Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 51

"Ta tên là Bạch Đào, là do Bùi Tranh ca ca cứu từ trên núi về. Nếu không có huynh ấy, ta e là sớm đã bị dã thú ăn sạch rồi. Cho nên với ta, Bùi đại ca là ân nhân cứu mạng."

Cậu nói xong, trước tiên quay sang cảm ơn Bùi Tranh, rồi lại khẽ cúi mình hướng về mọi người.

"Ta cảm ơn Bùi đại ca đã cứu mạng, cũng cảm ơn các vị đã để ta ở lại trong thôn."

Nói rồi, cậu quay người hướng về phía từ đường mà bái lạy một cái, sau đó xoay người, nhìn thẳng vào phụ nhân đang ôm đứa bé:

"Vừa rồi vị bà bà này nói Bùi Tranh giết người trên chiến trường không chớp mắt, xin hỏi bà có từng tận mắt chứng kiến?"

Phụ nhân bị một tiếng "bà bà" gọi đến tức điên, giọng the thé: "Cả thôn đều nói như vậy, chẳng lẽ còn là giả? Ngươi nhìn cái bộ dạng hung ác của y kìa, chẳng phải y như một con ác quỷ sống đó sao?"

Bạch Đào bước lên một bước, ánh mắt sắc như dao: "Ta lại mong bà thật sự từng nhìn thấy, nhìn thấy Bùi đại ca đối mặt với kẻ thù xâm lăng sơn hà mà không hề sợ hãi; nhìn thấy huynh ấy làm sao chém giết những kẻ cướp bóc, tàn sát dân lành; nhìn thấy huynh ấy và bao người khác trên chiến trường đã dùng máu mình để bảo vệ cái gọi là bình yên mà các người đang hưởng hôm nay."

Phụ nhân lùi lại một bước, Bạch Đào lại tiến thêm một bước, giọng càng đanh thép: "Ngày Bùi đại ca khải hoàn trở về, dân vùng biên đều gọi họ là anh hùng. Còn bà thì gọi người là ác quỷ?"

"Cho ta hỏi, giết giặc không chớp mắt trên chiến trường chẳng phải là điều nên làm? Một đao chặt đầu kẻ thù chẳng phải là điều tất nhiên? Nếu theo như lời bà, vậy chẳng lẽ bao tướng sĩ vì nước mà chiến, đều thành ác quỷ ăn thịt người hết sao?"

Phụ nhân vội nói: "Ngươi... ngươi đừng nói bừa, ta đâu có bảo mấy vị tướng quân là ác quỷ..."

Nhưng bà ta đã bị ép tới đường cùng, không còn đường lùi, ngã phịch xuống đất, mặt trắng bệch, đứa trẻ trong lòng cũng khóc òa lên.

Bạch Đào không để tâm, xoay người nhìn về phía mọi người: "Hôm trước ta còn thấy mấy người ở bờ sông, nhắc tới Vệ tướng quân trong lời kể của thầy kể chuyện trong quán trà. Các người bảo ông ấy dũng mãnh thiện chiến, khiến kẻ thù nghe danh cũng phải run rẩy. Còn tán thưởng ông ấy tay cầm trường đao, một mình xông vào doanh trại địch, chém chết hàng trăm tên."

"Thế thì sao, đến lượt Bùi đại ca thì lại thành kẻ giết người không chớp mắt, thành ác quỷ rồi?"

Bạch Đào nói liền một hơi, mọi người im bặt.

Không khí lặng ngắt như tờ, có không ít người bị lời cậu nói làm chấn động.

Lý chính vỗ tay, trên mặt hiện rõ vẻ tán thưởng: "Bạch Đào nói rất đúng. Mọi người nhiều khi chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà phán xét người khác. Bùi Tranh dù sao cũng là người lớn lên ở thôn này, tính tình ra sao, ai trong số chúng ta chẳng biết rõ chứ."

Lý chính nhìn về phía Trương Vĩnh Quý trong đám người, trầm giọng nói: "Còn chuyện y sinh vào ngày quỷ gì đó, khônh phải là điều y có thể lựa chọn. Hôm nay ta cũng nói rõ với mọi người, nương của Bùi Tranh năm xưa là vì cứu người mà động thai khí, mới dẫn đến sinh non, cuối cùng chính bà ấy cũng không qua khỏi. Mà người được cứu, cũng là người trong thôn chúng ta. Còn là ai, ta không tiện nói ra."

Câu này vừa dứt, lần đầu tiên thôn dân được nghe chuyện này, ai nấy đều bắt đầu bàn tán đoán xem rốt cuộc là ai được cứu.

Lý chính giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng: "Còn nữa, phu tử sắp nhận chức ở học đường, mọi người cũng biết là do Bùi Tranh đưa về. Nếu không có y, dù ta có xây được học đườnh, cũng chẳng có ai đảm nhận dạy học."

"Ta còn nghe người ta bảo Bùi Tranh mệnh cứng, ra chiến trường nhiều năm mà vẫn sống sót trở về. Ta cũng biết thôn ta và các thôn khác, có bao nhiêu đứa nhỏ lên chiến trường rồi mãi mãi không trở lại. Thế sao không đổi góc nhìn mà nghĩ; đây chẳng phải chứng minh Bùi Tranh là người có bản lĩnh thật sự? Mệnh không những không xấu, mà còn có phúc, mới có thể từ trong đống xác mà bò về."

Khâu Đại Ngưu đã nhịn không nổi từ nãy, lập tức gật đầu lia lịa: "Đúng vậy! Tranh ca của ta phúc khí lắm! Huynh ấy là Bách phu trưởng đó, mỗi lần đánh trận xong điểm danh, quân dưới trướng huynh ấy thương vong đều ít nhất. Có lần Thiên phu trưởng bị trúng tên ngay ngực, ngự y trong cung đều nói mũi tên đó không thể rút, rút ra là chết chắc, không ai dám ra tay."

"Kết quả là Tranh ca ta đích thân ra tay, rút mũi tên ấy ra, vậy mà còn cứu sống được người ta. Ngự y còn khen là kỳ tích đó!"

"Từ lần đó trở đi, mỗi khi sắp đánh trận, ai cũng tranh đến bên Tranh ca để 'hưởng ké phúc khí', nói rằng như vậy mới có thể sống mà về! Ta lần nào cũng tranh đến, cho nên mới sống tốt thế này đây!"

Mọi người nghe đến ngẩn cả ra. Trước tiên là vì lần đầu biết Bùi Tranh hóa ra là Bách phu trưởng, cũng coi như có chút chức quan; thứ hai là không ngờ đến mức người ta còn coi Bùi Tranh là "Thần may mắn".

"Thật không đấy? Người kia nói vậy chẳng phải vì muốn giúp Bùi Tranh nên bịa chuyện đấy chứ?"

"Nghe không giống giả... lời lý chính nói cũng có lý."

"Ngươi xem vừa rồi nương Thiết Sinh mắng Bùi Tranh không ít, mà y cũng chẳng nổi giận, đủ thấy tính tình không tệ như mọi người nói đâu."

Tống Dĩ An cũng đứng ra chứng thực: "Lời Đại Ngưu không sai. Ở trấn bên còn có chiến hữu từng cùng chúng ta
trở về. Nếu mọi người không tin, có thể qua đó hỏi."

Mọi người vừa nghe đến có nhân chứng, trong lòng đã tin bảy tám phần.

Lý chính cũng hiểu rõ, định kiến không thể thay đổi trong một sớm một chiều, sau này để Bùi Tranh tiếp xúc với mọi người nhiều hơn, rồi cũng sẽ dần tốt lên.

Người khác nói gì, Bùi Tranh cũng chẳng mấy để tâm, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn Bạch Đào đang mỉm cười chạy nhỏ quay lại bên cạnh mình. Những lời vừa rồi của đối phương, Bùi Tranh không biết người khác nghĩ sao, nhưng bản thân y lại rất cảm động.

Y cảm thấy Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An cũng nghĩ vậy, dù sao cũng đều là người từ chiến trường trở về. Những lời ấy, từng chữ từng câu đều chạm đến lòng người, giống hệt tiếng trống trận vang lên mỗi lần ra quân, khiến lòng người sôi sục.

"Vừa nãy... mấy câu ngươi nói đó—" Bùi Tranh hơi ngập ngừng hỏi.

Bạch Đào lại trả lời vô cùng chắc chắn: "Những lời ta vừa nói đều là thật lòng, và ta thật sự nghĩ vậy."

Nói đùa gì chứ, Bạch Đào cậu lớn lên dưới lá cờ đỏ xã hội chủ nghĩa, từ nhỏ đã xem không ít phim truyền hình về những chiến sĩ xả thân vì nước, trong lòng luôn rất kính phục quân nhân.

Lý chính lại cầm lấy nén hương: "Mọi người còn thắc mắc gì không? Nếu không thì ta bắt đầu làm lễ."

Mọi người đồng loạt lắc đầu.

Lý chính hài lòng gật đầu, thầm quyết định lát nữa phải khen Bạch Đào một phen, người này thật biết ăn nói, trước giờ lại chưa hỏi xem có từng thi đậu công danh hay chưa.

Sau khi dâng hương bái trời đất, tế tổ tiên xong, mọi người mới ăn bữa sáng đã trễ mất mấy khắc.

Lan thẩm đang vui mừng bưng cho Bạch Đào một bát đầy bánh canh, còn vừa đưa vừa nói "Người tốt sẽ gặp điều lành, người mà Tranh Tử cứu đều là người tốt".

Vài người vừa tìm được góc ngồi xổm xuống ăn, thì thấy Lâm Tầm bưng bát đi đến, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Bùi Tranh: "Tranh thúc là người tốt, cháu tin."

Tay Bùi Tranh đang cầm bát khựng lại, không nói gì, Bạch Đào vội huých huých đôi phương: "Đứa nhỏ nói thật lòng với huynh, huynh cũng phải đáp một câu chứ."

Bùi Tranh không biết phải nói gì, nghĩ một lát mới mở miệng: "Cảm ơn, ngươi cũng là đứa trẻ ngoan."

"Pfft—khục khục khục!" Bạch Đào phun cả bánh canh trong miệng ra, vừa buồn cười vừa bất lực nhìn Bùi Tranh, cái người này chắc chưa bao giờ được khen, nên mới không biết đáp lại thế nào?

Cái gì mà "Ngươi cũng là đứa trẻ ngoan" vậy trời?

Bình Luận (0)
Comment