Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn. Ba người Bùi Tranh đứng ngoài sân nhà Bạch Đào gõ cửa.
"Bạch Đào."
Chờ một lúc vẫn không có ai ra mở cửa, Tống Dĩ An có chút do dự: "Người đi rồi sao?"
Đã sống chung với Bạch Đào mấy ngày, khá hiểu nếp sinh hoạt của cậu, Bùi Tranh lắc đầu: "Chắc là chưa."
Y thậm chí còn nghi ngờ đối phương vẫn chưa dậy.
Khâu Đại Ngưu lại dùng sức đập cửa mấy cái: "Đào ca!"
Bạch Đào đang ngủ rất say, cuối cùng cũng bị gọi tỉnh, cậu khoác áo ngoài, mơ màng ra mở cửa.
Nhìn thấy mấy người đứng ngoài cửa, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn: "Sớm vậy? Có chuyện gì sao?"
Tóc Bạch Đào giờ đã dài hơn nhiều, vừa ngủ dậy trông như tổ quạ, khiến Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An không nhịn được bật cười.
Tống Dĩ An đẩy người vào trong: "Hôm nay học đường khởi công đào móng, có làm lễ động thổ, phải đi sớm chút, ngươi mau dọn dẹp chuẩn bị, không là không kịp đâu."
Bạch Đào vội quay người đi múc nước rửa mặt: "Ta không biết là có lễ động thổ."
Khâu Đại Ngưu nghi hoặc: "Trong thôn chỉ cần là việc lớn đều có lễ động thổ mà, như sửa từ đường các kiểu. Chỗ các huynh không có sao?"
Bạch Đào chột dạ lắc đầu, cậu không biết ở miền Nam của thế giới này có không, nhưng ở thôn cũ của cậu thì chắc chắn là không có.
Trước lúc ra cửa, cậu vốn định mang theo hai cái bánh màn thầu nguội để gặm tạm, nhưng Khâu Đại Ngưu bảo sau lễ động thổ sẽ được ăn bữa sáng nên thôi.
Đợi mấy người tới gần từ đường, người gần như đã đến đủ cả, ai cũng nói cười rôm rả, không khí rất náo nhiệt.
Bên cạnh từ đường có một bàn hương án, không xa còn có mấy thẩm thẩm đang nấu bánh canh trên cái bếp mới dựng, Bạch Đào thấy Lan thẩm cũng đang ở đó.
Thấy người đến gần đủ, lý chính lấy danh sách ra điểm danh.
Nghe đến tên Lâm Tầm, Bạch Đào liền nhìn quanh một vòng, xây nhà toàn là việc nặng, thương tích của đối phương còn chưa lành hẳn.
Bùi Tranh giơ tay khẽ chạm vào tay áo Bạch Đào, ra hiệu cho cậu nhìn về phía sau bên phải.
Bạch Đào quay đầu lại, quả nhiên thấy Lâm Tầm đang đứng ở sau đám đông. Hai người cách nhau khá xa, giờ cũng không tiện chào hỏi, cậu tính đợi lát nữa lúc ăn sáng rồi hẵng nói chuyện.
Nhưng đúng lúc đó, cậu chợt phát hiện, xung quanh họ dường như hơi quá trống trải. Dù họ đứng ở góc trên bên trái của đám đông, cũng không đến mức bị người ta né xa thế này chứ?
Đang nghi hoặc, thì lý chính gọi đến tên Bùi Tranh.
Đám đông lập tức im bặt.
Chờ Bùi Tranh thản nhiên đáp một tiếng "Có", không khí như bị bật công tắc, lập tức ồn ào trở lại.
Một số người đứng xa, nãy giờ không chú ý thấy Bùi Tranh, giờ mới kinh ngạc: "Sao y lại tới đây?"
Có người thì không để tâm: "Y cũng là người trong thôn, xây trường học là việc chung, sao h lại không thể tới? Nhìn dáng dấp y, chắc cũng là tay làm việc giỏi đấy."
"Không phải, đừng nói đâu xa, trong thôn mình không ai chịu gả cô nương hay ca nhi cho y, y thế thì chắc chắn không có con cháu nối dõi, cái học đường này liên quan gì đến y đâu?"
Mấy người xung quanh ngập ngừng một chút: "Ngươi rủa người ta không có con nối dõi thì có hơi quá không?"
"Ta chỉ nói thật thôi, chẳng lẽ ngươi dám gả nữ nhi nhà ngươi cho y à?"
Cả đám vội vàng lắc đầu: "Thôi, vẫn là thôi đi."
Người kia có chút đắc ý: "Thấy chưa?"
Bạch Đào nhìn những ánh mắt thỉnh thoảng liếc tới, lại liếc sang Bùi Tranh bên cạnh đang mặt không cảm xúc.
Không phải chứ, người trong thoin có phải đang hiểu nhầm Bùi Tranh gì đó không? Người tốt như vậy, có gì đáng sợ đâu?
Chờ lý chính điểm danh xong, chuẩn bị thắp hương, có người cuối cùng cũng không nhịn được.
"Lý chính!"
Lý chính cầm nén hương chưa châm quay đầu lại: "Trương Phú Quý? Có chuyện gì?"
Trương Phú Quý với dáng vẻ "chính khí lẫm liệt" bước ra khỏi đám đông, hướng về từ đường chắp tay hành lễ: "Lý chính, ta muốn hỏi, xây học đường là chuyện tốt của cả thôn đúng không?"
"Dĩ nhiên."
"Vậy động thổ hôm nay có phải cũng đã chọn ngày lành tháng tốt?"
Lý chính đáp: "Tất nhiên là chọn ngày tốt, ai cũng biết mà."
Trương Phú Quý liếc nhìn về phía Bạch Đào bên này, trong lòng tuy có hơi sợ, nhưng vẫn cất giọng rõ ràng: "Nếu đã là chuyện phúc đức cho con cháu, lại còn chọn ngày tốt, vậy thì không thể để người không may mắn tham gia. Nhỡ đâu khiến tổ tiên trách phạt, hoặc ảnh hưởng đến bọn trẻ học hành sau này thì sao?"
Mấy thôn dân to gan hơn bắt đầu phụ họa khe khẽ: "Phú Quý nói có lý..."
Lý chính đương nhiên hiểu gã định nhắm vào ai, nhưng ông không tin mấy chuyện mê tín này, cũng không muốn để cái thói phong kiến ấy lan rộng thêm trong làng.
Ông quyết định hôm nay sẽ nói rõ ràng một lần.
"Vậy ngươi nói xem, ở đây ai là người không may mắn?"
Trương Phú Quý lập tức im bặt, chỉ dám lén liếc nhìn Bùi Tranh, ai ngờ vừa khéo chạm phải ánh mắt của y.
Gã sợ đến mức vội cúi đầu xuống.
Thôn dân ở đó tuy Trương Phú Quý chưa nói rõ, nhưng ai cũng đoán được người mà gã ám chỉ là ai.
Bạch Đào nhìn ra ý của Trương Phú Quý thì ngẩn người, cậu vẫn luôn cho rằng mọi người trong thôn e dè Bùi Tranh là vì y trông dữ tướng, lại từng ra chiến trường giết người, không ngờ còn bị dính cả chuyện "xui xẻo" nữa.
Trương thúc đứng trong đám đông, mặt mày hơi tức giận, ông muốn lên tiếng nói giúp Bùi Tranh, vì y không phải kiểu người mà mọi người tưởng tượng.
Chưa ai thật sự tiếp xúc với y thì sao lại có thể tùy tiện phán xét như vậy?
Nhưng ông lại sợ nếu mình lên tiếng, chẳng khác nào thừa nhận người mà Trương Phú Quý nói là Bùi Tranh, nên đành nhẫn nhịn, không nói gì.
Lý chính nhìn quanh, thấy không ai dám lên tiếng, bèn đập mạnh một cái lên bàn hương án: "Nếu bây giờ các ngươi không nói, thì sau này đừng trách ta không hỏi trước!"
Một tiếng "Đùng" lớn vang lên khiến mấy thẩm đang nấu ăn gần đó giật bắn cả mình.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Ai chọc lý chính nổi giận thế?"
Vài người nãy giờ mải nói chuyện, chưa nghe thấy lời Trương Phú Quý nói, giờ chỉ thấy không khí có vẻ khác thường.
Thật ra trong thôn có không ít người đồng ý với lời Trương Phú Quý, nhưng ngại miệng, lại sợ nếu nói ra sẽ bị Bùi Tranh trả thù, nên đều do dự, không dám mở miệng.
Không ngờ đúng lúc ấy, một đứa trẻ đứng gần đó hóng chuyện lại phá vỡ bầu không khí kỳ quặc này.
Nó giơ tay chỉ vào Bùi Tranh: "Người không may mắn chính là y! Nãi nãi cháu nói y sinh non, lại sinh đúng ngày âm khí nặng, còn khắc chết cả cha nương ruột!"
Người bị nói đến là Bùi Tranh vẫn mặt không đổi sắc, như thể chuyện không liên quan gì đến y.
Ngược lại, cha của đứa bé thì sợ đến mức hồn vía lên mây, lập tức từ đám đông xông ra, giơ tay tát mạnh một cái lên mặt con mình: "Là ai cho ngươi nói thế hả? Cút về cho ta!"
Đứa bé bị tát cho choáng váng, lập tức òa lên khóc, nói năng lắp bắp: "Là... là mọi người... bình thường ở nhà... đều nói như vậy mà..."
Mặt người cha lập tức tái mét, không dám liếc sang phía Bùi Tranh lấy một cái.
Gã ôm đứa con vào lòng, lại giáng thêm một cái tát nữa: "Ngươi còn nói bậy, có tin ta xé toạc cái miệng ngươi ra bây giờ!"
Bên cạnh, một thẩm thẩm đang nấu cơm thấy vậy không chịu nổi, vội chạy đến chắn trước mặt đứa bé, gương mặt đầy vẻ chua ngoa, mỉa mai: "Trương Thiết Sinh! Dựa vào cái gì mà đánh cháu ta? Cháu ta nói có gì sai hả? Bùi Tranh vốn dĩ chẳng giống người mà cũng chẳng giống ma! Trên chiến trường giết người không chớp mắt, nghe nói còn ăn thịt người nữa kìa!"
"Mấy loại người thế này, ta nói nên bị đuổi khỏi thôn Thanh Hà của chúng ta mới phải!"
Người trong thôn phần lớn vẫn là chất phác. Dù trong lòng có chút lo lắng chuyện "xui xẻo", không muốn để Bùi Tranh tham gia lễ động thổ, nhưng cũng chưa đến mức muốn đuổi y ra khỏi làng. Họ chỉ nghĩ rằng bình thường thì tránh mặt là được rồi, chứ không đến mức tuyệt tình như lời phụ nhân kia.
Vậy nên, chẳng ai lên tiếng hùa theo.
Bạch Đào nghe đến đây thì tức đến bật cười.
Ban đầu cậu nghĩ bản thân mới nhập làng, những chuyện như thế này tốt nhất nên tránh xa, đừng dây vào. Nhưng lúc này thật sự là không nhịn nổi nữa.
Cậu và Tống Dĩ An nhanh chóng giữ chặt Khâu Đại Ngưu đang định lao ra đấm người lại, rồi chính mình bước lên trước, đi đến bên cạnh lý chính, khẽ chắp tay hướng về phía đám đông.