Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 56

Khi Bạch Đào ra khỏi từ đường thì mọi người đã bắt đầu làm việc. Cậu chạy chầm chậm tới tìm Tống Dĩ An, nói cho hắn biết sau này mình sẽ lo bữa trưa cho cả nhóm.

Tống Dĩ An lập tức mừng như bắt được vàng, nhưng vẫn còn nhớ bài học lúc trưa nên chẳng nói gì, chỉ cười hớn hở suốt.

Lâm Tầm đang đẩy xe đẩy nhỏ bên cạnh cũng vui không kém, lại sắp được ăn cơm do Đào thúc nấu rồi! Giá mà có thể mang về thì tốt, còn có thể chia cho đệ đệ nữa.

Ba người mỗi người một niềm vui, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh. Mấy hán tử đang làm việc gần đó nhìn nhau, ai nấy đều nghi ngờ: một hán tử như Bạch Đào mà cũng nấu cơm á? Đừng lại như bữa trưa nay thì khổ, mấy ngày tiếp theo coi như không còn hy vọng. Lý chính nghĩ kiểu gì mà lại để một hán tử đi nấu ăn vậy chứ?

Bạch Đào dặn Tống Dĩ An và Lâm Tầm nếu lát nữa thấy Bùi Tranh và Khặu Đại Ngưu thì nhớ bảo giúp một tiếng.

Cuối cùng, Tống Dĩ An vẫn không nhịn được, hỏi: "Mai trưa ăn gì vậy?"

Bạch Đào lắc đầu: "Chưa biết, phải xem mai lý chính mang nguyên liệu gì tới đã."

"Ừ, mà ngươi nấu kiểu gì cũng ngon." Tống Dĩ An kéo Bạch Đào lại, thì thầm, "Mai nhất định ngươi phải là người nấu chính đấy, bữa cơm của huynh đệ trông cậy vào ngươi rồi."

Bạch Đào phì cười: "Được, nếu không đến lượt ta, mai ta giành chỗ làm cũng được."

Lúc đi tới cổng sân, Bạch Đào trông thấy Đại Hắc đang đứng bên bờ suối, đuôi rũ xuống, chăm chú nhìn chằm chằm xuống nước, bất động như tượng.

Cậu cũng tò mò không biết Đại Hắc đang làm gì, liền nhẹ chân rón rén bước tới. Chưa kịp đến gần, Đại Hắc đã vểnh tai, ngẩng đầu lên, sau đó lập tức dựng thẳng đuôi lên mà vẫy lia lịa, nhảy phốc một cái băng qua con suối lao thẳng về phía cậu.

"Được rồi được rồi, đừng có nhảy nữa." Bạch Đào vội đẩy Đại Hắc ra khi nó đang định nhào lên người cậu.

Thôi xong, trên quần lại thêm mấy dấu chân đầy bùn nữa rồi đây này...

Bạch Đào mở cổng sân, đi tới bên bể nước, thấm ướt khăn lau mấy vết bùn trên quần, tiện thể rửa tay.

"Ngươi nói xem sao ngươi cứ nhằm vào ta mà nhảy? Ta thấy mỗi lần ngươi đi với cha ruột thì ngoan lắm, chưa bao giờ dám cọ người ta lấy một cái. Sao? Biết y có bệnh sạch sẽ à? Sợ bị đánh?"

Đại Hắc ở phía sau cứ lắc đuôi liên tục, nghe không hiểu gì, nhưng tỏ vẻ rất vui.

Bạch Đào cũng mặc kệ nó, quay người vào phòng, lấy kim định chích mấy cái bọng nước trên tay.

Trước kia gót chân bị phồng lên, chích ra cũng đau lắm, cậu không biết tay có đau như thế không, nên ra tay cực kỳ cẩn thận.

Vừa mới chích nhẹ một cái, thì bên ngoài, con Đại Hắc đang ngồi chồm hỗm bên bể nước đột nhiên phóng lên một cái, đá đổ cái thau gỗ đang đặt trên bờ. "Rầm!"—một tiếng động lớn vang lên.

Bạch Đào giật bắn người, tay run lên, chọc trúng luôn phần thịt non bên trong bọng nước.

"A—! Đau chết mất!"

Đại Hắc! Mẹ kiếp mày đấy!

Bị chọc đến chảy máu, Bạch Đào tức đến mức bỗng dưng có chút muốn ăn thịt chó.

Đúng lúc ấy, Bùi Tranh thấy cổng sân không đóng, liền đẩy cửa bước vào, vừa vào đến nơi đã thấy Bạch Đào ôm tay, phồng má thổi phù phù, mắt còn ươn ướt.

Y đứng khựng lại, ánh mắt dừng trên cái kim trong tay cậu, có phần mờ mịt, cái gì đây? Chọc bọng nước mà đau đến khóc luôn hả? Mềm yếu đến vậy luôn?

Bùi Tranh nhìn làn da trắng hơn y mấy bậc của Bạch Đào, bỗng thấy cũng hợp lý, đối phương vốn dĩ là một tiểu phu lang mềm mại dễ vỡ.

Đúng lúc Bạch Đào đang định chọc bọng nước tiếp theo thì chợt thấy có bóng người che ánh sáng trước mặt, ngẩng đầu nhìn, liền thấy Bùi Tranh đang đứng trong phòng.

"Bùi đại ca, giờ này sao huynh lại tới?" Không phải đang ở trên núi đốn cây à?

"Rìu bị ta làm hỏng, đến mượn ngươi cái." Bùi Tranh ngồi xuống phía bên kia ghế dài, cúi đầu nhìn tay Bạch Đào, thấy có một giọt máu nhỏ liền nghĩ chắc là phồng nước bị vỡ ra rồi.

"Ra máu rồi?"

Bạch Đào lắc đầu: "Vừa rồi ta lỡ tay chọc trúng, nên mới ra máu."

Bùi Tranh im lặng, không hiểu kiểu gì mà chọc cái bọng nước cũng chọc đến mức chảy máu được.

Lúc này Bạch Đào đang chăm chú dùng kim chọc từng cái bọng nước, cẩn thận hết mức, nên hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt của Bùi Tranh.

Bùi Tranh nhìn cậu chọc mãi cái bọng mà nó lõm xuống rồi vẫn chưa vỡ, lông mày đã nhíu chặt, dựa vào kỹ thuật này, bị chọc đến chảy máu hình như cũng là chuyện bình thường?

"Để ta làm cho." Y nhìn không nổi nữa, dứt khoát đưa tay phải lấy kim, tay trái kéo tay Bạch Đào qua.

Ra tay vừa nhanh, vừa chuẩn, vừa nhẹ nhẹ nhàng chích thủng lớp da mỏng, ép cho chất lỏng trong bọng chảy ra, rồi dùng giấy lau sạch, sau đó lại xử lý đến cái kế tiếp.

Bạch Đào ban đầu còn định nói mình làm được, nhưng thấy đối phương nghiêm túc thế thì đành ngậm miệng.

Bùi Tranh còn tốt bụng giảng giải: "Bọng nước là để chích, không phải chọc."

Vừa nãy chỉ là thấy vui tay, nên lấy kim chọc chọc cho vui thôi, giờ nghe người ta nói vậy, Bạch Đào cảm thấy có hơi ngượng, thôi thì im lặng cho lành, đỡ bị xấu hổ.

Thấy cậu không đáp, Bùi Tranh ngẩng đầu hỏi: "Hiểu chưa?"

"... Hiểu rồi." Bạch Đào muốn cười, cậu đâu phải ba tuổi, cái chuyện nhỏ xíu này mà cũng bị người ta dạy từng ly từng tí, đúng là...

Bùi Tranh lại cúi đầu, kéo tay còn lại của Bạch Đào qua, tiếp tục xử lý.

Tay y có phần thô ráp, có lẽ do thường xuyên bắn tên, ngón cái và ngón trỏ đều có vết chai khá dày, chạm vào lòng bàn tay của Bạch Đào khiến cậu hơi nhột.

Bạch Đào nhìn hai bàn tay, một lớn, một nhỏ, một trắng nõn, một rắn chắc, đột nhiên thấy nhột đến mức muốn rụt tay lại.

"Huynh..." Bạch Đào do dự hỏi, "Bây giờ huynh không còn ghét người khác đụng vào nữa sao?"

Câu hỏi khiến sắc mặt Bùi Tranh cứng đờ, tay lập tức buông ra, đặt kim lên bàn mà không thèm liếc mắt nhìn Bạch Đào lấy một cái, rồi đứng dậy bước nhanh về phía kho đồ.

Lấy được rìu, y vội vàng ra khỏi sân, chỉ để lại một câu lửng lơ: "Ta đi đây."

Bạch Đào cũng đứng dậy theo bản năng, nhưng còn chưa kịp nói gì thì người kia đã đi mất, trên đầu cậu như mọc đầy dấu chấm hỏi.

Gì vậy? Lẽ nào lúc đầu Bùi Tranh chưa nhớ ra, đến khi mình hỏi thì y mới đột nhiên nhớ lại cái bệnh ghét đụng chạm của mình nên mới phát tác?

Bạch Đào đứng ngẩn người trước cửa cả buổi, cuối cùng rút ra được một kết luận: đây chắc tám chín phần là bệnh tâm lý rồi. Sau đó cậu chậm rãi quay vào, cầm lại cây kim, chọc nốt cái bọng nước cuối cùng bị ai đó bỏ dở giữa chừng.

Bọng nước sau khi chọc thì đúng là đau thật, Bạch Đào thầm hy vọng nó mau lành, quyết tâm nghe lời Lan thẩm, tuyệt đối không để tay dính nước nữa.

Vừa rồi gặp Bùi Tranh, cậu vốn còn định nhờ đối phương xem hộ vết thương ở vai mình thế nào, ai ngờ người ta mới đó đã đi mất tăm. Bây giờ cậu đành tự đưa tay lên sờ sờ vai, không thấy bị trầy da thì mới yên tâm. Cậu lại dùng tay ấn thử, quả thật khá đau, xem ra lời Tống Dĩ An nói là đúng, chắc là bầm tím rồi, không biết giờ có chuyển sang tím đen chưa nữa.

Muốn chợp mắt buổi trưa, Bạch Đào lại cảm thấy nên đun nước tắm cái cho sạch sẽ. Nhưng nghĩ đến tay không thể dính nước, cậu lại thôi. Cuối cùng chỉ đun ít nước, dùng ngón cái và ngón trỏ cẩn thận vắt khô khăn, lau người một chút, đầu cũng lấy khăn lau qua mấy lần.

Thay y phục sạch sẽ, Bạch Đào nằm ườn thành hình chữ đại trên giường, thở ra một hơi rồi kéo chăn đắp lên người. Nằm trên giường thật là hạnh phúc. Có điều hôm nay tay bị thương, việc hứa nấu món ngon cho Bùi Tranh đành để ngày mai vậy.

——

Sámg nay Bạch Đào làm việc hơi quá sức, nên lúc tỉnh lại trời đã quá giờ Dậu. Sau khi dậy cả người lười biếng rã rời, lại còn buồn bực không biết tối nay ngủ có được không vì đã ngủ nhiều quá.

Mặc quần áo xong, vừa ngáp vừa đi vào bếp, tính làm gì đó đơn giản ăn tạm bữa tối. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu cứ tưởng Bùi Tranh quay lại trả rìu, mở cửa ra mới thấy là Lan thẩm

"Lan thẩm, sao thẩm lại tới đây?"

Lan thẩm giơ cái giỏ đeo ở cổ tay, bước vào sảnh chính: "Ta mang chút đồ ăn tới cho cháu, tiện thể xem tay cháu thế nào rồi."

Bạch Đào vừa cảm động vừa ngại ngùng: "Phiền thẩm quá, tay cháu không sao đâu, chỉ là vài cái bọng nước thôi, có gì đâu mà làm lớn chuyện vậy."

"Không phải là thẩm làm quá đâu, chỉ là ngày mai cháu phải nấu cơm trưa, mà tay cháu chắc chắn phải ngâm nước suốt, hôm nay dưỡng được chút nào hay chút nấy."

"Cảm ơn thẩm, vậy cháu không khách sáo nữa."

Lan thẩm cười nói cái giỏ không cần trả gấp rồi quay về.

Bạch Đào ngồi xuống ăn, trên mặt toàn là vẻ mãn nguyện.

Cảm giác "Cơm đưa đến miệng" đúng là tuyệt vời không gì sánh bằng.

Bình Luận (0)
Comment