Ba người Bùi Tranh ra khỏi sân, vừa đi về nhà, Khâu Đại Ngưu vừa xoa bụng, nói: "Cơm Đào ca nấu ngon thật đấy, nếu có thể ăn mãi thì tốt biết mấy. Nói mới nhớ, hình như chúng ta cũng nên mời Đào ca ăn một bữa, Đào ca đã đãi bọn mình mấy lần rồi."
Tống Dĩ An thở dài: "Ta cũng muốn mời lắm chứ, tiếc là không có tay nghề như Bạch Đào. Ba đứa mình nấu ra mà đem so với cậu ấy thì còn kém xa. Bạch Đào mà ăn cơm do bọn mình nấu, thà cậu ấy ở nhà tự làm còn hơn."
Khâi Đại Ngưu nghĩ thấy cũng có lý: "Vậy... hay là mình mời Đào ca lên trấn ăn tiệm?"
Tống Dĩ An lắc đầu: "Quán trên trấn vừa đắt lại chưa chắc ngon bằng đồ Bạch Đào làm." Trước khi tòng quân, nhà hắn cũng coi như có chút của cải, mấy tửu lâu mắc tiền từng đến thử, thật lòng mà nói không thấy ngon bằng đồ Bạch Đào nấu. Không chỉ ngon, món của cậu ấy còn mới lạ và độc đáo.
Khâu Đại Ngưu: "Thế giờ làm sao?"
"Hay là mình mua sẵn nguyên liệu và gia vị, rồi nhờ Bạch Đào nấu giúp một bữa. Mình thì phụ làm chân sai vặt."
Khâu Đại Ngưu hơi nghi ngờ: "Cái này gọi là mời người ta ăn cơm à?"
Tống Dĩ An đầy lý lẽ: "Sao lại không tính? Mình sẽ mua nhiều nguyên liệu hơn một chút, nhờ Bạch Đào nấu nhiều hơn, kiểu nấu một bữa mà ăn được vài bữa ấy. Như vậy, Bạch Đào chỉ vất vả một lần. Mình làm món nguội không giỏi thì ít ra nấu món nóng vẫn được mà."
Nghe thế, Khâu Đại Ngưu cũng thấy thuyết phục, quay sang hỏi Bùi Tranh nãy giờ vẫn im lặng: "Tranh ca, ý huynh thế nào?"
Mặt mũi Bùi Tranh đâu dày đến mức đó, nhưng cũng không nói gì.
Khâu Đại Ngưu coi như y đã đồng ý, hí hửng bắt đầu lên kế hoạch: "Vậy ta phải lên trấn mua nhiều thịt lợn một chút!"
Tống Dĩ An không tán thành: "Ngươi ngốc à, mình mời người ta ăn cơm thì tất nhiên phải mua mấy món bình thường không có để ăn thử, vừa được đổi vị vừa được nếm tay nghề của Bạch Đào chứ."
Khâu Đại Ngưu gật đầu lia lịa: "Huynh nói đúng! Vậy mình mua gì đây?"
Tống Dĩ An xoa cằm nghĩ ngợi: "Đến lúc đó lên trấn xem thử có món gì chưa từng ăn thì mua cái đó, càng nhiều càng tốt."
Bùi Tranh ho khẽ một tiếng: "Vừa phải thôi."
Nghĩ ngợi một chút, y lại bổ sung: "Nhớ hỏi xem Bạch Đào có đồng ý không."
Tống Dĩ An cười hì hì: "Hehe, vậy Tranh ca đi hỏi đi, huynh với Bạch Đào thân nhất mà. Dù gì cũng từng sống chung một thời gian."
Bùi Tranh từ chối: "Tự đi."
Tống Dĩ An vòng ra trước mặt y: "Aiya, Tranh ca, giúp một tay đi mà~"
Khâu Đại Ngưu cũng hùa theo gọi: "Tranh ca~~!"
Bùi Tranh: "... ..."
Cái loại chuyện mặt dày thế này sao lại đẩy cho y nói được chứ?
——
Buổi chiều, khi Lan thẩm đến trả bát, không ngớt lời khen món đậu hũ non của Bạch Đào làm ngon.
Bạch Đào âm thầm thêm một động từ trong lòng: là cậu làm, không phải của cậu.
"Đậu hũ của cháu ta ăn liền không với cơm mà vẫn thấy ngon, mùi vị không giống đậu hũ thường ngày, chắc không phải dùng nước muối để làm đâu nhỉ?" Lan thẩm vừa nói vừa đặt cái bát sạch mang đến vào trong tủ.
"Dùng thạch cao để làm." Bạch Đào nghĩ bụng, miệng của Lan thẩm cũng thính thật.
"Thạch cao?" Lan thẩm không ngờ thạch cao cũng có thể dùng làm đậu hũ, "Là cái loại thạch cao hay thấy trong tiệm thuốc đó hả?"
"Vâng, đúng cái đó." Bạch Đào cũng chỉ mới biết hôm qua, lúc Vu đại phu kê đơn thuốc, hóa ra thạch cao còn có thể dùng làm thuốc.
Lan thẩm tỏ ra kinh ngạc, ở vùng này chưa ai dùng thạch cao để làm đậu hũ cả: "Cháu làm sao mà phát hiện ra vậy?"
Bạch Đào cười trừ: "Cháu là người phương Nam, bên chỗ cháu toàn dùng thạch cao để làm đậu hũ."
Lan thẩm lại hỏi đến rau ngổ, Bạch Đào bèn dắt bà ra sau nhà xem thử: "Nếu thẩm thích thì cứ đào ít về trồng, thứ này dễ sống, mọc nhanh lắm, có điều bây giờ đang là mùa đông, hơi già một chút." Cậu còn đặc biệt phủ lên một lớp rơm rạ để tránh cho chúng bị đông chết.
Lan thẩm nói bà cũng từng thấy nó trên núi, trước giờ chỉ tưởng là cỏ dại, không ngờ lại có thể dùng làm gia vị.
——
Sau khi Lan thẩm đi, Bạch Đào vẫn thấy hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ lần này bà ấy vậy mà không mang theo gì đáp lễ. Không phải là cậu mong quà của bà, chỉ là thấy không giống với tính cách của bà ấy.
Kết quả là đến tối, khi Bạch Đào mở tủ lấy đồ nấu cơm, liền thấy trong bát có năm quả trứng vịt muối.
"... ..."
Xem ra câu "Sự việc bất thường tất có điều lạ" quả là có lý.
Lúc Lan thẩm cầm bát vào nhà, cậu rõ ràng thấy trong bát trống không, đoán chừng là bà ấy giấu trong tay áo, lúc cậu không để ý thì lén bỏ vào. Thảo nào cứ khăng khăng đòi tự mình vào để cất bát.
Bạch Đào nhìn mấy quả trứng vịt muối, gật đầu. Được lắm, lại học được thêm một chiêu nữa.
——
Hai huynh đệ Lâm Tầm ở nhà Bạch Đào ba ngày, so với hôm đầu tiên thì đã thả lỏng hơn nhiều, sắc mặt cũng hồng hào hơn, trông có sức sống hẳn lên. Lâm Chân cũng không còn quá rụt rè, đã bắt đầu chủ động nói chuyện với Bạch Đào.
Tối đến, Bạch Đào dẫn hai huynh đệ đi thay thuốc ở nhà Vu đại phu.
Vu đại phu thuần thục tháo lớp băng gạc, nhẹ nhàng làm sạch vết thương: "Ừ, hồi phục khá tốt, xem ra ngoan ngoãn nghe lời, không cử động nhiều."
Ông lấy thuốc mới, cẩn thận băng bó lại: "Băng thêm ba hôm nữa là có thể tháo ra, cũng không cần đến thay thuốc nữa. Mấy ngày này vẫn nên hạn chế vận động."
Bạch Đào hỏi kỹ: "Vậy chừng nào thì có thể hoạt động như bình thường?"
"Chừng khoảng 10 ngày, đến lúc đó vết thương sẽ bắt đầu đóng vảy. Nhưng nhớ kỹ, không được cạy, cứ để nó tự rụng."
Lâm Tầm nghe nói còn phải 10 ngày nữa, sắc mặt lập tức trắng bệch. Ban đầu cậu nhóc còn nghĩ thay thuốc hôm nay xong thì có thể dẫn đệ đệ về rồi. Hai huynh đệ ở nhà Bạch Đào ăn ở không mấy ngày nay, không thể tiếp tục làm phiền mãi được.
Lâm Chân nghe cũng phải đợi thêm 10 ngày thì mặt mày nhăn lại, ca ca bị thương nặng vậy, còn lâu mới có thể cử động bình thường.
Thấy sắc mặt cả hai không tốt, Bạch Đào ngồi xổm xuống an ủi: "Không sao đâu, 10 ngày trôi qua cái vèo ấy mà. Vu đại phu cũng nói rồi, không tổn thương đến xương, cũng không để lại di chứng gì cả."
Lâm Tầm lắc đầu, điều cậu nhóc lo không phải chuyện đó.
Rời khỏi nhà Vu đại phu, đang được Bạch Đào cõng trên lưng, Lâm Tầm ngập ngừng một lúc rồi mở miệng: "Đào thúc, vết thương của cháu không nghiêm trọng như Vu đại phu nói đâu, cháu muốn về nhà."
Bạch Đào giả vờ không hiểu: "Thì bây giờ chẳng phải đang trên đường về nhà sao."
Lâm Tầm có chút sốt ruột: "Không phải, cháu nói là về nhà mình."
Bạch Đào thở dài: "Lâm Tầm, vết thương của ngươi là vì giúp ta mới bị, ta chăm sóc ngươi hay trả tiền thuốc thang đều là chuyện nên làm, ngươi đừng cứ áy náy mãi. Huống hồ bên cạnh nhà ta còn hai mảnh đất, đợi ngươi khỏi rồi còn phải cùng ta đi cuốc đấy, ngươi quên rồi à?"
"Giờ sắp vào mùa xuân rồi, nếu ngươi không mau khỏi thì ta sợ không làm xuể đâu."
Bạch Đào từng hỏi nhà lý chính, hai huynh đệ Lâm gia chỉ đăng ký khai khẩn một mẫu đất, dù sao cũng ít người làm việc.
"Nếu ngươi thấy ở nhà ta thêm 10 ngày là quá lâu, vậy thì 5 ngày đi."
Bạch Đào cũng hiểu rõ đạo lý "Ổ chó của mình còn hơn ổ vàng", nhưng cậu dám chắc, nếu giờ mà để người về, sáng sớm mai thể nào cũng thấy cậu nhóc lén ra đồng làm việc.
Để Lâm Tầm khỏi phải cảm thấy căng thẳng khi ở nhà cậu, cũng để tranh thủ trữ đầy mấy vại không, sáng sớm hôm sau Bạch Đào đã lên núi đào măng. Vác một sọt măng về xong liền bảo hai huynh đệ bóc vỏ, còn giao cho Lâm Tầm nhiệm vụ thái măng.
Sau đó, cậu lại tiếp tục lên núi. Vì không có Bùi Tranh đi cùng, cậu không dám vào sâu, chỉ loanh quanh ở mấy khu vực người ta đã tìm rồi. Muốn chất đầy một sọt măng không dễ, tốn khá nhiều thời gian.
Khi Bùi Tranh đến nhà Bạch Đào, trong sân chỉ thấy hai đứa nhỏ. Không thấy Bạch Đào đâu, Lâm Chân sợ người này trông có vẻ hung dữ, liền nép sau lưng ca ca.
Vì từng tiếp xúc vài lần, Lâm Tầm không sợ y, biết y là người tốt.
"Đào thúc đi đào măng rồi."
"Ừ." Bùi Tranh đáp một tiếng, sau đó ngồi xuống phụ thái măng.
Lâm Tầm bóc xong một củ măng thì thả vào chậu nước ấm để đệ đệ rửa, Lâm Chân rửa sạch rồi cẩn thận đặt lên thớt trước mặt Bùi Tranh.
Bùi Tranh phụ trách thái, rồi đặt măng đã thái vào cái nia tròn bên cạnh.
Lúc Bạch Đào quay về, đập vào mắt chính là dây chuyền sản xuất kỳ lạ mà yên tĩnh này.