
Lúc này, Lại lão tam vừa mặc quần áo xong, bị dẫn trở lại công đường. Gã còn chưa kịp đắc ý thì đã thấy chiếc ná của mình bị tháo ra, tim lập tức lỡ một nhịp.
Biết chuyện không ổn, gã vội vàng thu lại vẻ mặt.
Huyện lệnh nghiêm mặt hỏi: "Đây là vật gì?"
Lại lão tam cố tỏ vẻ cứng cỏi: "Sao? Giờ đến cả vật phòng thân cũng không cho người ta mang theo à?"
Bùi Tranh đưa những mảnh vụn gỗ dính trên vải cho nha dịch bên cạnh: "Đây là mạt gỗ cây đào."
Bạch Đào nghe vậy, lòng mừng rỡ, vậy thì tội danh cạy cửa trộm cắp của Lại lão tam chạy trời không khỏi nắng rồi.
Huyện lệnh nhận lấy mạt gỗ trong tay nha dịch, cau mày: "Xác thực là mạt gỗ cây đào, nhưng chuyện này liên quan gì đến vụ án?"
Bùi Tranh đáp: "Cửa nhà Bạch Đào làm từ gỗ cây đào."