Bạch Đào quay lại bếp, dùng muỗng sắt lớn múc một ít nước thạch cao, dán đáy muỗng vào mặt sữa đậu nành, nghiêng nhẹ tay, đổ từ từ vào nồi.
Chẳng mấy chốc, trong nồi đã bắt đầu kết lại thành những vệt đậu hoa mịn mịn.
Sau khi cho muỗng đầu tiên, Bạch Đào chờ thêm một lúc mới tiếp tục cho lần hai.
Sữa đậu trắng đục dần trở nên trong hơn, từng mảng đậu hoa nổi lên như một nồi bông gòn mềm mại.
Cậu lấy nia tre đã rửa sạch chuẩn bị đè lên đậu hoa, thì nghe tiếng động ngoài sân, đoán là khách tới, bèn ra cửa gọi: "Nhanh vào uống sữa đậu này, giờ là lúc ngon nhất đấy."
Khâu Đại Ngưu là người đầu tiên bước vào bếp: "Ta còn chưa từng uống sữa đậu nành bao giờ, không biết vị nó ra sao."
Bùi Tranh và Tống Dĩ An cũng chưa từng uống, phần vì bên ngoài chẳng có ai bán, phần vì nhà họ cũng không ai biết làm đậu hũ, nên càng không có cơ hội uống sữa đậu.
"Thế thì hôm nay đúng dịp rồi, thử xem có hợp khẩu vị không."
Bạch Đào chia cho mỗi người một bát, rồi quay lại bắt đầu ép đậu hoa, vớt phần nước dư ra.
Không ngoài dự đoán, sữa đậu nành được cả ba người khen ngợi.
Tống Dĩ An nhấp từng ngụm nhỏ, chậm rãi thưởng thức: "Ngon thật, vị thơm béo đậm đà."
Khâu Đại Ngưu không giỏi dùng từ hoa mỹ, nghĩ mãi mới bật ra một câu: "Ngon hơn nước đường."
Bùi Tranh thấy trên bếp còn một bát chưa ai đụng vào, liền uống cạn bát của mình trong vài ngụm, rồi cầm lấy nia tre và gáo nước trong tay Bạch Đào: "Ngươi uống trước đi."
Y vẫn nhớ lời Bạch Đào nói, để nguội sẽ tanh, không còn ngon nữa.
"Cảm ơn nha."
Bạch Đào cũng không khách sáo, bưng bát sữa còn ấm, hớp một ngụm to, rồi nhắm mắt lại, khẽ thở ra một tiếng đầy mãn nguyện: "Đúng là cái vị này."
Vừa mở mắt ra đã thấy Bùi Tranh đang dùng sức ép nia tre xuống, ép đến mức cả nồi đậu hoa lõm thành một cái hố to.
"Bùi đại ca! Nhẹ tay chút!" Bạch Đào vội đặt bát sữa xuống, kéo tay Phí Tranh lên, "Huynh mà dùng sức như thế, đậu hoa chưa kịp múc ra đã thành đậu hũ già mất rồi!"
Phí Tranh nhìn phần mình vừa ép, rồi lại nhìn phần Bạch Đào làm, quả nhiên thấp hơn hẳn một đoạn: "Xin lỗi."
Người này rõ ràng lần đầu làm việc này, Bạch Đào đương nhiên chẳng trách gì, chỉ cười nói: "Không sao, hơi già một chút cũng được, lát nữa dễ gắp hơn."
Đậu hoa ép xong nhìn có vẻ nhiều, chiếm hơn nửa nồi, Bạch Đào đoán chắc cũng ăn không hết. Cậu liền lấy một chiếc bát sành to, múc đầy một bát đậu hoa, rồi dùng một bát nhỏ để pha nước chấm, định mang cho Lan thẩm.
Khâu Đại Ngưu lập tức xung phong nhận nhiệm vụ, bưng bát rồi chạy vù đi, nhanh đến mức Bạch Đào còn lo lắng: "Chạy gì mà nhanh thế?"
Bùi Tranh quá hiểu tính Khâu Đại Ngưu, chỉ nhàn nhạt nói: "Hắn muốn đi nhanh về nhanh."
— để còn sớm được ăn cơm.
Bạch Đào cũng cắt một miếng thịt muối loại béo, xào cho ra mỡ, rồi thêm măng chua mà Bùi Tranh mang đến hôm trước, làm thành một tô lớn.
Hỏi vì sao lại chọn miếng nhiều mỡ? Cũng dễ hiểu thôi, đậu hoa thanh nhẹ, ăn vào rất "giải ngấy".
Khi còn nhỏ, ông bà nội cậu rất thích làm đậu hoa vào những ngày mưa, nấu hẳn cả nồi to. Lúc ấy nhất định sẽ chọn miếng thịt muối thật béo, thái mỏng, xào cùng ớt ngâm và củ cải khô, thơm đến mức chỉ ngửi thôi đã nuốt nước miếng ừng ực.
Hai cụ còn đặc biệt mua mấy chiếc đĩa nhỏ để pha nước chấm riêng cho món đậu hoa, như một nghi thức ẩm thực vậy.
Khâu Đại Ngưu hớt hải chạy về đúng lúc chuẩn bị ăn cơm.
Mỗi người khẩu vị mỗi khác, nên Bạch Đào bày đủ loại gia vị lên bàn, ai muốn ăn sao thì tự pha.
Còn cậu thì tự tay pha cho hai đứa nhỏ.
Cậu gắp một ít rau ngổ đưa lên cho hai nhóc ngửi thử, hỏi: "Có ăn được không?"
Hai đứa gật đầu, Bạch Đào mới thêm vào bát nước chấm của chúng.
Tống Dĩ An cũng tò mò ngửi thử: "Cái này là rau ngổ, có phải hôm ta sửa bếp thì thấy ngươi trồng sau nhà không?"
"Ừ, ta thích dùng để nấu cá, hoặc trộn chung với nước chấm đậu hoa, thơm lắm."
Hôm đó Bạch Đào tình cờ thấy một bụi nhỏ mọc ở sườn đồi sau nhà, liền đào về trồng hết ra sau vườn.
Bùi Tranh nếm thử một chút, nhận xét: "Giống bạc hà thật đấy, nhưng mùi lại không giống."
Rau ngổ không có vị mát lạnh như bạc hà, mùi hương cũng khá đặc biệt, hơi giống hồi (tiểu hồi hương), nhưng lại mang theo một chút hương vị của cá, tuy thế hoàn toàn không bị tanh.
Sau khi pha xong nước chấm, Bạch Đào múc một thìa nhỏ mỡ từ chảo thịt xào, cho vào chén, trộn đều rồi mới đưa cho hai đứa nhỏ: "Nếm thử xem, nếu thấy thiếu gì thì ta thêm cho."
Nói xong, Bạch Đào cũng tự làm cho mình một phần, chỉ là thêm nhiều ớt bột và chút tiêu Tứ Xuyên. Không có đủ ớt thì phải bù bằng tiêu cho đã miệng.
Bùi Tranh nhìn thoáng qua nước chấm của Bạch Đào, không chần chừ mà bảo cậu làm cho mình một chén giống vậy.
Tống Dĩ An đảo mắt một cái, cũng nhanh chóng nhờ Bạch Đào làm giúp, còn nói rõ: "Ta không kén ăn đâu."
Còn Khâu Đại Ngưu thì khỏi nói, từ sớm đã tự pha xong nước chấm, nhưng lại không biết gắp đậu hoa thế nào. Cái bát trước mặt hắn bị đũa chọc cho nát bét, mà không gắp nổi lấy một miếng nào.
Bạch Đào đành phải bắt đầu dạy lại cách gắp đậu hoa, còn tiện tay đổi cái bát có phần đậu hơi già sang cho Khâu Đại Ngưu, loại đó dễ gắp hơn.
Lâm Chân vì còn nhỏ tuổi, mới biết dùng đũa chưa lâu, cũng không thể gắp được.
Bạch Đào vốn định dùng đũa của mình để giúp, nhưng nghĩ tới chuyện tối qua thằng bé "nói chuyện sốc tận óc", đành im lặng đi vào bếp lấy một đôi đũa khác để dùng làm công cụ gắp chung.
Tống Dĩ An đưa một miếng đậu hoa tẩm đầy nước chấm vào miệng, cẩn thận nhai kỹ, ngay lập tức mắt sáng lên: "Ngon quá! Mỡ trong thịt muối và nước chấm hợp ghê, rau ngổ cũng thơm. Ta chưa từng ăn món đậu hũ nào đậm vị như này."
Bùi Tranh không nói gì, nhưng tốc độ gắp đậu thì tăng vọt.
Mấy từ "ăn đậu hũ" khiến Bạch Đào thoáng nghĩ lung tung, sặc luôn một ngụm nước đậu, ho khan một trận.
"Cái cách ăn này là ta học từ gia gia và nãi não đấy." Cậu vội chữa lại.
Khâu Đại Ngưu ăn nước chấm của mình thì thấy hơi mặn, liếc sang bát của Tống Dĩ An bên cạnh, thật sự ngon đến vậy sao?
Tống Dĩ An thấy thế, không ngại ngần đẩy chén nước chấm của mình ra giữa bàn, ra hiệu: "Nếm thử đi."
Khâu Đại Ngưu gắp một ít bằng đầu đũa, cho vào miệng nhai thử. Vừa nếm xong, lập tức "cuỗm" luôn chén nước chấm của Tống Dĩ An về phía mình như thể phát hiện ra báu vật.
Tống Dĩ An không thể tin nổi: "Ta có lòng tốt để ngươi nếm thử một chút, ngươi lại trực tiếp cường chiếm đoạt lấy! Đại Ngưu, ngươi hư rồi."
Khâu Đại Ngưu không phản bác, chỉ lặng lẽ kéo bát nước chấm lại gần mình hơn chút nữa.
Lâm Chân vốn ngại ngùng, thấy cảnh đó cũng bật cười khúc khích, mắt long lanh sáng rỡ.
Bạch Đào ở một bên vừa xem náo nhiệt vừa làm cho Tống Dĩ An một phần mới. Đậu hũ non quá mềm, đến cuối cùng mấy người vụng về gắp nát bét, Bạch Đào bèn lấy một cái muỗng, gom hết phần đậu hũ bị vỡ vào một bát, thêm chút gia vị trộn đều, để mọi người múc ra trộn cơm ăn.
Nước chấm Bạch Đào làm rất ngon, mấy người lại ăn khỏe, ban đầu còn nói nếu còn dư đậu hũ thì sẽ ép khô làm đậu phụ, ai ngờ lại không sót chút nào.
"Ăn no quá rồi." Tống Dĩ An ngồi phịch xuống ghế không buồn động đậy, "Bạch Đào, nếu ngươi mở tiệm ăn nhất định sẽ kiếm được tiền."
"Mở tiệm ăn vất vả lắm, chỉ có mình ta chắc mệt chết mất. Với lại giờ cũng không có đủ tiền, để sau hẵng nói."
Khâu Đại Ngưu xung phong: "Ta có thể giúp, không cần tiền công, chỉ cần bao cơm là được."
Tống Dĩ An bật cười: "Với cái lượng cơm ngươi ăn, còn không bằng trả công cho rồi."
Nghĩ lại bữa trưa mình đã ăn ba bát cơm với hai bát đậu hũ to, Khâu Đại Ngưu thấy Tống Dĩ An nói có lý, bèn giơ một ngón tay: "Vậy bao một bữa thôi."
"Được, đến lúc đó bao bữa sáng, hai cái màn thầu, một quả dưa muối." Bạch Đào duỗi người một cái rồi đứng dậy dọn bát đũa.
Khâu Đại Ngưu: "... Ta cảm thấy nên bao bữa tối thì hơn."
Bùi Tranh chậm rãi đứng dậy, đi theo phụ dọn, còn đá đá cái ghế của Khâu Đại Ngưu, ra hiệu bảo hai người còn ngồi mau dậy giúp một tay.
Bạch Đào thấy Bùi Tranh hôm nay hành động chậm chạp hơn bình thường, hơi lấy làm lạ, mãi đến khi nhớ ra lúc nãy y đã vào bếp xới cơm đến ba lần, nước chấm cũng nhờ cậu châm thêm hai lần. Lúc đó cậu mới vỡ lẽ: Bùi Tranh cũng ăn quá no, chỉ là mặt không biểu cảm nên không ai phát hiện, chính y cũng đang cố che giấu.
Cái này gọi là gì? Gánh nặng hình tượng?
Bạch Đào nhìn Bùi Tranh đang chậm rãi cúi người, trộm cười bên cạnh, cảm giác tương phản thế này là sao?
Nghe thấy tiếng cười, Bùi Tranh nghi hoặc quay đầu lại.
Bạch Đào giơ ngón cái, nháy mắt: "Bùi đại ca ăn khỏe thật đó nha."