Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 35

Lại lão tam mặt cắt không còn giọt máu, nhưng vẫn còn cố chấp cãi chày cãi cối: "Dùng gỗ đào làm cửa đâu phải chỉ có nhà ngươi, dựa vào đâu nói mạt gỗ này là từ cửa nhà ngươi rơi ra?"

Bạch Đào lập tức lên tiếng bổ sung: "Có thể đúng là không chỉ nhà ta dùng gỗ đào, nhưng xin đại nhân nhìn kỹ xem gỗ này có phải là mới không? Cửa nhà ta mới được làm vài ngày trước."

Ở thôn bọn họ, dùng gỗ đào làm cửa vốn đã hiếm, huống chi còn là cửa vừa mới đóng gần đây.

Huyện lệnh gật đầu: "Quả thật là vậy. Lại lão tam, ngươi còn gì để nói?"

Lại lão tam vẫn cứng miệng như vịt chết: "Mạt gỗ dính trên vải kia làm sao có thể xem là chứng cứ? Cũng có thể là ta cầm trong tay lúc vào cửa, vô tình dính phải thôi!"

Bạch Đào thấy đến nước này rồi mà gã vẫn còn chối cãi, lạnh giọng hỏi: "Vậy ngươi nói xem, ngươi vào nhà ta làm gì?"

Lại lão tam đưa tay chỉ về phía Lâm Tầm: "Đã nói rồi mà, ta thấy hai đứa  này đang trộm đồ nên mới vào."

"Chúng trộm đồ ở trong nhà, còn ngươi đứng ngoài nhìn thấy được à?"

"Ta thấy chúng đang cạy cửa ngay trong sân!"

Bạch Đào mỉm cười: "Ý ngươi là, ngươi chỉ vào sân thôi đúng không?"

Lại lão tam gật đầu chắc nịch:
"Đương nhiên."

Bạch Đào cười càng rạng rỡ hơn: "Vậy thì ngại quá, đúng chỗ sân nhà ta lại không dùng gỗ đào làm cửa."

Từ đầu đến giờ không lên tiếng, Khâu Đại Ngưu liền vội vàng tiếp lời: "Chuyện này ta có thể làm chứng! Gỗ đào làm cửa nhà ca ta là ta lên núi tìm mấy cây đào dại chặt về. Vì số lượng không đủ, nên cửa sân dùng gỗ khác thay thế."

Lại lão tam thấy sự việc bị vạch trần, không cãi nữa, bình tĩnh ngồi phệt xuống đất, trong lòng nghĩ dù gì lần này cũng chưa kịp trộm được gì, nhiều lắm cũng chỉ bị nhốt vài ngày.

Huyện lệnh nhìn bộ dạng chẳng có tí hối cải nào của gã thì càng bực, cố nhịn hỏi: "Sao lại chạy đến tận nơi xa như vậy để trộm cắp?"

Lại lão tam thành thật khai: "Hôm trước ta dạo phố, thấy Bạch Đào đem đồ đi cầm, nghe cậu ta nói được 300 lượng, lúc ấy liền thấy động lòng. Nhưng vì có Bùi Tranh đi cùng, nên ta không dám theo dõi. Sau đó, có lần ta thấy cậu ta chở cả xe hàng về từ bờ sông, liền len lén bám theo..."

Lúc đã thăm dò được địa hình, Lại lão tam liên tục quan sát mấy ngày, cũng biết hôm nay trời đổ tuyết, phần lớn người trong thôn đều sẽ lên núi, thế là liền chọn đúng lúc này để ra tay.

Bạch Đào không ngờ rằng mình đã lọt vào mắt của Lại lão tam từ cái hôm mang đồ ra tiệm cầm đồ.

Khâu Đại Ngưu chớp mắt, giơ ba ngón tay, kinh hãi: "3... 300 lượng á?"

Chừng đó tiền thì phải săn được bao nhiêu thú rừng mới đủ bán ra số ấy cơ chứ.

Lý chính bên cạnh cũng trố mắt ngạc nhiên, không ngờ Bạch Đào lại có từng ấy tiền. Ông từng nghe người trong thôn bảo Bạch Đào có một cái ly lưu ly rất trong trẻo, không ngờ thứ ấy lại đáng giá đến vậy.

Ngoài cửa, đám người xem náo nhiệt cũng xôn xao cả lên. Dù bọn họ sống trong trấn, có chút tài sản trong tay, nhưng 300 lượng bạc đối với ai cũng là một món tiền lớn.

Ánh mắt Bạch Đào trầm xuống: "Các ngươi có biết lúc ta nói '300 lượng' thì chưởng quầy tiệm cầm đồ phản ứng thế nào không?"

Khâu Đại Ngưu lắc đầu, người ngoài cũng hiếu kỳ, từng người đều dựng tai lên nghe.

Bạch Đào học theo nét mặt kinh ngạc của chưởng quầy khi ấy, còn cố gắng nhại lại giọng nói run run pha tức giận: "Vị tiểu ca này, không phải ngươi đang giở công phu ngoạm sư tử sao?!"

Mọi người: "..."

Bùi Tranh quay đầu đi, dùng nắm đấm che miệng, cố nhịn cười trước khóe môi cong lên.

Lại lão tam hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, mặt mày tái mét như sắp khóc.

Huyện lệnh ra lệnh cho gã phải bồi thường tiền sửa khóa, sau đó khoát tay, bảo nha dịch dẫn gã xuống nhà lao.

Đám người xem không còn chuyện náo nhiệt nữa, cũng lần lượt rời đi.

Sau khi hạ đường, Bạch Đào cúi người thi lễ: "Đa tạ đại nhân."

Huyện lệnh khoát tay, định rời đi, lại bị Bùi Tranh gọi giật lại: "Xin huyện lệnh dừng bước."

"Còn chuyện gì nữa?"

Bùi Tranh tiến lên, đưa ra con dao vừa tìm được: "Con dao này được chế tác rất đặc biệt, mà loại sắt dùng cũng không phải loại thông thường. Xin đại nhân xem qua."

Huyện lệnh nhận lấy, nhìn kỹ một lúc, quả nhiên thấy không giống vật dân thường dùng. Tay nghề tinh xảo, thân dao còn có vân ẩn hiện, sắc bén dị thường.

"Chỉ nhìn qua nhất thời cũng chưa đoán được xuất xứ, nhưng không giống vật mà Lại lão tam có thể sở hữu."

Bùi Tranh trầm ngâm một lát, rồi quyết định nói hết: "Khi ta còn trong quân, từng thấy loại vân này trên đao của một vị Thiên hộ. Nghe nói là do một cửa tiệm đặc chế trong Kinh thành làm ra, có thể cắt sắt như cắt bùn, chạm nhẹ là đứt lông."

Sư gia vừa nghe nói con dao ấy tốt đến vậy, hai mắt lập tức sáng rực. Nếu chuyện này là thật thì con dao kia chắc chắn đáng giá một số tiền lớn, mà Lại lão tam lần này đúng là trộm phải món to rồi, e là phải ngồi tù 10 năm 2 năm cũng không chừng.

Huyện lệnh sai người mang tới một thanh gỗ, tự tay cầm dao thử cạo. Quả nhiên, lưỡi dao cực kỳ sắc bén, chém vào gỗ sâu tận ba phần, nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, quả thực là một thanh hảo đao hiếm thấy.

Bạch Đào nghĩ lại vết xước trên cửa nhà mình, ban đầu còn tưởng Lại lão tam khỏe tay, hóa ra là vì vũ khí trong tay quá lợi hại.

Mấy người ra khỏi nha môn thì thấy Trương Nhị Cẩu đang ngó vào từ ngoài cổng, vừa thấy họ, hắn lập tức lên tiếng: "Người ta đã giải tán hết rồi, mãi không thấy mọi người ra, làm ta giật cả mình."

Bạch Đào nghĩ đến chuyện lần này may mắn không bị ăn đòn, tâm tình cũng khá hơn nhiều: "Ngồi lại trò chuyện thêm chút với đại nhân ấy mà."

Lý chính nhìn sắc trời đã sụp tối, nhắc nhở: "Mau về thôi, trời sắp tối lắm rồi."

Mọi người nhanh chóng lên xe trở về thôn, đến nơi thì trời đã tối mịt.

Lâm Chân thấy sắp đến nhà của Vu đại phu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Bạch Đào ngồi bên cạnh, vẻ mặt vô cùng sốt ruột.

Đến khi Bạch Đào bảo Trương Nhị Cẩu dừng xe lại trước sân nhà Vu đại phu, Lâm Chân mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Đào xuống xe trước, thấy Lâm Tầm không chịu nhúc nhích, liền giơ tay bế thẳng người xuống. Đứa trẻ 11, 12 tuổi, lại gầy guộc, ôm trong tay chẳng nặng bao nhiêu.

Lâm Tầm giãy không lại, đành mở miệng: "Thả cháu xuống."

"Không thả, lỡ ngươi bỏ chạy thì sao?" Bạch Đào siết chặt vòng tay, giữ chặt lấy cậu nhóc, "Bùi đại ca, phiền huynh bế giúp Lâm Chân xuống xe."

Bùi Tranh nghe vậy liền bế Lâm Chân xuống, Khâu Đại Ngưu thấy Tranh ca cũng xuống xe, thì vội theo sau, không chịu lạc lại phía sau.

Bạch Đào ôm chặt Lâm Tầm đang giãy giụa, hơi khom người, nói: "Cảm ơn lý chính, hôm nay làm phiền ngài rồi, hôm khác cháu sẽ đến tận nhà cảm tạ."

"Đó là việc nên làm." Lý chính đáp, rồi từ trong túi lấy ra hơn 20 văn tiền, dúi vào tay Bùi Tranh bên cạnh, "Dẫn hai đứa nhỏ đến chỗ Vu đại phu xem thương tích, mua ít thuốc trị thương."

Lòng Bạch Đào khẽ lay động, cảm thấy cả lý chính lẫn huyện lệnh đều là những vị quan tốt.

Mọi người bước vào sân nhà Vu đại phu, trong sân đèn đuốc sáng trưng, góc sân bên trái còn đặt mấy bó đuốc đang cháy. Vu đại phu đang dẫn người chế thuốc hoàn, xem chừng phải thức suốt đêm.

Khung cảnh bận rộn ấy khiến Bạch Đào không biết phải mở lời thế nào, cảm thấy mình chỉ cần khiến người ta chậm một giây thôi cũng đã là tội lỗi.

Cuối cùng vẫn là Bùi Tranh lên tiếng trước: "Vu đại phu."

Vu đại phu nghe tiếng liền ngẩng đầu, nhưng tay vẫn không ngừng: "Có việc gì sao?"

Bạch Đào đặt Lâm Tầm đang được kẹp bên tay xuống đất: "Có hai đứa trẻ bị thương, muốn nhờ ngài xem giúp, lấy ít thuốc."

"Được, để ta xem." Cả chiều hôm nay Vu đại phu bận thu dọn bạch thược tuyết, chưa nghe tin thôn có trộm.

Sau khi quan sát xong, hắn hỏi Lâm Tầm: "Chỉ là trầy xước trên mặt thôi sao?"

Lâm Tầm gật đầu.

Lâm Chân bên cạnh lại cuống lên, lấy hết dũng khí mở miệng: "Không phải đâu, chân ca ca cũng bị thương, chảy rất nhiều máu."

Lâm Tầm không ngờ Lâm Chân lại nói ra, rõ ràng lúc trước cậu nhóc đã dặn không được kể, đệ đệ đồng ý rồi mà vẫn không nghe lời.

Đây là lần thứ hai Lâm Chân trái lời cậu nhóc.

Lần đầu là khi cha nương qua đời, người nhận nuôi chỉ muốn nhận mỗi Lâm Chân, Lâm Tầm đã lặng lẽ theo dõi họ một thời gian, xác định họ là người tốt, mới dặn Lâm Chân đi theo.

Thế mà Lâm Chân nhất định không chịu rời, cuối cùng còn khóc đến ngất đi.

Nghe vậy, Bạch Đào vội vàng bế Lâm Tầm lên, đặt ngồi xuống ghế bên cạnh, bất chấp sự ngăn cản, liền xắn ống quần mỏng manh lên, không ngờ vải đã dính vào vết thương.

"Có lẽ do để lâu nên vải dính vào vết thương rồi." Vu đại phu dùng nước ấm làm ướt vải, cẩn thận gỡ từng chút.

Bạch Đào đứng bên cạnh lấy tay che miệng, hốc mắt đỏ bừng.

Chỉ thấy phần đầu gối trở xuống chừng hai mươi phân đều bị trầy xước, thịt da lật lên từng mảng.

Cậu không dám tưởng tượng đứa nhỏ này đã chịu đựng ra sao, thế mà vẫn đứng suốt buổi đường đường chính chính ở công đường, không rên một tiếng, đừng nói đến khóc, sắc mặt cũng chưa từng thay đổi.

Bùi Tranh nhìn Bạch Đào rơi nước mắt, nhất thời có chút sững sờ, cảm thấy người bị thương như là Bạch Đào vậy.

Lâm Tầm nhìn thấy dáng vẻ ấy của Bạch Đào cũng ngẩn ra, rõ ràng người bị thương là mình, sao người này lại khóc rồi?

Vu đại phu lấy rượu mạnh ra sát trùng, dặn Lâm Tầm phải cố gắng chịu đau. Rượu vừa chạm vào vết thương, Lâm Tầm chỉ hơi nhíu mày, không rên một tiếng.

Bạch Đào lau nước mắt, thở dài, không khỏi nghĩ: đứa trẻ này trước kia sống những ngày tháng thế nào vậy?

Vu đại phu vừa băng bó vừa trách: "Bị thương nặng thế này mà không nói? Dù trời lạnh, nhưng nếu không xử lý đúng cách, vết thương sẽ mưng mủ thối rữa, đến lúc đó cái chân này có thể giữ được không?"

Bình Luận (0)
Comment