Tống Dĩ An bưng bát lên thở dài: "Ăn quen đồ Bạch Đào nấu rồi, giờ miệng càng lúc càng kén, bữa trưa nay khó nuốt quá. Canh thì mặn, củ cải không thấm vị, còn phổi lợn thì tanh."
Khâu Đại Ngưu chộp lấy nửa cái màn thầu trong tay Tống Dĩ An, nhét một miếng to vào miệng, vừa nhai vừa nói không rõ tiếng: "Huynh ăn không nổi thì để ta."
Tống Dĩ An tức tối: "Ta đang nói đến canh, ngươi giành màn thầy của ta làm gì?! Cái màn thầu này vừa ăn đã biết là Lan thẩm làm, tay nghề cực tốt đấy!"
Khâu Đại Ngưu nuốt xuống rồi cười hề hề: "Ta đâu có ngốc, tất nhiên biết màn thầu ngon hơn canh nhiều."
Tống Dĩ An giơ chân đá hắn một cái: "Ngươi cướp màn thầu của ta rồi, ta còn bụng dạ đâu mà uống canh nữa? Hay là ngươi phụ ta uống nốt đi?"
Lần này đến cả Khâu Đại Ngưu vốn chẳng kén ăn cũng lắc đầu nguầy nguậy: "Ta không ăn đâu."
Phổi lợn hầm củ cải, hắn từng ăn qua mấy lần ở chỗ Bạch Đào, mùi vị hoàn toàn không giống thế này.
Lâm Tầm thấy thẩm kia đang trừng mắt lườm cả bọn bước tới, vội dùng vai huých nhẹ Khâu Đại Ngưu, ra hiệu hắn ngậm miệng lại, nhưng Khâu Đại Ngưu lại chưa hiểu ý, vẫn còn đang góp ý cho Tống Dĩ An: "Bên kia có trà thảo mộc, huynh pha loãng với canh một chút là hết mặn."
Tống Dĩ An không nỡ bỏ cơm, bưng bát lên húp một ngụm lớn, còn tiện tay trợn trắng mắt: "Vậy chẳng khác nào tự chuốc khổ à." Nghĩ thôi cũng biết pha vào thì chả ra cái vị gì.
Lời này vừa nói xong, đã bị Trương thị đứng kế bên nghe thấy, bà ta giận đến nỗi mũi cũng lệch, mặt mày sa sầm.
Bạch Đào nhìn thấy vị thẩm thẩm đang hầm hầm khí thế tiến đến, chợt cảm thấy quen mặt, mãi mới nhận ra đây là người từng cãi nhau với Lan thẩm trên xe bò. Trong lòng cậu lập tức rơi lộp bộp, thầm than phen này toi rồi.
Cậu vội vàng đặt bát xuống, bật dậy, mặt tươi rói như hoa: "Ta nói sao bữa cơm trưa hôm nay ngon thế, thì ra là Trương thẩm nấu à! Tay nghề của thẩm thật sự rất tuyệt, hôm nào ta phải xin thím chỉ giáo vài chiêu mới được."
Nhưng Trương thị hoàn toàn không bị câu nịnh nọt này làm lay động, còn hung hăng trợn mắt, thấy Bùi Tranh không có ở đó, không nói thêm lời nào liền cúi người chộp lấy bát của Tống Dĩ An.
"Không ngon thì đừng ăn! Có cơm ăn đã là tốt lắm rồi, còn không biết điều! Canh mặn thì sao? Ta cho thêm muối chẳng phải vì mọi người làm việc cả buổi sáng sao, thêm chút muối để bồi bổ sức lực. Còn nói ăn cơm ta nấu là khổ sở? Ngươi đã làm phu tử dạy học đâu mà đã bắt đầu chê bai này nọ? Nhà thường dân ai mà chẳng ăn như vậy, đọc được mấy ngày sách thì giỏi lắm chắc?"
Giọng Trương thị lanh lảnh vang khắp nơi, lập tức thu hút không ít người quay lại hóng chuyện.
Tống Dĩ An ban đầu còn thấy mình lén chê đồ ăn của người ta sau lưng là không phải, nên cũng ngoan ngoãn cúi đầu, để mặc baf ta mắng xối xả.
Không ngờ Trương thị càng mắng càng quá quắt, Tống Dĩ An đành phải lên tiếng giải thích: "Nói đồ ăn không ngon là tại ta sai, ta xin lỗi thẩm ngay tại đây."
Hắn hơi cúi người, tiếp tục: "Ta cũng không có kén cá chọn canh gì cả, nếu thẩm không giật bát của ta đi, giờ ta đã ăn xong rồi. Với cả, chắc thẩm hiểu nhầm rồi, ta nói 'khổ sở' là do Đại Ngưu bảo ta pha trà vào canh để cho nhạt đi."
Trương thị dù gì cũng không dám quá đà với một Tú tài, nhưng trong lòng vẫn chưa nguôi giận, liền quay sang trút lửa lên đầu Bạch Đào: "Còn ngươi nữa, lúc múc cơm thì cứ nhíu mày nhìn nồi canh của ta, giả vờ giả vịt chỉ múc có tí ti, bây giờ lại mở miệng khen ngon, ngươi định châm chọc ai đấy hả? Tuổi còn trẻ mà đã dở trò mỉa mai người ta, nhìn cũng biết chẳng phải thứ tốt lành gì!"
Bạch Đào, người vô tội bị lôi ra làm bia đỡ đạn, suýt nghẹn: ai mỉa ai? Không phải bà đang mỉa người ta sao?
Tính cách thẳng thắn của Khâu Đại Ngưu lập tức nổi lên, không chịu được nữa: "Đào ca có nói bà nấu dở đâu, bà mắng cậu ấy làm gì? Vả lại đồ bà nấu vốn không ngon thật, không cho người ta nói hả?"
Trương thị tức đến phát run, đập mạnh cái bát xuống đất, tay chống nạnh, chỉ thẳng vào mặt Khâu Đại Ngưu mà mắng: "Ngươi chê lão nương nấu dở thì nhè ra! Có người nấu cho ăn là tốt lắm rồi, mấy đứa bọn ngươi quả là cùng một giuộc, đứa nào cũng không ra gì! phi!"
Khâu Đại Ngưu không hề nao núng, nói cứng rắn: "Không ăn thì không ăn! Từ giờ trở đi, chỉ cần là bà nấu, dù có van xin ta cũng không ăn!"
Trương thị tức đến hoa mắt chóng mặt, ngón tay run lên chỉ vào Đại Ngưu: "Ngươi... ngươi... ngươi thật là không biết tốt xấu!"
Khâu Đại Ngưu còn không chịu nhường: "Thứ bà nấu đến cả Đại Hắc còn chẳng thèm ăn!"
Bạch Đào thấy Khâu Đại Ngưu càng nói càng quá, chỉ biết thở dài, vội chen vào đứng giữa hòa giải: "Thôi được rồi, Đại Ngưu bớt nói vài câu đi."
Trương thị bị chọc cho phát điên, giơ tay định lao vào đánh Khâu Đại Ngưu, may mà Lan thẩm và Vương thẩm cùng nấu ăn với bà ta vội vàng xông tới ngăn lại.
Trương thị ra sức giãy giụa, miệng còn gào: "Các người đừng cản ta! Hôm nay ta phải xé nát cái miệng thối của tên tiểu tử thúi này, còn dám nói đồ ta nấu chó cũng không thèm ăn?!"
Khi Bùi Tranh cùng Lý chính quay lại, liền bắt gặp ngay cảnh hỗn loạn này.
Lý chính bước nhanh tới, trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Trương Tư Viễn vội chạy đến giải thích với cha mình.
Lý chính cũng vừa ăn trưa ở đây, nghĩ đến bát canh kia thì đúng là hơi khó nuốt thật, nhưng dẫu sao người ta cũng đã bỏ công nấu nướng, cũng khó mà trách móc gì. Còn cái miệng của Trương thị, ông cũng chẳng lạ, đã mắng người thì chẳng ai chịu nổi. Vừa rồi chắc lại buông ra không ít lời khó nghe.
"Thôi được rồi, mọi người đều có phần sai, bớt nói vài câu đi."
Lý chính giữ giọng ôn hoà, cúi người nhặt chiếc bát vỡ dưới đất lên: "Nhìn chữ trên bát thì chắc là của nhà Bạch Đào, ai làm vỡ thì nhớ đền nhé."
Nếu là của người khác thì Trương thị còn có thể nhận luôn, dù sao nhà bà ta cũng chẳng thiếu vài đồng, nhưng vừa nghe nói là bát của Bạch Đào thì lập tức không vui: "Dựa vào đâu mà bắt một mình ta đền tiền? Nếu Đại Ngưu không mắng ta, ta có đập không?"
Lý chính mặt sầm lại: "Bà làm vỡ thì đương nhiên là bà đền."
Vốn dĩ Bạch Đào cũng định nói thôi khỏi cần đền, nhưng nghe thế thì cũng không khách khí nữa, giơ ba ngón tay ra: "3 văn tiền, phiền thẩm lát nữa nhớ trả."
Trương thị định mở miệng cãi nữa, nhưng bị một ánh nhìn của Bùi Tranh làm nghẹn họng.
Bùi Tranh lạnh lùng chìa tay ra, đặt trước mặt Trương thị: "Đền tiền."
Trương thị tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám trái ý y, đành không tình nguyện móc 3 văn tiền ra, ném "Bịch" vào tay Phó Tranh: "Mọi người nhìn cho rõ, ta trả rồi đấy."
Bùi Tranh không nói gì, xoay người đưa 3 văn tiền đó cho Bạch Đào.
Lý chính khoát tay: "Được rồi, giải tán cả đi."
Bạch Đào vui vẻ nhìn 3 văn trong tay, cảm thấy vừa rồi như được trải nghiệm cảm giác "cáo mượn oai hùm", cũng thú vị lắm.
Tống Dĩ An áy náy xin lỗi hai người: "Xin lỗi, đều tại ta nói linh tinh, hại hai người bị vạ lây."
Bạch Đào nhét tiền vào túi, cười hì hì:
"Không sao, người ta hay nói 'Ngã một lần, khôn một đời' mà."
Trong lòng lại thầm nghĩ, hôm nay đúng là chuyện ngoài ý muốn liên tiếp, mới nửa buổi mà đã cãi nhau tới hai lần.
Khâu Đại Ngưu vỗ vai y, nói rất thoải mái: "Đều là huynh đệ cả, chút chuyện này có đáng gì."
Bạch Đào nhìn Bùi Tranh đầy tò mò:
"Bùi đại ca, vừa nãy sao huynh đột nhiên biến mất thế? Nếu không phải huynh đi cùng lý chính quay lại, ta còn không biết huynh đã đi đâu."
Bùi Tranh đáp gọn lỏn: "Tìm lý chính có chút việc."
Thấy y không muốn nói nhiều, Bạch Đào cũng không hỏi thêm, xoay người đi tìm lý chính bàn chuyện đưa tiền. Cái thân thể yếu ớt của cậu đúng là không chịu nổi nữa rồi.
Còn chuyện Trương thị mắng cậu, hừ, chưa xong đâu. Cậu không phải loại người rộng lượng đến mức, bị mắng thẳng mặt mà còn có thể vờ như không nghe thấy.