Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 36

Lâm Tầm không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ đến chuyện lần trước Bạch Đào viện cớ đưa cho cậu nhóc một rổ đồ ăn, bản thân lại chẳng có gì để báo đáp.

Hơn nữa, vết thương này là do Lại lão tam gây ra, chứ không phải Bạch Đào, nên cậu nhóc không định nói ra, tránh bị kéo đi khám bệnh, lại tốn tiền của Bạch Đào.

Hôm qua măng cậu nhóc bán được đã dùng hết để mua bột ngô thô, giờ trên người không còn một đồng nào.

Sau khi bôi thuốc xong, Vu đại phu vào trong nhà lấy thuốc bôi mặt, Bạch Đào cũng theo vào. Lúc ra thì trên tay cầm mấy hũ thuốc mỡ, Vu phu dặn dò: "Nhớ kỹ, mấy ngày này cố gắng đừng đi lại nhiều, càng không được đụng nước. Ba ngày sau lại đến thay thuốc."

Bạch Đào hỏi: "Ăn uống có phải kiêng gì không? Tổng cộng bao nhiêu tiền?"

Vu đại phu ho một tiếng: "Không cần kiêng gì cả, đều là mấy vị thuốc phổ thông, tổng cộng 21 văn."

Nghe xong giá, Bùi Tranh quay đầu nhìn Bạch Đào, thấy cậu nháy mắt với mình liền quay lại, lấy ra 1 văn từ số tiền lý chính đưa, đưa phần còn lại cho Vu đại phu.

Lâm Tầm hơi bất ngờ, không ngờ tiền thuốc lại không đắt như cậu nhóc nghĩ. Nhưng cậu nhóc không biết rằng, khi Bạch Đào theo vào trong, sau khi hỏi giá thuốc xong đã âm thầm đưa trước 60 văn, còn nhờ Vu đại phu phối hợp diễn kịch một chút.

Bạch Đào không cần đoán cũng biết Lâm Tầm sẽ không nghe theo lời dặn của đại phu, bởi vì cậu nhóc còn phải chăm sóc đệ đệ, lại còn phải nghĩ cách đi làm kiếm sống.

Cậu ngồi xổm xuống, lấy chai thuốc, cẩn thận bôi thuốc cho vết thương trên tay Lâm Chân.

"Ngươi và ca ca qua nhà thúc ở mấy hôm được không? Nhà thúc vừa bị trộm, thúc sống một mình thấy sợ. Ngươi và ca ca lợi hại như vậy, còn giúp thúc bắt được kẻ trộm nữa, rõ ràng là rất dũng cảm, có chịu giúp thúc không?"

Lâm Chân còn nhỏ, tưởng lời Bạch Đào nói là thật, ngẩng đầu hỏi Lâm Tầm: "Ca ca, được không?"

Lâm Tầm còn chưa kịp từ chối, Bạch Đào đã trừng mắt với cậu nhóc: "Nếu ngươi muốn ta cứ mãi cảm thấy áy náy, nửa đêm trốn khóc một mình, thì cứ từ chối đi."

Lâm Tầm: "..."

Người này... đúng là không giống với bất kỳ người lớn nào cậu nhóc từng gặp.

Bộ dạng Bạch Đào lúc giở trò cù nhầy này, Bùi Tranh cũng có may mắn được chứng kiến mấy lần rồi. Lần nào y cũng không nhịn được mà nhìn người ta thêm mấy cái, thật muốn biết mặt mũi người này rốt cuộc được làm từ gì mà dày đến thế.

Cuối cùng, hai người cũng theo Bạch Đào về nhà.

Cả bọn còn chưa bước vào sân thì đã bị Lan thẩm chặn lại. Đang thắc mắc thì thấy An ca nhi bưng một cái lò than lớn đặt ngay ngoài cổng, bảo mấy người họ bước qua để xua đuổi xui xẻo.

Bạch Đào: "..."

Sao mà giống cái kiểu "Vừa ra khỏi nhà giam" vậy trời?

Có lẽ mỗi nơi mỗi kiểu phong tục, Bạch Đào cũng ngoan ngoãn bước qua lò than. Lâm Chân còn nhỏ, chân ngắn không qua nổi, vẫn là Bạch Đào bế qua tượng trưng một cái.

Bùi Tranh định đi vòng cho xong chuyện, lại bị Lan thẩm kéo lại một cái:
"Tranh Tử, cháu cũng bước qua đi."

Lúc Bùi Tranh nhấc chân qua lò than, Bạch Đào như thể đọc được vẻ mặt của y, kiểu như đang nói: "Là nhà khác bị trộm, chứ đâu phải nhà cháu, sao cháu cũng phải bước?"

Bạch Đào tự tưởng tượng ra mà suýt bật cười, len lén cười trộm bên cạnh.

Nghe nói hai huynh đệ Lâm gia còn bị thương vì chuyện này, Lan thẩm tức đến mức mắng liên hồi: "Cái đồ súc sinh Lại lão tam kia! Đối với trẻ con cũng ra tay cho được? Loại người như thế đáng bị đánh chết bằng gậy! Hy vọng gã mai chết bất đắc kỳ tử trong tù, chết rồi xuống thẳng 18 tầng địa ngục!"

Bạch Đào nuốt nước bọt, không ngờ Lan thẩm lại độc miệng vậy luôn.

Có Lan thẩm giúp đỡ, bữa tối rất phong phú. Ban đầu Lan thẩm và An ca nhi định ăn trong bếp, nhưng bị Bạch Đào kéo lên bàn: "Nhà cháu không câu nệ như thế, hơn nữa có Trương thúc thúc ở đây, mấy người khác cũng đều quen biết cả, không cần tránh né làm gì. Cháu sao nỡ để hai đầu bếp chính co ro trong bếp ăn cơm?"

Trên bàn ăn, Lan thẩm kể, mấy ngày nay nhà bà đi thăm họ hàng, không có ở nhà. Chiều vừa về tới, đã nghe người ta tụ tập dưới gốc đa đầu thôn bàn tán chuyện trộm cắp. Bà lại gần hỏi thử, mới biết nhà Bạch Đào bị trộm, cửa còn bị cạy, may mà phát hiện kịp nên chưa mất gì.

Cũng nhờ đó mới biết được lý chính và Bạch Đào đã áp giải tên trộm lên huyện nha.

Trương thúc và An ca nhi nghe xong cũng kinh ngạc không thôi. Cả ba người vội vã đặt đồ đạc xuống, hấp tấp chạy sang nhà Bạch Đào. Gặp được Tống Dĩ An đang nhóm lửa nấu cơm, rồi mới biết rõ đầu đuôi mọi chuyện.

Cuối cùng, Lan thẩm và Trương thúc dứt khoát ở lại cùng chuẩn bị bữa tối. Còn sai An ca nhi về nhà lấy thêm ít nguyên liệu nấu ăn, tối nay cả đám cùng ăn một bữa. Người đông vui vẻ cũng coi như xua đi vận xui.

Bạch Đào vừa cắn đũa vừa cười ngốc nghếch: "Cảm ơn Lan thẩm, vẫn là thẩm chu đáo nhất."

Thấy Bùi Tranh không động đũa mấy, Bạch Đào gắp cho y một miếng tóp mỡ trong món cải xào: "Bùi đại ca, huynh sao không ăn gì vậy?"

Bùi Tranh trơ mắt nhìn Bạch Đào dùng đôi đũa cậu đang ngậm trong miệng để gắp thức ăn cho mình, rồi nhìn miếng tóp mỡ nằm lặng trong bát mình, không nói một lời.

"Bùi đại ca, không thích ăn tóp mỡ sao?"

Bùi Tranh vẫn im lặng, đang suy nghĩ có nên gật đầu hay không.

Lâm Chân, đứa trẻ còn chưa hiểu sự đời nhưng lại rất biết quan sát, hồn nhiên nói: "Đào thúc, đũa của thúc toàn là nước miếng đó."

Lâm Tầm vội vàng đưa tay bịt miệng đệ đệ, nhưng đã chậm một bước, khuôn mặt cậu nhóc hiếm khi hiện lên vẻ lúng túng: "Thật xin lỗi, Đào thúc."

Lời của Lâm Chân khiến không khí trên bàn ăn lập tức trở nên ngượng ngùng. Ngay cả Tống Dĩ An cũng rụt tay lại, không gắp nữa.

Chỉ có Bạch Đào là mặt dày hơn người, nhìn chằm chằm đôi đũa của mình, rồi lại nhìn miếng tóp mỡ trong bát Bùi Tranh, bình tĩnh đứng dậy: "Bùi đại ca, xin lỗi, ta không để ý. Ta đi đổi cho huynh cái bát khác."

Nói xong, liền cầm bát quay lại nhà bếp, lấy một cái bát mới từ trong tủ.

Một lúc sau, không khí trên bàn mới dần dần sôi động lại, nhưng không ai nhắc lại chuyện vừa rồi.

Sau bữa tối, Lan thẩm và An ca nhi ở trong bếp rửa bát.

Mấy người còn lại bắt đầu sửa cửa, Bạch Đào đứng bên cạnh cầm đuốc chiếu sáng giúp. Cậu không ngờ người có tay nghề tốt nhất trong đám lại là Bùi Tranh, vừa nhanh vừa kín đáo, sửa xong mà gần như không nhìn ra vết tích gì.

Chậc... Bạch Đào hơi chua chát.

Thế gian này sao lại tồn tại người như Bùi Tranh nhỉ? Hơi có chút hoàn hảo. Gì cũng biết, mặt mũi lại tuấn tú. Người khác chỉ biết nói mà không làm, y thì chỉ làm mà không nói.

Cậu đoán, nếu sau này Bùi Tranh có cãi nhau với tức phụ, chắc cũng chẳng buồn cãi lại, thật là tốt tính. Nếu mà hai người cùng lúc đi tìm tức phụ, e rằng sau lưng Bùi Tranh có thể xếp hàng mấy vòng người theo đuổi, còn sau lưng mình thì... chẳng có ma nào.

Chỉ là Bạch Đào không biết, sự thật có khi hoàn toàn ngược lại. Nếu trong thôn có người biết Bùi Tranh muốn cưới tức phụ, sợ là ai nấy sẽ giấu nữ nhi hoặc ca nhi nhà mình cho kỹ, chỉ mong đừng bị y để mắt tới.

Mọi người giúp xong cũng lần lượt ra về. Bạch Đào thấy tay nghề Bùi Tranh khá tốt, bèn giữ y lại muốn nhờ giúp một việc nhỏ.

Cậu vào trong nhà lấy tờ giấy đỏ còn thừa từ lần trước Tống Dĩ An viết câu đối giúp, gói ít tiền đồng vào đó rồi đưa cho hai huynh đệ Lâm Tầm đang ngồi ngoan ngoãn trong sảnh đường.

Hai người không nhận, Bạch Đào dứt khoát nhét thẳng vào cổ áo họ: "Đây là quà cảm ơn của ta. Nếu không có ngươi liều mình nghĩa khí xuất thủ, ta cũng chẳng biết đã mất bao nhiêu thứ, càng đừng nói tới chuyện bắt được Lại lão tam."

Nghĩ một lát, Bạch Đào lại bổ sung: "Đương nhiên, ta không phải đang cổ vũ ngươi làm thế. Đợi ngươi khỏi rồi, phải đến giúp ta làm cỏ miễn phí."

Lâm Tầm ngạc nhiên, không hiểu.

Bạch Đào nghiêm túc nói: "Đây là hình phạt dành cho ngươi. Lần sau gặp chuyện như vậy, trong khi biết rõ đối phương mạnh hơn mình, thì không được liều lĩnh xông lên đánh nhau, biết chưa?"

Lâm Tầm: "Nhưng mà—"

"Không có nhưng mà! Đồ bị trộm có thể kiếm lại, chúng ta có thể báo quan. Nhưng nếu trong lúc đánh nhau mà mất tay mất chân, hoặc mất mạng, thì cái gì cũng không còn nữa. Nếu ngươi thật sự muốn trừ gian diệt ác, thì cũng phải đợi đến khi ngươi lớn lên, có đủ năng lực rồi. Lúc đó ngươi có thể làm bộ khoái, hoặc làm một hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa."

Bạch Đào vừa cười vừa xoa đầu Lâm Tầm: "Mà hiện tại, việc quan trọng nhất của ngươi là — cùng đệ đệ ngươi, phải lớn lên cho thật tốt."

Bùi Tranh nhìn đôi tay Bạch Đào đang nhẹ nhàng vuốt tóc Lâm Tầm, như thể xuyên qua thời gian, y thấy cũng chính đôi tay ấy, từng nhẹ nhàng xoa đầu mình, một đứa trẻ vừa mới mất cha nương năm xưa.

Bốn chữ "Lớn lên thật tốt" theo gió, như lại vẳng bên tai y thời thơ ấu.

Ánh mắt y nhìn Bạch Đào càng thêm sâu lắng, thầm nghĩ: người này, sau này nhất định sẽ là một người cha rất tốt.

Bình Luận (0)
Comment