Sau bữa trưa, mọi người được nghỉ ngơi đến đầu giờ Mùi. Lúc này trò vui đã kết thúc, ai nấy tụm ba tụm bảy ngồi quanh quẩn đó chuyện trò rôm rả.
Nhóm Nhị Trụ và Trương Tư Viễn đang kể lại những chuyện đã thấy buổi sáng cho mấy người không theo lên núi chặt cây, đề tài chủ yếu đều xoay quanh Bùi Tranh.
"Ngươi không biết đâu, Bùi đại ca chỉ bổ một rìu thôi là cơ bắp trên cánh tay nổi cuồn cuộn cả lên, cái cây to như vậy mà chẳng mấy chốc đã bị đốn gục rồi."
"Còn nữa, trên người Bùi đại ca nhiều vết thương lắm, nhìn mà sợ. Lý chính nói không sai đâu, Bùi đại ca có thể sống sót trở về là vì huynh ấy có bản lĩnh thật sự. Nếu mà là ta chịu từng ấy vết thương, chắc đã khóc nhè ngay trên chiến trường rồi."
"Thật sự lợi hại đến thế?" Một người bên cạnh nghe xong bán tín bán nghi, lâu lâu lại liếc mắt nhìn về phía Bùi Tranh đang ngồi cách đó không xa.
Trương Nhị Trụ sốt ruột nói: "Tất nhiên là thật rồi! Không tin thì chiều theo bọn ta lên núi chặt cây, đến lúc đó tự mình nhìn là rõ!"
Bên cạnh còn có mấy người dân không đi theo sáng nay, nghe vậy thì cũng sinh lòng tò mò, ai nấy đều tính toán buổi chiều phải đi xem thử cho biết.
——
Bạch Đào tìm thấy lý chính đang ngồi ở góc từ đường hút thuốc lào, bèn tiến lên nói rõ ý định của mình.
Lý chính nghe xong thì trầm ngâm suy nghĩ, dùng đầu điếu thuốc gõ xuống đất rũ tàn, rồi nói: "Ta nghe Bùi Tranh bảo cháu nấu ăn cũng được lắm."
Bạch Đào sững ra một lúc, "Cũng tàm tạm." Cậu không ngờ lý chính lại nhắc đến chuyện nấu nướng, càng không ngờ Bùi Tranh lại từng nói việc này với lý chính, mà cũng chẳng rõ là nói vào lúc nào.
Lý chính hút một hơi thuốc rồi hỏi: "Cháu có muốn cùng nhà Hữu Điền nấu cơm cho mọi người không? Như vậy cũng xem như là góp sức xây học đường, không cần nộp tiền nữa."
Bạch Đào vui mừng gật đầu, "Cảm ơn lý chính." Việc này cậu dĩ nhiên là muốn làm rồi, vừa được nấu nướng là việc cậu thích, lại vừa không phải nộp tiền, đúng là một việc tốt vẹn cả đôi đường.
"Chỉ là cháu cũng phải biết, nấu cơm vốn dĩ mỗi ngày có 8 văn tiền công, cháu thì không có đâu."
Bạch Đào gật đầu: "Cái này cháu hiểu mà."
Không cần nộp tiền đã là tốt lắm rồi, còn đâu dám mơ tới chuyện kiếm được công. Hơn nữa cậu cũng rõ, mấy thẩm như Lan thẩm được trả công là bởi nhà người ta vốn đã có hán tử ra giúp xây học đường. Ban đầu mỗi nhà chỉ cần cử một người, cậu với Bùi Tranh là kiểu tự lập, bọn cậu ra mặt tức là cả nhà đều góp sức rồi còn gì.
Nhưng nhắc tới tiền công, Bạch Đào lại có chỗ chưa hiểu: "Lý chính, đã là nấu cơm có trả công, sao không chọn toàn người nấu ăn ngon như Lan thẩm?"
Lý chính biết cậu đang nhắc đến Trương Huệ, giờ phút này ông cũng đang âm thầm hối hận trong lòng. Tất cả chỉ tại mấy hôm trước mềm lòng mà đồng ý. Dạo ấy ông còn đang cân nhắc chọn ai nấu cơm, Trương Huệ đã tới tận cửa khóc lóc kể khổ, nói tiểu nữ nhi mình đã 17 tuổi mà vẫn chưa có mối nào ra hồn, làm nương mà trong lòng xót xa. Lý chính bị bà ta khóc đến phát bực, bảo có gì thì cứ nói thẳng.
Trương Huệ quả thật không khóc nữa, nói thẳng là muốn tranh thủ dịp này nấu cơm cho mọi người, tiện thể ngó xem trong đám hán tử chưa tức phụ có ai hợp mắt, nếu có thể thì làm mối cho nữ nhi. Vì chuyện này bà ta bằng lòng không lấy công.
Lý chính biết tính Trương Huệ phiền phức, vốn không định đồng ý, ai ngờ bà ta lại bắt đầu gào khóc, nói chẳng ai thấu hiểu nỗi khổ của người làm nương như bà ta, đến mức còn buông lời "Chi bằng đập đầu chết quách". Lý chính lúc đó vừa phiền vừa mệt, cuối cùng cũng thuận theo, đâu ngờ tay nghề của đối phương lại tệ đến thế. Giờ hối cũng muộn rồi.
Nhưng chuyện này vốn là việc nhà người ta, không tiện nói thẳng với Bạch Đào, nên ông chỉ lựa mấy điều có thể nói ra: "Trương Huệ là tự nguyện không lấy tiền. Còn Vương Cần mới chuyển tới thôn ta, hoàn cảnh khó khăn."
Gọi Lan thẩm là vì đã quen tay nghề nấu nướng của bà ấy, biết rõ là người giỏi bếp núc, xem như giữ thể diện cho bữa cơm trưa của cả thôn.
Bạch Đào vẫn chưa hiểu Trương Huệ không lấy tiền là có ý gì, nhưng trong lòng đã âm thầm khen ngợi lý chính suy nghĩ chu đáo, còn quan tâm tới cả dân tị nạn mới tới, đúng là một lý chính hết lòng vì dân!
Lý chính lại dặn cậu một số việc liên quan đến bữa trưa, như cách chia phần, các món sẽ làm, bảo cậu cứ qua hỏi Lan thẩm là được.
Ánh mắt Bạch Đào sáng rỡ, cười lộ cả răng khểnh: "Lý chính thúc, thúc tốt ghê á!" Nói rồi liền vèo một cái chạy đi.
Để lại lý chính đang ngồi đỏ mặt vì lời khen của đứa nhỏ.
Ông âm thầm lẩm bẩm: "Cái thằng nhóc Bạch Đào này, chẳng phân trên dưới gì cả." Nhưng tuy nói vậy, khóe mắt ông đã hằn nếp nhăn vì cười, điếu thuốc lào trong tay hút vào cũng thấy thơm hơn vài phần.
——
Đổi sang một công việc mới, Bạch Đào tung tăng chạy đi rửa bát, nhưng chỉ thấy có Lan thẩm với Vương thẩm đang làm việc, Trương Huệ thì chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Lúc này Bạch Đào lại thấy lý chính đúng là hồ đồ, người không lấy công thì đúng là khó quản lý thật.
Lan thẩm kinh ngạc: "Sao cháu lại tới đây? Mau đi nghỉ một lát đi, buổi chiều còn phải vất vả nữa đấy."
Bạch Đào xắn tay áo, ngồi thụp xuống: "Hì hì, lý chính bảo sau này cháu theo thẩm nấu cơm."
Lan thẩm nghe xong thì mừng ra mặt: "Thế thì mọi người có phúc miệng rồi. Chẳng lẽ là lý chính đuổi Trương Huệ về à?" Lan thẩm cứ tưởng Bạch Đào tới thay ca cho Trương Huệ.
Bạch Đào vừa rửa bát vừa lắc đầu: "Không biết nữa, lý chính không nói gì."
Mặt Lan thẩm lập tức nhăn tít lại, sức rửa bát cũng mạnh hơn: "Hôm nay ta cũng mới ăn cơm Trương Huệ nấu lần đầu, cái mùi vị ấy đúng là... Không trách được tiểu tử Dĩ An nói vậy, mấy người khác cũng xầm xì cả rồi, ta còn thấy có người len lén đem cơm đi đổ."
Bạch Đào còn có thể nói gì nữa? Chỉ đành thầm nghĩ đúng là Tống Dĩ An xui, bị bắt ngay tại trận.
Dọn dẹp xong cái bếp ngoài trời, Bạch Đào giúp chuyển nồi niêu xoong chảo vào trong từ đường để mai lại lấy ra dùng.
Lúc Vương thẩm đưa khăn cho Bạch Đào lau tay, mới phát hiện ra trên tay cậu có mấy cái vết phồng nước lớn, giật mình kêu lên: "Bạch Đào, sao tay cháu nổi nhiều vết phồng thế này?"
Bạch Đào xòe tay ra, cười khổ: "Trước giờ chưa từng làm việc nặng, hôm nay làm một buổi sáng là ra thế này rồi."
Lúc rửa bát tay luôn ngâm trong nước, Lan thẩm cũng không để ý. Giờ nhìn thấy, bà vội vàng tới xem, trong mắt đầy vẻ trách móc: "Thế còn chạy đến rửa bát làm gì? Mau về nhà lấy kim chích mấy chỗ đó đi, từ giờ đến mai trước khi nấu cơm đừng đụng nước nữa!"
Bạch Đào ngoan ngoãn gật đầu, nói sẽ lập tức về nhà chích mụn nước.
Lan thẩm nhìn tay cậu mà lẩm bẩm: "Tay cháu đúng là trắng đẹp thật đấy, còn mềm hơn cả tay cô nương trong thôn."
Vương thẩm cũng gật đầu đồng tình, mấy cái bọng nước nổi rõ mồn một trên bàn tay trắng trẻo, chẳng trách bà vừa nhìn đã phát hiện ngay.
Bạch Đào nghe xong mà cảm xúc đầy phức tạp, thế nào mà càng nghe lại càng thấy như không phải đang khen cậu, lại như đang nói một tên đàn ông vừa lười vừa ham hưởng thụ, nuôi tay trắng trẻo nõn nà chẳng biết làm việc là gì vậy...