Bạch Đào giữ Lâm Tầm lại, để cậu mhóc ăn cơm cùng mọi người, tiện thể dạy luôn cách lao động kết hợp nghỉ ngơi, chú ý chăm sóc vết thương ở chân.
"Lát nữa ngươi chỉ cần làm chút việc trong khả năng là được, ngươi còn nhỏ, sẽ không ai nói gì đâu."
Khâu Đại Ngưu ngửa cổ, uống cạn bát bánh canh cuối cùng trong tay, nói: "Tầm tiểu tử lát nữa làm với bọn ta luôn đi, dù gì mọi người đều quen biết cả."
Nhìn cách ăn như bò uống nước của Khâu Đại Ngưu, khóe miệng Tống Dĩ An giật giật: "Ta thấy cũng được, mọi người cùng làm còn có thể chăm sóc nhau một chút."
Lâm Tầm gật đầu, làm việc cùng người quen, đương nhiên cậu nhóc không phản đối. Chỉ là bát bánh canh trong tay cậu nhóc... so với canh Đào thúc nấu thì còn kém xa.
Tốc độ ăn của Bùi Tranh hôm nay cũng chậm hơn bình thường, Bạch Đào nhìn y không có chút hứng thú nào với bữa cơm, trong lòng liền lôi hết mấy kẻ vừa rồi nói năng vớ vẩn ra mà mắng một trận.
Có vài người đúng là... lời đồn gì cũng tin. Sinh vào tháng 7 âm lịch thì sao? Cả thế giới bao nhiêu người, kiểu gì chẳng có người sinh vào ngày ấy, Bùi Tranh chỉ là một trong số đó mà thôi.
Lý chính không biết vì lý do gì, rõ ràng sớm đã biết nương Bùi Tranh sinh non, vậy mà cứ phải kéo đến tận hôm nay mới chịu nói, mà còn chỉ nói nửa chừng.
Lại nói, Bùi Tranh có điểm nào trông dữ dằn? Để ở hiện đại thì gọi là nam thần mặt lạnh, viết vào tiểu thuyết thì chính là Alpha chất lượng cao mang hương tuyết lạnh.
Đừng hỏi sao Bạch Đào lại biết Alpha là gì, bởi từ cấp ba, đã có không ít nữ sinh thi thoảng lại đứng giữa đám con trai mà phổ cập kiến thức ABO.
Cuối cùng còn đầy ẩn ý mà nói: Bạch Đào có khi chính là Omega mang hương vị đào trắng, ngọt ngào mê người, khiến Alpha không dứt ra được.
Khi đó Bạch Đào vẫn còn ngây ngô, chậm rãi dựng sách lên che mặt.
Đám người kia toàn nói lời gì thế này? Hổ sói đều không dám nghĩ vậy đâu!
Phiền các mỹ nhân đi thẳng ra cửa, thong thả không tiễn, cảm ơn.
Bùi Tranh thấy Bạch Đào cứ nhìn y chằm chằm, quay đầu hỏi: "Không ăn nữa à?"
Bạch Đào nhìn bát bánh canh còn lại phân nửa, đặc sánh trong tay, hơi buồn rầu: "Yêu thương của Lan thẩm quá nặng, ta hơi no rồi."
Bùi Tranh vốn định nói không ăn hết thì cho Đại Hắc, nhưng nghĩ đến xung quanh đông người như vậy, nếu bị kẻ có tâm nhìn thấy, không chừng lại nói Bạch Đào lãng phí lương thực.
"Ngươi— đi dạo một vòng rồi ăn tiếp?"
Bạch Đào ôm bát, im lặng. Trong ánh mắt nghi hoặc của Bùi Tranh, cậu chậm rãi mở miệng: "Bùi đại ca, khả năng tiêu hóa của ta không tốt như vậy, giờ có đứng lên đi bộ mười vòng cũng chưa chắc ăn hết nổi đâu."
Lần này đến lượt Bùi Tranh im lặng.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau cả buổi.
Bùi Tranh cảm thấy mình nhìn thấy trong mắt đối phương một tia bất lực và lời cầu xin không thành tiếng.
Y khẽ nhắm mắt, đưa bát rỗng trong tay cho Bạch Đào, rồi cầm lấy cái bát của cậu.
Bạch Đào tưởng Bùi Tranh muốn ăn giúp mình, lại nhớ đối phương có bệnh sạch sẽ, liền xúc động nói: "Cảm ơn Bùi đại ca đã giúp ta, để báo đáp, tối nay ta sẽ làm món ngon cho huynh ăn."
Bùi Tranh đứng dậy, sắc mặt phức tạp liếc nhìn Bạch Đào một cái: "Ta mang đi cho Đại Hắc ăn."
"... ..." Bạch Đào đưa tay lau mặt, nở nụ cười tiêu chuẩn, "Vừa hay Đại Hắc chưa ăn sáng."
Nói xong, trong lòng thầm niệm: Chỉ cần ta không thấy ngại, thì ngại chính là người khác.
Tống Dĩ An và Khâu Đại Ngưu bên cạnh suýt nữa bật cười, nhưng lại sợ khiến Bạch Đào lúng túng, đành cố nén lại.
"Khụ." Tống Dĩ An đứng dậy, nói lảng sang chuyện khác, "Cái đó... chúng ta ăn xong thì đem bát đặt sang bên kia đi, ta thấy mọi người sắp bắt đầu làm việc rồi."
Lúc Bạch Đào đưa bát cho Lan thẩm đang rửa bát, đối phương nhìn cái bát sạch trơn, cười đến cong cả mắt: "Trẻ con là phải ăn nhiều một chút, trưa đến nhớ qua chỗ thẩm xếp hàng, thẩm múc cho nhiều hơn chút."
Sợ người khác nghe thấy, câu sau Lan thẩm nói rất nhỏ.
Bạch Đào nghe rõ mồn một, lập tức xua tay lia lịa, sợ trưa lại nhận được sự thương yêu "nặng đô" như vậy: "Không cần đâu, vừa rồi cháu đã ăn no căng rồi, chắc trưa nay không đói lắm."
Bạch Đào đi trước không biết, khi Bùi Tranh cầm bát quay lại thì bị Lan thẩm lải nhải một hồi: "Ta biết bình thường cháu cho Đại Hắc ăn cũng rất tốt, nhưng lúc này đông người như vậy, chqus cũng không tránh đi một chút, cứ thế cho ăn trước mặt mọi người, lát nữa lại có người nói này nói nọ cho coi."
Bùi Tranh cũng không tranh cãi gì, chỉ khẽ gật đầu, nói lần sau sẽ chú ý.
——
Ăn sáng xong, lý chính phân công công việc sơ qua. Hôm nay không có việc gì cần kỹ thuật, ai khỏe thì đi đốn cây rồi chở về, số còn lại thì đào móng và vận chuyển đất.
Vì vậy, nhóm của Bạch Đào được chia thành hai tốp: Khâu Đại Ngưu và Bùi Tranh đi đốn cây, còn Bạch Đào và Tống Dĩ An dẫn theo Lâm Tầm đi chuyển đất.
Bạch Đào liếc nhìn mấy đường kẻ móng nhà được vạch bằng vôi dưới đất, ước lượng sơ qua, học đường này chắc khoảng 70m2. Trong đó 10m2 có thể sẽ là phòng nghỉ cho phu tử, phần còn lại là một phòng học lớn, đủ chỗ cho sáu bảy chục học trò học chung.
Nhìn vào mấy đường kẻ ấy, có vẻ còn định xây thêm một nhà xí ở phía dưới gió bên cạnh, coi như có lòng nghĩ tới chi tiết.
Vị trí này cũng được chọn khá khéo, ngay bên cạnh từ đường, vốn là sân đập lúa cũ. Lý chính nói sau này bọn trẻ học ở đây, có liệt tổ liệt tông nhìn xuống, chắc sẽ ngoan ngoãn hơn một chút.
Bạch Đào nhìn mảnh đất trống quanh mấy đường vôi, cảm thấy nếu làm thêm cái sân nhỏ cũng dư sức. Khi nghỉ giải lao, bọn trẻ có thể có chỗ chơi.
Có điều học đường ở đây không giống lúc cậu còn nhỏ. Trẻ con chỉ học nửa buổi, buổi chiều hoặc chơi, hoặc về giúp việc nhà. Cho nên thực ra thời gian ở học đường không nhiều, cũng chẳng cần đến sân chơi làm gì.
——
Những người cùng đi lên núi đốn cây, vừa thấy Bùi Tranh đi đầu phía trước, theo thói quen cũ liền khẽ né tránh. Nhưng lại nhớ tới những lời lý chính và Bạch Đào đã nói, liền có mấy người gan hơi to một chút bước nhanh lên, lặng lẽ đi sau lưng Bùi Tranh.
Bùi Tranh cũng cảm nhận được có người đi theo sau lưng mình, nhưng y không ngăn cản cũng chẳng quay đầu lại, cứ thế bước đi, lo việc mình.
Khâu Đại Ngưu đi bên cạnh thì ríu rít không ngừng, y chỉ thỉnh thoảng đáp lại một câu. Có lẽ vì chuyện lúc sáng, lần này Khâu Đại Ngưu toàn kể mấy chuyện hành quân đánh trận trước đây.
Những người đi phía sau, nghe riết rồi cũng bắt đầu thấy tò mò. Mấy người đó đều là con út trong nhà, lúc bị tuyển lính thì là huynh trưởng bị chọn, chỉ là đi rồi chẳng ai quay về nữa.
Gia đình nhận được ít tiền trợ cấp, thêm vài năm trôi qua, nỗi đau mất người thân cũng dần phai nhạt, lúc này nghe đến chuyện quân doanh, chiến trận thì lại thấy hứng thú.
Nhị Trụ là người đi gần nhất, nhịn không được hỏi: "Đại Ngưu ca, Bùi... Bùi đại ca hồi ở chiến trường có phải lợi hại như mấy tay thần xạ trong truyện không?"
Lần đầu gọi "Bùi đại ca" còn hơi cà lăm, chủ yếu là vì sợ Bùi Tranh không vui khi nghe.
Khâu Đại Ngưu còn chưa kịp trả lời, Trương Tư Viễn mới chen tới đã vội gật đầu lia lịa, mặt mày đầy vẻ ngưỡng mộ:
"Chắc chắn là vậy rồi! Năm ngoái trước khi vào đông, ta thấy Bùi đại ca xách mấy con gà rừng từ núi về, con nào cổ cũng cắm một mũi tên, khỏi nhìn cũng biết lúc đó là 'một tiễn lấy mạng' luôn!"
Nhị Trụ và đám bạn bên cạnh đều trợn tròn mắt: "Lợi hại vậy cơ á?!"
Khâu Đại Ngưu quay đầu lại, ưỡn ngực có phần tự hào: "Bắn gà rừng đã là gì? Trước kia Tranh ca của ta từng bắn rơi cả chim ưng của bọn man di dùng để truyền tin kìa! Vì chuyện đó mà còn được trọng thưởng, nhưng Tranh ca lại mang phần thưởng chia cho mọi người, thật đúng là người hào sảng!"
Khâu Đại Ngưu vừa dứt lời, quanh đó liền vang lên một loạt tiếng "Oa" kinh ngạc.
Nhị Trụ nuốt nước bọt đánh ực: "Vậy Bùi đại ca chắc còn giỏi hơn cả thần xạ thật rồi!"
Ánh mắt Trương Tư Viễn sáng rực, vỗ vỗ ngực mình: "Bùi đại ca còn nhận đồ đệ không? Huynh thấy ta được không?"
Bùi Tranh quay đầu, nghiêm túc nhìn Trương Tư Viễn một cái, rồi lắc đầu: "Ngươi không được."
Trương Tư Viễn lập tức xẹp xuống như quả bóng xì hơi, giọng đầy ủ rũ: "Tại sao lại không được..."
Bùi Tranh không giỏi an ủi người khác, chỉ nói thẳng: "Bắn tên phải luyện từ nhỏ, ngươi tuổi lớn rồi."
Trương Tư Viễn, 20 tuổi: "... ..."