Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 53

Khi Bùi Tranh và Đại Ngưu mỗi người vác một khúc gỗ lớn quay về, xung quanh lại vang lên một trận "Oa" đầy kinh ngạc.

Ai nấy đều tán thưởng rằng hai người thật khỏe, loại gỗ to thế này, đổi lại là bọn họ thì phải hai người mới khiêng nổi. Lúc chặt cây, hai người vung rìu như hổ như hùm, mạt gỗ bắn tung tóe.

Hán tử vốn sĩ diện, không muốn thua kém quá rõ ràng, bèn cũng bắt đầu gồng sức mà làm. Nửa canh giờ sau, mọi người mồ hôi như tắm, thở hồng hộc, quay sang nhìn hai người chỉ hơi rịn mồ hôi mà như nhìn quái vật. Ai nấy liếc nhau một cái, cuối cùng đều âm thầm buông bỏ sĩ diện. Biết sao được, chênh lệch thực lực quá lớn, không có gì để so sánh.

Bùi Tranh mới làm được nửa chừng đã cởi áo, dù sao xung quanh cũng toàn hán tử, lại đang ở trên núi, chẳng có gì cần tránh né. Mấy người Nhị Trụ đang lén lút bàn tán về thân hình cường tráng của y, đến khi nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên người y thì lập tức im bặt, cũng chẳng còn lòng nào mà ngưỡng mộ nữa.

Những vết thương ấy lớn nhỏ không đều, có vết như dao chém, có vết như tên bắn, nhiều nhất là trên lưng, cả ngực cũng có mấy đường.

Trương Tư Viễn nhìn chằm chằm những vết sẹo đó, trong lòng bỗng nhớ đến câu Bạch Đào từng nói: hiện tại thái bình đều là do các tướng sĩ dùng máu và mạng sống đánh đổi. Hắn nghĩ, những vết thương trên người Bùi Tranh chính là sự minh chứng rõ ràng nhất cho câu nói đó.

Bùi Tranh và Khâu Đại Ngưu vác được hai chuyến gỗ thì cũng đến giờ cơm trưa, Khâu Đại Ngưu kéo y đi tìm Bạch Đào.

Lúc này Bạch Đào gần như tàn phế, trên tay đã nổi lên mấy cái mụn nước, chỉ cần chạm nhẹ cũng đau. Tống Dĩ An và Lâm Tầm đứng bên cạnh nhìn bàn tay cậu chìa ra, ai nấy đều lộ vẻ khó tả.

Tống Dĩ An thầm nghĩ, tay của Bạch Đào này còn mềm hơn cả tay ca nhi. Mà bên cạnh, suy nghĩ của Lâm Tầm cũng na ná, cậu nhóc cảm thấy tay của Bạch Đào còn mềm hơn tay đệ đệ nữa.

Lúc mới bắt đầu, Bạch Đào được phân công khiêng đất. Cậu thấy ai cũng gánh hai sọt đầy tràn, bản thân cũng ngại không dám gánh ít. Nhưng vừa đặt lên vai, nước mắt suýt nữa trào ra. Nhìn thấy mọi người đều đang bận rộn, cậu đành cắn răng chịu đựng, tự nhủ kiểu gì rồi cũng sẽ quen.

Đi đi lại lại vài lần, Tống Dĩ An thấy cậu cứ xoa vai mãi, biết cậu không chịu nổi, bèn bảo cậu dùng xe đẩy nhỏ ở bên cạnh mà đẩy cho đỡ sức.

Bạch Đào nhường xe đẩy nhỏ cho Lâm Tầm, bản thân thì bỏ việc khiêng đất, quay sang đào đất. Lúc xây nhà bếp ở nhà, cậu cũng từng đào móng rồi, nhưng không ngờ chỗ đất từng dùng làm sân đập lúa này lại từng được mọi người nện chặt đến thế. Cậu tự tin vung cuốc thật mạnh, rồi lặng thinh nhìn lưỡi cuốc chỉ cắm được một phần ba xuống mặt đất, đột nhiên cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Tống Dĩ An vẫn luôn âm thầm để ý đến cậu, cuối cùng đưa cho cậu một cái xẻng, bảo cậu phụ trách xúc đất đổ vào sọt là được.

Thế là chưa đến hai canh giờ, Bạch Đào không chỉ mồ hôi như mưa mà còn thành công làm tay mình phồng lên mấy cái mụn nước to tướng. Mấy người xung quanh vốn định nói Bạch Đào còn trẻ, chỉ chọn mấy việc nhẹ nhàng để làm, nhưng nhìn thấy tóc cậu ướt đẫm mồ hôi, mặt đỏ bừng lên, ai nấy đều ngậm miệng không nói gì nữa.

Lúc này Bạch Đào đến sức đứng dậy đi lấy cơm cũng không còn, ngồi nhìn mọi người xung quanh vừa làm vừa cười nói, chỉ biết thở dài than thở: đúng là người luyện từ nhỏ có khác.

Khâu Đại Ngưu thấy Bạch Đào đang ngồi bệt dưới đất, liền giơ tay vỗ một cái lên vai cậu: "Huynh sao không đi ăn cơm? Ngồi đây làm gì thế?"

"Tê—!" Bạch Đào nhăn mặt nghiến răng, suýt nữa bật khóc vì đau.

Tống Dĩ An lập tức đấm cho Khâu Đại Ngưu một cái: "Ngươi nhẹ chút đi. Vai Bạch Đào giờ không chịu nổi lực mạnh như thế đâu."

Khâu Đại Ngưu ấm ức: "Ta có dùng bao nhiêu sức đâu mà..."

Tống Dĩ An thở dài: "Hôm nay cậu ấy gánh mấy gánh đất, ta nhìn thấy vai cậu ấy bầm tím cả rồi."

Khâu Đại Ngưu trợn tròn mắt: "Gánh nặng cỡ nào mà vai cũng bầm tím được chứ?!"

Bạch Đào giơ tay chỉ vào cái sọt bên cạnh, cười khổ: "Chính là chừng này thôi."

Lúc này Khâu Đại Ngưu mới sực nhớ ra thể lực của Bạch Đào không tốt, liền gãi đầu đưa chủ ý: "Vậy huynh đừng gánh đất nữa, làm việc khác đi. Ta thấy xúc đất là hợp nhất đấy, vừa nhẹ vừa đỡ mệt. Còn huynh nữa, An ca, sao không giúp đỡ chút nào?"

Tống Dĩ An lại thở dài, đưa đôi bàn tay của Bạch Đào ra trước mặt Đại Ngưu: "Sáng nay cậu ấy xúc đất cả buổi, rồi xúc thành ra thế này đây."

Khâu Đại Ngưu lại sững người, giơ tay chọc vào lòng bàn tay Bạch Đào: "... Trước giờ ta chưa từng phát hiện, tay của Đào ca thật sự mềm đấy."

Bạch Đào mặt mày khổ sở: "Không giấu gì các ngươi, lần gần nhất ta làm việc nặng là khi xây nhà, mà trước đó thì đã mấy năm chưa từng xuống ruộng rồi."

Bình thường đôi tay này chỉ quen tiếp xúc với nồi niêu xoong chảo, đũa thìa dao kéo, lần trước sửa nhà nhờ có Bùi Tranh và mấy người sức vóc, cậu cũng chẳng phải làm gì nặng. Ngay cả lúc đào móng nhà, mệt thì nghỉ, chẳng ai nói gì. Nhưng giờ thì khác, ai cũng làm việc cật lực, chẳng ai nghỉ ngơi, cậu cũng ngại không dám lười.

Bùi Tranh ở bên cạnh nhìn mấy vết phồng nước trên tay Bạch Đào, chau mày: "Còn mấy ngày nữa."

Bạch Đào tự an ủi mình: "Nghe nói mấy vết chai trên tay các anh huynh đều bắt đầu từ mụn nước mà ra, ta làm nhiều vài lần, đợi nó chai lại là được rồi."

Bùi Tranh trầm giọng: "Đừng làm bậy."

Lúc này trên má Bạch Đào đã lấm tấm mồ hôi, mang theo một lớp ửng đỏ không bình thường, môi thì tái nhợt, còn bong tróc nứt nẻ, tóc ngắn rối bù dính ướt đẫm vào trán. So với lần đầu Bùi Tranh gặp cậu, lúc này trông cậu càng nhếch nhác hơn nhiều, khiến y càng cau mày.

Tống Dĩ An cũng lắc đầu không tán thành: "Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, ta thấy tay ngươi cứ tiếp tục thế này, chiều nay là thành bọng máu chứ không phải mụn nước nữa đâu."

Mấy vết chai trên tay bọn họ đều là ngày qua ngày tích tụ mà thành, tuyệt đối không thể vội vàng được.

Nghe tới "bọng máu", Bạch Đào rụt tay lại, nghĩ đến là đã thấy đau rồi!

Tống Dĩ An thấy hàng người lấy cơm đã vơi, liền gọi mọi người: "Đi ăn cơm thôi. Không chịu nổi nữa thì đi hỏi lý chính xem cần bao nhiêu tiền, ngươi bỏ tiền ra thuê là được."

Bạch Đào nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy đúng là chỉ còn cách đó. Cậu thực sự không phải kiểu người phù hợp với lao động tay chân, chủ yếu là ai nấy đều làm nhanh, mà cậu thì chẳng thể một mình lề mề được.

Thấy dáng vẻ hiện giờ của Bạch Đào, Lan thẩm cũng đau lòng không thôi, định đưa thêm cho cậu hai cái màn thầu to và gắp nhiều rau hơn, nhưng bị Bạch Đào từ chối: "Lan thẩm, giờ cháu cũng không thèm ăn gì, một cái là được rồi."

Đến khi múc canh củ cải phổi lợn, cậu cũng chỉ lấy ít nước canh và vài miếng củ cải.

Phần cơm trưa tiêu chuẩn là hai cái màn thầu to và một tô canh củ cải phổi loẹn đầy ụ, vậy mà Bạch Đào chỉ ăn có một nửa phần.

Lâm Tầm lặng lẽ để lại một cái màn thầu, đợi Bạch Đào ăn xong thì đẩy qua: "Cháu ăn không hết."

Bạch Đào khẽ cười, cong môi: "Người nhỏ mà lanh ghê. Ngươi ăn mấy ngày ở nhà ta, ta chẳng lẽ lại không biết khẩu phần của ngươi? Mau ăn đi. Ta là vì mệt quá nên chẳng buồn ăn thôi, nhưng cũng no rồi."

Bùi Tranh cũng để dành một cái màn thầy, nghe cậu nói vậy, lặng lẽ ăn nốt rồi đứng dậy đi về phía lý chính.

Bình Luận (0)
Comment