Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Đào ngáp dài rồi mở cửa chính của gian nhà giữa. Ngẩng đầu lên liền thấy đỉnh núi Lang Nha mờ mịt sương, thỉnh thoảng còn nghe được vài tiếng chim hót. Bên bờ sông dưới sân, đã có người đang múc nước, giặt quần áo, còn nghe được đôi câu trò chuyện nhàn tản.
Bạch Đào thoải mái vươn vai một cái, xem ra mùa xuân sắp đến rồi. Cũng không biết đến lúc đó trên núi Lang Nha này sẽ có những loại rau dại gì, nhưng chắc sẽ khác với mấy loại cậu từng ăn hồi nhỏ, dù sao thì về địa lý, một nơi ở phương Bắc, một nơi ở phương Nam mà. Đến lúc đó đi theo Lan thẩm ra ngoài đào rau dại đi, nếu không cậu sợ mình sẽ đào một đống cỏ về mất.
Lâm Tầm dắt theo Lâm Chân còn đang ngái ngủ đến chào cậu: "Đào thúc, chào buổi sáng."
Cách chào hỏi này là hai đứa học từ Bạch Đào. Ban đầu nghe thấy còn thấy lạ lẫm, nhưng sau hai ngày quen rồi thì cũng học theo để đáp lại.
"Chào buổi sáng, tối qua ngủ ngon không?" Bạch Đào đưa tay xoa xoa gò má đỏ bừng vì ngủ của Lâm Chân.
Lâm Tầm gật đầu. Có giường sưởi ấm và chăn mềm thế này, sao mà ngủ không ngon cho được.
Bạch Đào mở nắp nồi, sờ thử nước trong bếp lò dùng để sưởi ấm, thấy vẫn còn ấm, bèn quyết định dùng nó để rửa mặt. Răng của cậu hơi nhạy cảm, bình thường đều dùng nước ấm để đánh răng. May mắn thay là ở đây vẫn có kem đánh răng dạng bột và bàn chải. Dù bột đánh răng có mùi thuốc bắc, bàn chải thì hơi cứng, nhưng Bạch Đào vẫn rất hài lòng, dù sao có còn hơn không.
Sau khi rửa mặt cùng hai đứa nhỏ xong, cơn buồn ngủ cũng hoàn toàn tan biến, cả người cũng không còn cảm giác lười biếng nữa.
Hôm qua dùng nước hơi nhiều, nên trong hai chum sành to cạnh bếp và bể nước chẳng còn lại bao nhiêu. Bạch Đào cho bánh bao vào nồi hấp, bảo hai đứa nhỏ trông bếp lửa, còn cậu thì đi gánh nước. May mà cách nhà không xa có một con suối nhỏ, là nước suối chảy từ trên núi xuống, trong veo sạch sẽ, không hề có tạp chất.
Những nhà ở xa con suối, sinh hoạt hằng ngày thường trực tiếp gánh nước từ sông, còn nước dùng để nấu nướng thì sẽ ra giếng thôn lấy.
Bạch Đào vừa ra khỏi cổng viện đã thấy Bùi Tranh đang múc nước bên suối, y xách hai thùng nước đầy, vẻ mặt nghi hoặc liền chạy nhỏ tới hỏi: "Bùi đại ca, sao huynh lại xuống tận dưới này lấy nước? Không phải phía thượng nguồn sẽ sạch hơn sao?"
Bùi Tranh gánh hai thùng nước căng tròn hướng về sân nhà Bạch Đào: "Tối qua ta thấy trong chum nhà ngươi chẳng còn bao nhiêu."
Bạch Đào phản ứng hơi chậm một nhịp: "Huynh đây là... gánh giúp ta à?"
Bùi Tranh nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, bước chân vững vàng gánh nước về như bay.
Hôm qua lúc rửa bát, y đã nhìn thấy chum nước gần như cạn đáy. Nghĩ bụng cũng tại bọn họ đến ăn cơm, nên mới dùng nhiều nước như vậy. Mà Bạch Đào lại sức yếu, hai chum to như thế muốn đổ đầy cũng chẳng dễ, nên y quyết định sáng nay tới giúp một tay. Dù sao với y thì chuyện này nhẹ tênh.
Bạch Đào vội vàng đổ nước vào hai thùng của mình đến khoảng bảy phần, rồi run run xách về nhà. Bùi Tranh nhìn thấy cậu chỉ xách được chừng ấy mà mặt đỏ bừng vì gắng sức, liền bước nhanh tới đỡ lấy, thầm nghĩ: Bạch Đào đúng là sức lực nhỏ thật.
Thân thể thì yếu, vai cũng chẳng gánh nổi đồ gì. Nói tới đây, y lại nhớ đến chuyện trước đó Bạch Đào từng nhờ y xem vai có bị trầy không. Đúng là do trước đây chưa từng gánh vác gì, nên giờ không chịu nổi sức nặng.
Lần trước cậu thử gánh nước, bị đòn gánh đè cho kêu oai oái, cả vai đau ê ẩm. Từ đó cậu chọn cách xách nước thay vì gánh, còn thầm cảm thấy may mắn vì mình mua nhà gần nguồn nước, ít nhất đỡ phải đi xa.
Cậu cũng biết không thể cứ không gánh mãi được, dù sao cũng phải sống ở đây lâu dài, sau này đến mùa thu hoạch thì phải từ ruộng vác đồ về. Cậu cũng có lòng muốn tập luyện, định mỗi lần chỉ gánh một ít nước, quen rồi thì từ từ tăng lên.
Kết quả là sau khi chạy qua chạy lại hơn chục lượt mới đổ đầy được hai cái chum, mệt đến mức người rã rời, lưng đau vai mỏi, cậu liền dứt khoát bỏ cuộc.
Còn tự an ủi bản thân: Không cần thiết phải làm khó mình từ bây giờ. Dù gì cũng chưa đến lúc cày cấy, còn lâu mới thu hoạch mà.
Cùng lắm đến lúc đó, cậu đeo sọt rồi từ từ vác về, thế nào cũng đỡ hơn là ở đây tự hành mình.
Dưới sự giúp đỡ của Bùi Tranh, hai chum nước trong nhà nhanh chóng được đổ đầy.
Bạch Đào lắc lắc đôi tay bị vành gỗ của thùng nước ép đến đỏ bừng: "Cảm ơn Bùi đại ca, nếu không có huynh thì ta còn phải tốn không ít sức nữa. Ở lại ăn sáng luôn nhé?"
"Ăn rồi." Bùi Tranh xách lấy hai thùng nước của mình, chuẩn bị quay về.
Bạch Đào cũng không níu kéo, vẫy tay tạm biệt, còn nhắc y trưa nhớ đến ăn lẩu.
Nhìn Bùi Tranh xách thùng nước lên núi, Bạch Đào thầm cảm thấy: sáng nay Bùi Tranh như một chàng thiếu niên ốc sên trong truyện tranh vậy.
Hơn nữa, Bùi Tranh đúng là rất chu đáo, hôm nay còn đặc biệt đến giúp cậu gánh nước.
Bạch Đào nghĩ thêm một chút liền hiểu, chắc chắn là vì hôm qua nấu ăn dùng nhiều nước quá, Bùi Tranh lại biết sức cậu yếu, nên sáng nay mới tự giác đến giúp.
Chuyện trong chum cạn nước, hôm qua lúc rửa bát thì Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An cũng thấy, nhưng hai người họ đâu có nghĩ tới chuyện giúp đỡ.
Không phải vì họ tính toán hay không muốn giúp, mà đơn giản là... chẳng ai nghĩ tới việc đó cả.
Bạch Đào tin rằng, nếu cậu mở miệng nhờ hai người họ gánh nước, nhất định họ sẽ rất vui vẻ đồng ý, thậm chí còn có thể áy náy mà nói: "Sao ta không nghĩ tới chứ!"
Tận đến khi đứng trong sân không còn thấy bóng dáng Bùi Tranh đâu nữa, Bạch Đào mới quay lại bếp, trong lòng vẫn không khỏi cảm thán: Bùi Tranh đúng là một người vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng, đúng là đại ân nhân, đùi vàng này cậu nhất định phải ôm thật chặt!
—
Đầu giờ Tỵ, Khâu Đại Ngưu đã hẹn với Bạch Đào là hôm nay nhất định sẽ đến, đã xuất hiện, trên mặt còn nở nụ cười tươi rói.
Đúng lúc trời vừa hửng nắng, Bạch Đào đang chuẩn bị mang quần áo ra bờ sông giặt, liền để chậu quần áo bên cạnh bể nước, rồi gọi Khâu Đại Ngưu vào nhà: "Cười gì vậy? Vui vẻ thế?"
"Đào ca, huynh đừng vào nhà ngồi nữa, ta dẫn huynh đi xem náo nhiệt!" Khâu Đại Ngưu vừa nói vừa kéo Bạch Đào ra khỏi sân, "Mau đi theo ta, chậm chút nữa là không nhìn thấy đâu!"
Bạch Đào sức yếu, hoàn toàn không phải đối thủ của Khâu Đại Ngưu, đành quay đầu dặn dò Lâm Tầm và Lâm Chân giúp mình trông nhà một lúc.
Cậu vùng vẫy: "Từ từ thôi Đại Ngưu, xem náo nhiệt gì cơ?"
Khâu Đại Ngưu buông tay ra, "Xem náo nhiệt của Tống Dĩ An."
"Tống Dĩ An có chuyện gì náo nhiệt để xem?" Bạch Đào thật sự không nghĩ tới Khâu Đại Ngưu lại muốn kéo cậu đi xem chuyện của huynh đệ thân thiết.
"Hê hê." Khâu Đại Ngưu cười đầy gian trá, "Đi rồi huynh sẽ biết."
Bị câu nói đó khơi dậy tò mò, Bạch Đào liền chạy theo Khâu Đại Ngưu. Hai người vừa tới trước sân nhà Tống Dĩ An thì gặp đúng lúc Bùi Tranh đang chuẩn bị xuống núi.
Bạch Đào dứt khoát kéo cả Bùi Tranh đi cùng xem náo nhiệt.
Mấy người thấy cổng sân nhà Tống Dĩ An mở toang, bên trong còn vang lên tiếng người nói cười, nghe ra không ít người đang có mặt.
Bạch Đào vừa định lén thò đầu vào nhìn thử, thì đã bị Bùi Tranh kéo lại.
Cậu ghé sát tai Bùi Tranh thì thầm: "Trong đó náo nhiệt lắm, ta muốn xem xem."
"Dễ bị phát hiện." Làn hơi ấm nóng phả bên tai khiến Bùi Tranh lúng túng né người ra sau.
Khâu Đại Ngưu vẫy tay gọi hai người: "Ta dẫn các huynh tới bên cạnh, chỗ đó gần gian chính hơn, nghe rõ hơn đấy."
Ba người lén lút vòng qua bên hông, Bạch Đào nghiêng tai dán sát vào tường rào, bắt đầu nghe lén.
Khâu Đại Ngưu cũng bắt chước, ghé tai lại gần.
Bùi Tranh khoanh tay đứng nhìn hai kẻ rình mò rõ ra là gian manh, trong lòng thầm nghĩ: Mình đang làm cái quái gì ở đây vậy?