Bạch Đào bôi thuốc xong cho hai huynh đệ Lâm Tầm, rồi bảo hai đứa ngồi ngoan trong sảnh chính ngâm chân. Sau đó, cậu cầm theo bộ dụng cụ sửa cửa khi nãy còn chưa dọn, kéo Bùi Tranh vào phòng ngủ.
Bùi Tranh tưởng trong phòng có chỗ nào hỏng cần sửa, vừa định hỏi sửa chỗ nào thì đã thấy Bạch Đào kéo hai ngăn kéo của tủ quần áo ra.
"Bùi đại ca, ta muốn làm một cái ngăn bí mật trong ngăn kéo này, để giấu tiền. Nhưng mà tay nghề ta không tốt, nên muốn nhờ huynh giúp một tay."
Bùi Tranh: "......"
Thấy y không nói gì cũng không động đậy, Bạch Đào tưởng y đang suy nghĩ cách làm, bèn ngoan ngoãn đứng yên một bên không dám quấy rầy.
Bùi Tranh nhìn dáng vẻ Bạch Đào hoàn toàn không giống đùa giỡn, trong mắt thoáng hiện vẻ phức tạp: "Ngươi nói muốn làm ngăn bí mật... để giấu tiền?"
Bạch Đào gật đầu: "Ừm, giấu tiền. Hôm nay nhà ta bị trộm, ta mới thấy phải nhanh chóng làm xong cái ngăn này. Bùi đại ca thấy cách này dễ bị phát hiện à? Vậy huynh có cách nào tốt hơn không?"
"... Cách này cũng không tệ, chỉ là—" Bùi Tranh đang lựa lời.
"Hử? Làm sao?"
Bùi Tranh trịnh trọng nói: "Chuyện thế này... không nên tùy tiện nói với người khác."
Y thật không ngờ, Bạch Đào lại cứ thế thẳng thắn kể với y, thậm chí còn để y giúp giấu tiền. Đối với y đúng là hoàn toàn không hề phòng bị.
Bạch Đào cũng không nghĩ Bùi Tranh lại bận tâm cái này, không nhịn được cười, liền nháy mắt với đối phươnh: "Không sao đâu, huynh đâu phải người ngoài. Ta với huynh là bạn tốt mà."
Nói xong còn dùng nắm tay dộng lên vai Bùi Tranh một cái kiểu huynh đệ chí cốt.
— Ôi chao, cơ bắp thật rắn chắc.
Bạch Đào với vẻ mặt tin tưởng vô điều kiện khiến Bùi Tranh bất giác nhớ lại lúc rời khỏi nhà Vu đại phu hôm nay, Tống Dĩ An từng nói: "Hai người có khi sẽ làm bạn cả đời với nhau đó", mà đối phương còn nghiêm túc gật đầu.
Giờ phút này, Bạch Đào vừa xoa tay vừa lộ ra những biểu cảm sinh động trên mặt, khiến tim Bùi Tranh bất giác khẽ loạn nhịp. Y khẽ nhắm mắt lại, dời ánh nhìn khỏi người đối diện, dứt khoát rút hai ngăn kéo ra rồi đi thẳng vào phòng chứa đồ.
Bạch Đào lon ton theo sau, lúc đi ngang qua sảnh chính còn quay đầu hỏi hai đứa nhỏ: "Nước vẫn còn nóng không? Có cần thêm nước không?"
Hai tiểu tử đồng loạt lắc đầu.
Bạch Đào vẫn chưa yên tâm, dặn dò: "Nếu nước nguội rồi thì nhớ lau chân đi, không là dễ bị cảm lạnh. Khăn lau để ngay trên cái ghế bên cạnh đấy. Có chuyện gì thì gọi ta, biết chưa? Đừng có khách sáo."
Đợi cậu tới phòng chứa đồ thì Bùi Tranh đã tháo xong tấm chắn phía sau hai ngăn kéo.
Bùi Tranh giơ tay ướm thử một đoạn ở cuối ngăn kéo: "Chiều rộng thế này đủ không?"
"Có hơi rộng quá." Bạch Đào ghé sát lại, đưa một ngón tay chọc tay Bùi Tranh về phía sau một chút, còn chừa khoảng năm phân, "Vầy là vừa."
Bùi Tranh ngửi thấy trên người Bạch Đào phảng phất mùi thuốc, đoán chắc là lúc bôi thuốc cho hai huynh đệ Lâm Tầm thì dính phải.
"Không để được nhiều lắm đâu."
"Ha ha~" Bạch Đào vui vẻ nói, "Bùi đại ca thấy sau này ta có thể kiếm được nhiều tiền lắm hả? Cho nên, sợ hai ngăn này không đủ à?"
Bùi Tranh chỉ đơn thuần muốn nói chỗ bí mật này hơi nhỏ: "... ..."
"Chừng này là đủ rồi," Bạch Đào nói tiếp, "Làm dài quá dễ bị phát hiện ngăn kéo bị ngắn đi. Với lại ta có bao nhiêu tiền đâu. Nếu sau này ta thật sự phát tài, thì đổi sang vàng. Nếu đến vàng cũng đựng không hết, ta đổi hết thành ngân phiếu, thế nào cũng nhét được."
Bạch Đào nói đến đây thì bắt đầu tưởng tượng, hình ảnh bản thân ngồi giữa một đống vàng bạc đếm tiền hiện lên trong đầu, sướng đến không tả nổi.
Tiếng cưa gỗ của Bùi Tranh kéo cậu trở về thực tại.
Ai nha... với cái tính lười biếng không ít đi kể từ khi tới thế giới này, đến tiền xu còn chưa tích được bao nhiêu, còn mơ mộng gì vàng với bạc nữa?
Nhưng cũng nhờ cuộc sống thế này, Bạch Đào cảm thấy mình vui hơn, thư thái hơn nhiều so với thế giới trước kia. Dù động lực có giảm đi đôi chút, nhưng áp lực cũng nhẹ đi biết bao.
Có núi có nước, có đất có nhà, lại thêm vài ba bằng hữu, thế là đủ tốt rồi. Huống hồ dân sinh ở phương Nam cũng chẳng lạc hậu, trấn trên cái gì cần có đều có, thậm chí ngay cả giấy vệ sinh cũng có.
Bùi Tranh đặt phần vừa cưa xuống một bên, rồi lấy lại tấm chắn ban đầu để gắn trở lại phía sau ngăn kéo.
Bạch Đào thì giúp y đi lấy mấy mảnh gỗ còn dư lúc làm bếp, để trong góc phòng chứa đồ, đem cắt chỉnh lại vừa vặn rồi đưa cho Bùi Tranh lắp thành ngăn bí mật.
Làm xong hai ngăn bí mật, Bạch Đào lấy ra toàn bộ tài sản giấu trong người: giấy chứng nhận sở hữu đất và nhà thì đặt vào ngăn bên trái, hai thỏi bạc nguyên thì đặt vào ngăn bên phải, mấy mảnh bạc vụn còn lại thì nhét lại vào người.
Bạch Đào lim dim mắt vỗ vỗ ngăn bí mật: "Đây là toàn bộ gia sản của ta đó!"
Bùi Tranh nhìn ngăn bí mật trông vẫn còn khá trống sau khi chỉ cất hai thỏi bạc, trong lòng bỗng nảy sinh một ý nghĩ muốn bỏ thêm vào cho người ta chút nữa.
Lúc mang đồ trở lại phòng để lắp lại ngăn kéo, Bạch Đào thấy Lâm Chân đã ngủ gà ngủ gật trong lòng Lâm Tầm, mà Lâm Tầm thì đang ôm đệ đệ ngồi trên ghế, trông có chút lúng túng.
Cậu thoáng hối hận, nói nhỏ: "Ta quên mất phải để hai đứa rửa chân xong rồi đi ngủ luôn."
Lâm Tầm lắc đầu: "Không sao."
Cảm giác được người chăm sóc thế này, đã rất lâu rồi cậu nhóc không cảm nhận được nữa.
Bạch Đào nhẹ nhàng bế Lâm Chân đang ngủ say lên, đặt vào trong giường đất. Cậu định quay lại bế Lâm Tầm thì phát hiện cậu nhóc đã tự đi tới bên cạnh rồi.
Cậu nhíu mày không đồng tình: "Đại phu nói rồi, mấy hôm nay phải hạn chế đi lại. Ngươi phải ngoan ngoãn nằm nghỉ cho ta."
Lâm Tầm đứng yên không nhúc nhích.
Bạch Đào hài lòng, ôm cậu nhóc đặt lên giường.
Lâm Tầm nhìn thấy giường đất sạch sẽ ấm áp, vô thức kiểm tra xem người mình có dơ không. Trong lúc vội, cậu nhóc quên mất rằng mình đã tắm sau trận ẩu đả lúc nãy.
"Được rồi, Lâm Chân nằm trong cùng, ngươi ngủ ở giữa, ta ngủ ngoài rìa." Bạch Đào đắp chăn cho hai người xong, lại hỏi, "À đúng rồi, ngươi có muốn đi vệ sinh không? Ta bế ngươi đi."
Lâm Tầm — vừa nãy đã lén đi vệ sinh xong, mặt đỏ bừng, lắc đầu nguầy nguậy.
Bùi Tranh đang lắp ngăn kéo, tay khựng lại một chút, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục gắn vào, dùng chốt gỗ khóa lại mép ngăn để không thể rút ra dễ dàng.
Bạch Đào thử kéo ngăn ra một cái, sau đó giơ ngón cái lên: "Không dùng lấy một cái đinh, mà làm chắc thế này, đúng là trâu bò thật."
Bùi Tranh liếc nhìn hai huynh đệ đang nằm ngủ trên giường đất, không nói gì, trực tiếp rút chốt gỗ đã chặn ra, rồi kéo ngăn kéo ra toàn bộ, làm một màn "Hướng dẫn không lời".
Bạch Đào gật đầu, tỏ ý đã học xong bài.
"Hôm nay làm phiền huynh quá rồi. Ban nãy ta còn định ngày mai lúc huynh đi lấy mũi tên thì cùng đi ra trấn luôn để mua ít nông cụ. Nhưng giờ nhà có thêm hai đứa nhỏ, sợ mai lại phải nhờ huynh mang giúp về rồi."
Lúc chiều từ nha môn về thì trời đã tối, tiệm rèn đều đóng cửa, bằng không đã mua luôn rồi.
Bùi Tranh mò mẫm ra bồn nước rửa tay, vừa rửa vừa hỏi: "Cần mua gì?"
Bạch Đào lấy tiền bán bạch tuyết thược dược ra đưa: "Chỉ cần hai cái cuốc, một cái rìu với hai cái liềm thôi."
Bùi Tranh vẩy nước trên tay, không nhận tiền: "Lúc về rồi tính."
"Vậy cũng được."
Bạch Đào tiễn người ra đến cổng, trời đã tối đen, chẳng nhìn thấy gì, nghe không còn tiếng bước chân nữa thì mới khóa cửa về lại nhà.
Cậu vào phòng nhìn hai đứa nhỏ, thấy đều đã ngủ say, liền cẩn thận kéo chăn đắp lại cho từng đứa. Hôm nay chúng nó cũng vất vả rồi.
Bạch Đào không phải vì thương hại mới đưa hai huynh đệ về nhà, mà thật lòng biết ơn. Nếu không nhờ tụi nhỏ ra tay kịp lúc, đợi tới lúc Lại lão tam phá được cửa kho, thì chắc chắn cậu sẽ mất đồ.
Nước trong nồi đã nguội, cậu lười đun lại, nên ráng rửa tạm. Run run leo lên giường, vừa chui vào ổ chăn ấm áp thì lập tức thở ra một hơi đầy thoả mãn:
Cái giường đất ở miền Bắc này đúng là thần kỳ và dễ chịu thật đấy.
Hôm nay leo núi lại còn đi nha môn, Bạch Đào mệt mỏi rã rời, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ vì bên cạnh là hai đứa nhỏ vẫn còn rụt rè từ lúc về nhà đến giờ, nên hiếm hoi lắm cậu mới mơ về tuổi thơ của chính mình.
Đó là vào buổi tối hôm Bạch Đào bị Đại Hắc cắn chảy máu, bác cả bóng gió nói Đại Hắc cứ bắt nạt Tiểu Đào mãi cũng không phải chuyện hay, lỡ đâu hôm nào cắn rớt miếng thịt thì phiền to.
Anh họ đề nghị lấy dây buộc Đại Hắc lại dưới mái hiên, bác gái đang gắp thức ăn thì khựng tay, chỉ nói một câu: "Đại Hắc không thích bị buộc lại."
Bạch Đào siết chặt đũa, trong lòng đã hiểu rõ, xem ra bác gái cũng không muốn cậu ở lại trong nhà.
Sau khi rửa bát xong, Bạch Đào chạy về phòng, lục ra "kho báu" nhỏ của mình, nhìn hơn một ngàn tệ lẻ loi, bắt đầu tính xem nên đi đâu.
Ba mẹ cậu từng nhảy xuống đường ray tàu ở nhà ga, bị tàu cán chết. Qua đoạn camera cũ nát, trông như là cùng nhau tự sát. Cuối cùng cũng chẳng được đền bù bao nhiêu, tiền đó cậu đã tiêu dần hết cho việc học.
Trong thôn có không ít người nói rằng, có thể ba mẹ cậu bị kẻ xấu hạ thuốc, rồi bị điều khiển mà nhảy vào đường ray, nếu không thì sao đang yên đang lành lại bỏ con mà tự sát?
Bạch Đào từng rất muốn biết sự thật, nhưng mãi cũng không có kết quả. Thời gian trôi qua, sự cố chấp ban đầu cũng dần nhạt đi.
Có lẽ tiền bồi thường tiêu hết rồi, cũng là lý do bác cả không muốn cậu tiếp tục ở lại nữa. Dù sao một mình bác cả làm công nuôi cả nhà cũng không dễ dàng, nếu thêm một miệng ăn như cậu, gánh nặng lại càng lớn. Hơn nữa, học cấp ba không nằm trong phạm vi giáo dục bắt buộc, phải tốn thêm không ít tiền.
Sau một đêm suy nghĩ thấu đáo, Bạch Đào vừa tốt nghiệp cấp hai, quyết định một mình chuyển lên trấn ở, thuê phòng sống.
Người duy nhất luyến tiếc là anh họ ở chung phòng với cậu. Anh càu nhàu hỏi sao cứ phải tốn tiền lên trấn ở, chẳng lẽ thấy ở chung với anh chật chội quá.
Bạch Đào chỉ mỉm cười lắc đầu, nói cậu muốn ra ngoài kiếm nhiều tiền.
Anh họ còn định nói gì đó, nhưng bị bác gái kéo đi.
Nhìn ba người một nhà dần đi xa, lòng Bạch Đào nghẹn lại.
Cậu thật lòng biết ơn ân tình nuôi dưỡng suốt 5 năm qua, cũng chẳng trách móc vì sao giờ lại bị đuổi đi.
Chỉ là, một thiếu niên 16 tuổi vào lúc này, dẫu sao vẫn thấy hoang mang.
Cái cảm giác chua xót xen lẫn bất lực ấy, dù bao năm trôi qua, mỗi khi mơ thấy, mắt Bạch Đào vẫn ươn ướt.