Bữa ăn cuối cùng này kéo dài từ hơn 4h chiều đến tận khi trời tối hẳn.
Bạch Đào ngẩng đầu nhìn trời, thấy sao đã lên, trong lòng nghĩ: Giờ mà có một cái ghế tựa nằm thì tuyệt biết mấy.
Khâu Đại Ngưu nhìn vào nồi lẩu chỉ còn lại chút xíu nước, lại còn đục ngầu, gãi đầu nói: "Nồi nước này chắc mai không dùng lại được đâu."
Bạch Đào vươn vai lười biếng: "Không sao, mai nấu lại là được, đậu mì nấu chín với nước kho còn đầy."
Trên bàn vẫn còn rất nhiều nguyên liệu chưa dùng tới, mà giá đỗ của cậu đến giờ vẫn chưa mang ra. Vốn dĩ định dùng cho bữa tối nay, nhưng vừa nhìn đã thấy vẫn hơi nhỏ, cậu quyết định để chúng lớn thêm một đêm nữa.
Khâu Đại Ngưu cười khờ khạo: "Hê hê, vậy mai bọn ta lại tới!"
Bùi Tranh đang dùng phần nước lẩu còn lại chuẩn bị nấu ít khoai tây cho Đại Hắc, Bạch Đào từ trong nhà mang ra ba cái bánh bao: "Nước lẩu giờ đặc quá, nấu nữa là khê. Dùng bánh bao chấm nước cho Đại Hắc ăn đi."
Bùi Tranh đã quen với kiểu nuôi chó xa hoa của Bạch Đào, đến khi chấm nước thịt cũng không nhíu mày lấy một cái.
Lâm Tầm thấy bánh bao thì tiếc rẻ, Lâm Chân cũng nuốt nước bọt, cảm thấy bánh bao thấm nước lẩu chắc chắn rất ngon.
Tống Dĩ An đang tản bộ tiêu cơm, nhìn Đại Hắc ăn ngon lành, cười nói: "Từ lúc Bạch Đào tới, Đại Hắc cũng đổi đời luôn rồi, lâu rồi không thấy nó lên núi kiếm ăn, lông cũng bóng hơn thấy rõ."
Bạch Đào chớp mắt, nghe ý này là... Bùi Tranh bình thường không cho Đại Hắc ăn đủ à?
Bị vu cho tội ngược đãi chó mà không hề hay biết, Bùi Tranh đứng dậy chuẩn bị đi rửa nồi rửa bát.
Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An cũng lập tức tới giúp, Bạch Đào vừa đứng lên đã bị ấn ngồi lại.
"Hôm nay vất vả rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, mấy thứ còn lại để bọn ta lo."
Bạch Đào lười biếng dựa ra sau: "Vậy ta không khách sáo nữa nha. Nhớ dùng nước nóng với khăn lau kỹ vài lần đấy."
Để có chỗ rửa cho thoải mái, mấy người chọn rửa chén ngay ở bể nước ngoài sân, còn Lâm Tầm thì phụ giúp đem bát đũa đã rửa sạch xếp lại vào tủ.
Sau khi dọn dẹp xong sân và nhà bếp, mấy người cùng ngồi dưới mái hiên, vừa thưởng trăng vừa trò chuyện, chủ đề xoay quanh tay nghề nấu nướng tuyệt vời của Bạch Đào và vụ xuân sắp tới.
"Ngươi có muốn mở một tiệm lẩu trên trấn không?" Bùi Tranh cảm thấy việc kinh doanh chắc chắn sẽ tốt, hơn nữa nguyên liệu cần thiết cũng không quá đắt, dân thường trong trấn cũng có thể ăn được. Ai không nỡ tiêu tiền thì gọi ít thịt thôi, dù sao rau nấu lên cũng ngon không kém.
Bạch Đào không ngờ Bùi Tranh lại khuyên cậu mở tiệm, xem ra tay nghề nấu ăn của cậu đã được công nhận đầy đủ.
"Để sau hẵng nói, bây giờ không có tiền thuê tiệm, mà món này dễ bị bắt chước, nếu thật sự muốn mở tiệm thì nước lẩu phải nghiên cứu kỹ hơn, còn thiếu một nguyên liệu mà ta thích nhất."
"Là gì vậy?" Bùi Tranh thấy mình đã từng đi nhiều nơi, biết đâu lại nhận ra.
Bạch Đào nghiêm túc mô tả cho y nghe: "Gọi là ớt, mùa xuân nở hoa trắng nhỏ, kết quả dài nhọn, lúc đầu màu xanh, sau sẽ chuyển đỏ, loại nhỏ thì quả chĩa lên trời, mọc thành từng chùm. Loại to hơn thì trĩu xuống."
Cậu còn dùng tay mô tả: "Lá thường lớn cỡ này, thuộc loại thon dài, bề mặt nhẵn bóng, không có lông, toàn thể nhìn như một cây con khỏe mạnh, phân nhánh khá nhiều. Đương nhiên còn có giống khác, có loại trông như cái lồng đèn, tức là cái loại..."
Bùi Tranh lắng nghe chăm chú. Từ đống miêu tả chi tiết ấy, y có thể chắc chắn Bạch Đào thật sự rất thích thứ gọi là ớt kia. Nhìn ánh mắt long lanh khi đối phương hỏi y có từng thấy chưa, hai chữ "Chưa thấy" quả thật rất khó thốt ra.
Bạch Đào lại quay đầu, ánh mắt long lanh nhìn về phía Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An. Hai người lập tức né ánh mắt ấy, ngượng ngùng gãi đầu, nói cũng chưa từng thấy.
Bạch Đào thở dài: "Thôi được, chưa thấy thì thôi, đời người không thể chuyện gì cũng như ý, có chút tiếc nuối cũng là chuyện thường."
Bùi Tranh có cảm giác ánh sáng trong mắt Bạch Đào vừa vụt tắt, không nhịn được mở miệng: "Về sau ta sẽ giúp để ý, Đại Ngưu và Dĩ An cũng vậy."
Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An vội vàng gật đầu: "Không thành vấn đề, chắc chắn sẽ để ý giúp, sau này lên núi bọn ta cũng sẽ nhìn kỹ hơn."
Lâm Tầm nghiêm túc: "Cháu cũng sẽ giúp."
Lâm Chân cũng không chịu kém: "Cháu đi với ca ca!"
Khóe miệng Bạch Đào cong lên, nở một nụ cười nhẹ, "Được thôi, nếu thật sự tìm thấy, đến lúc đó ta sẽ dùng nó làm cho các ngươi thật nhiều món ngon."
Mấy người lại bắt đầu nói chuyện về vụ xuân.
Bùi Tranh nói y muốn mua một con bò, làm gì cũng tiện hơn, đến lúc đó mọi người cũng có thể luân phiên dùng. Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An không muốn để một mình Bùi Tranh bỏ tiền, bèn đề nghị mọi người góp chung mua, sau đó thay nhau nuôi một thời gian là được.
Bùi Tranh chỉ nhàn nhạt nói một câu: Không cần thiết.
Mà điều Bạch Đào quan tâm lại hơi lạ: "Không có ruộng nước cũng có thể dùng bò để cày đất sao?"
Khâu Đại Ngưu giải thích: "Đào ca, huynh nói đến trâu nước, là loại bên vùng phía Nam các huynh hay dùng để cày ruộng. Ở chỗ bọn ta là đất khô, thường dùng là bò vàng."
Tống Dĩ An bổ sung: "Hơn nữa bọn ta không dùng cày, mà dùng bừa."
Bạch Đào lập tức hào hứng: "Vậy thì tốt quá, hai mảnh đất gọn gàng bên cạnh nhà ta chẳng phải có thể dùng bò để bừa sao?"
Bùi Tranh nói: "Phải dọn cỏ trước đã."
Nếu không, đến lúc bừa xong thì cỏ dại vẫn mọc đầy. Bạch Đào gật đầu, chuyện này cậu cũng biết.
Mấy người lại bàn nhau xem nên trồng gì. Nghe thấy Lâm Chân bên cạnh ngáp dài một cái, mọi người lần lượt đứng dậy ra về.
Khâu Đại Ngưu vừa ra khỏi cổng còn không quên quay đầu nói: "Ngày mai buổi sáng bọn ta lại tới."
Bạch Đào cười gật đầu: "Được, lúc nào cũng hoan nghênh."