Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 57

Chạng vạng tối, Bùi Tranh cầm rìu đi ngang qua cửa nhà Bạch Đào, vốn định mang trả, nhưng vừa nhớ đến chuyện ban chiều, y lại chẳng biết phải đối mặt với Bạch Đào ra sao. Thế là y tự thuyết phục bản thân rằng ngày mai vẫn cần dùng rìu, xoay người mang rìu về nhà.

Bữa tối Bùi Tranh tùy tiện làm chút gì đó để ăn, nhưng ăn chẳng thấy ngon, trong lòng rối như tơ vò. Y dứt khoát đặt bát xuống, cầm cung tên lên núi, định luyện bắn cho vơi bớt tâm trạng phiền muộn.

Ở đầu bên kia thôn, lúc này có hai nhà đang lo ngay ngáy.

Tức phụ của Trương Phú Quý – La x**n th**, vì lo lắng mà bữa tối cũng chẳng nuốt nổi, tức giận mắng: "Trương Phú Quý, ta hỏi ngươi nghĩ cái gì vậy? Lúc đó đứng đó bao nhiêu người, cứ ngươi là phải bước ra nói chuyện, giờ thì hay rồi, đắc tội với người ta, không biết giờ người ta đang nghĩ cách nào thu thập ngươi nữa kìa!"

Trương Phú Quý vừa ăn cơm vừa thấy trong lòng không dễ chịu: "Lúc đó ta tưởng lý chính cũng nghĩ giống ta, ai dè ông ấy lại đứng về phía Bùi Tranh."

La x**n th** tức đến mức lấy đũa gõ vào đầu gã: "Ngươi là đầu lợn à? Lúc bước ra nói, không nghĩ đến người trong nhà à? Con còn nhỏ thế kia, nhỡ bị đánh thì sao? Ai gánh cho nó?"

Cậu bé 6 tuổi đang ngoan ngoãn ăn cơm, nghe đến việc bị đánh, lại còn là bị Bùi Tranh đánh, lập tức bỏ bát xuống khóc hu hu: "Mọi người đều nói Bùi Tranh đánh người là đánh đến chết, con có bị đánh chết không?"

Nương của Trương Phú Quý đau lòng ôm lấy cháu nội: "Có nãi nãi ở đây, không ai dám đánh cháu đâu. Mấy hôm nay đừng ra ngoài là được, chẳng lẽ y còn xông vào tận nhà đánh?"

Cha của Trương Phú Quý im lặng một lúc mới lên tiếng: "Mấy ngày này cả nhà đều cẩn thận một chút, tối ngủ thì đóng kín cửa sổ cửa chính, Phú Quý ra ngoài làm việc cũng đừng đơn độc, cố gắng đi cùng người khác."

Cả nhà gật đầu liên tục, tối đến nằm trên giường vẫn còn lo lắng, trằn trọc không yên.

So với nhà Trương Phú Quý, thì nhà Trương Thiết Sinh lại ồn ào hẳn.

Trương Thiết Sinh cưới một ca nhi tính tình chanh chua đanh đá, vừa hay tin mẹ chồng và con trai đắc tội với Bùi Tranh, nói gì cũng đòi bồng con về nhà mẹ đẻ trốn một thời gian.

Nương của Trương Thiết Sinh lại là người không biết lý lẽ, đâu thể để cháu trai bị mang về nhà ngoại, lăn lộn ăn vạ cũng phải giữ đứa nhỏ lại.

Thành ca nhi tức đến đỏ mắt, ôm con cùng bọc hành lý định đi thẳng ra cửa: "Người là do mấy người tự đi chọc, giờ cũng tự đi chịu, ta đã nói bao lần đừng nói mấy chuyện đó trước mặt con, không ai nghe cả! Ta không mang con đi, lỡ để nó ở lại đây chờ bị trả thù à?"

Nương Trương Thiết Sinh chống nạnh đứng ngay cửa sân, lớn tiếng quát: "Ngươi muốn đi thì cứ đi, nhưng để lại cháu ngoan cho ta! Nó là huyết mạch nhà họ Trương, lại nói Bùi Tranh chẳng lẽ dám xông vào nhà người ta mà đánh người chắc? Trương Thiết Sinh, ngươi còn đứng đó làm gì? Mau đem thằng bé lại đây!"

Trương Thiết Sinh cúi đầu rụt rè, lặng lẽ nhìn phu lang nhà mình, vẻ mặt bất lực. Thành ca nhi chẳng thèm để tâm tới hắn ta, từ khi gả vào nhà này đã biết hắn ta là kẻ sợ tức phụ, gặp nương thì càng yếu đuối, nửa lời cũng không dám nói.

Thành ca nhi bước vào nhà, cầm ra một con dao, nghiến răng một cái, đặt thẳng lên cổ con trai mình: "Nếu các người còn không tránh ra, ta không dám chắc mình sẽ làm gì đâu!"

Nương Trương Thiết Sinh sợ đến mức hét toáng: "Thành ca nhi! Đó là con của ngươi đấy!"

Nước mắt đọng trong mắt Thành ca nhi, một tay nhẹ nhàng vỗ về đứa bé đang run rẩy vì sợ: "Chính vì nó là con ta... nên càng không thể để nó lại đây!"

Trương Thiết Sinh nhìn ra được sự kiên quyết trong mắt phu lang mình, hiếm khi cứng rắn một lần, hắn ta kéo nương ra, lạnh giọng nói: "Để họ đi đi. Nếu Bùi Tranh muốn trả thù, thì cứ nhắm vào con."

Thành ca nhi ôm lấy con, thuận lợi rời khỏi nhà, dưới bầu trời đã tối đen, bước chân vội vã mà lảo đảo, nước mắt lăn dài không ngớt.

Mấy nhà hàng xóm đứng coi náo nhiệt cũng lặng lẽ rút vào nhà, âm thầm thở phào: may là người nhà mình không đắc tội với Bùi Tranh.

Lúc này, phần lớn người trong thôn đều đang ăn tối, bàn luận rôm rả về chuyện này.

Không ít người bảo: "Có khi tối nay Trương Phú Quý với Trương Thiết Sinh sẽ bị Bùi Tranh kéo ra ngoài đánh đến bầm dập."

"Đặc biệt là nhà Trương Thiết Sinh ấy, có khi hai cha con cũng bị vạ lây."

Nhưng Nhị Trụ và nhóm bạn nhỏ từng chứng kiến bản lĩnh của Bùi Tranh thì không nghĩ vậy. Trong mắt họ, người như Bùi Tranh nếu thật sự muốn đánh, thì đã ra tay ngay tại chỗ rồi, chứ đâu phải chờ đến tối.

Lúc này đây, Bùi Tranh đang đứng trước tấm bia rơm mới dựng trong núi, trút bầu tâm sự bằng từng mũi tên, hoàn toàn không hay biết trong thôn đang dậy sóng vì mình.

Nửa đêm.

Bạch Đào đang say ngủ, trong mơ cậu và Trương Huệ đang giao chiến đến hồi thứ 299, máu đối thủ sắp cạn, chỉ còn đợi cậu tung chiêu cuối kết thúc trận đấu, thì bỗng đâu cộc cộc cộc! — một tràng gõ cửa dồn dập vang lên, đánh tan giấc mộng chiến thắng ngay sát vạch đích.

Bạch Đào đứng ở cửa còn chưa phục hồi tinh thần, thầm nghĩ: Đây là đánh không lại, nên mời viện binh tới?

"Đến đây!" Cậu vội khoác áo, chạy nhanh ra mở cửa, sợ chậm một chút thì cánh cửa nhà mình sẽ bị người ta gõ nát mất.

Vừa mở cửa ra đã thấy Khâu Đại Ngưu đang cầm đuốc, vẻ mặt đầy lo lắng: "Đào ca! Huynh có đau bụng không? Có buồn nôn không? Muốn ta đi gọi Vu đại phu đến không?"

Bạch Đào nghe xong cứ cảm thấy như mình sắp sinh con đến nơi, theo phản xạ mà sờ bụng một cái: "Không có nha, đang ngủ ngon mà. Xảy ra chuyện gì rồi?"

Khâu Đại Ngưu nói ra lời kinh thiên động địa: "Chuyện lớn đấy! Cả thôn hình như bị người ta hạ độc rồi! An ca cũng trúng chiêu rồi!"

Bạch Đào giật mình, vội đóng cửa, theo chân mọi người chạy đến nhà Tống Dĩ An, trên đường còn hỏi Bùi Tranh đang đứng cạnh Khâu Đại Ngưu: "Biết rõ là chuyện gì không?"

Bùi Tranh lắc đầu: "Tối nay trong thôn lần lượt có nhiều người bắt đầu nôn ói, đau bụng. Lý chính dẫn Vu đại phu đi từng nhà kiểm tra rồi."

Mấy người cùng chạy đến nhà Tống Dĩ An, ai ngờ hắn còn đang ở trong nhà xí bị tiêu chảy.

Bạch Đào thấy vậy có hơi lo lắng: "Còn hai người các huynh thì sao? Cơ thể không khó chịu chỗ nào à?"

Bùi Tranh và Đại Khâu Ngưu cùng nhau lắc đầu.

Tống Dĩ An thì gần như sắp kiệt sức, lúc này đang nằm sấp lên bàn, thở hổn hển.

Bạch Đào thấy nước trong nồi trên bếp đã đun sôi, liền rót một cốc nước ấm từ nước nguội cho Tống Dĩ An uống.

"Vu đại phu có qua khám chưa?" Cậu hỏi.

Tống Dĩ An uống nước xong gật đầu: "Khám rồi... nói là giống như bị đau bụng do ăn uống."

Bạch Đào chau mày: "Sao đang yên đang lành lại ăn trúng gì hỏng? Buổi tối huỵn ăn gì?"

"Chỉ ăn hai cái màn thầu nguội với nước sôi thôi." Hôm nay Tống Dĩ An bận rộn cả ngày, về nhà cũng chẳng muốn nấu cơm, chỉ ăn đại vài miếng lót bụng.

"Chẳng lẽ màn thầu hỏng rồi?" Bạch Đào hỏi.

Tống Dĩ An lắc đầu: "Không đâu, Vu đại phu kiểm tra rồi. Hơn nữa trước khi đến nhà ta, ông ấy đã xem cho mấy nhà khác, đều là đau bụng, tiêu chảy, có người còn nôn nữa."

Bạch Đào lập tức nghĩ đến bữa trưa có thể có vấn đề, nhưng rõ ràng cả ba người bọn họ đều ăn giống nhau, tại sao chỉ có Tống Dĩ An trúng độc?

Cậu lại hỏi một lần nữa: "Hai người thật sự không thấy gì khác thường à?"

Hai người lại đồng loạt lắc đầu, Khâu Đại Ngưu còn vỗ bụng: "Ta khoẻ như vâm luôn."

Đợi Tống Dĩ An nằm nghỉ, ba người lại cầm đuốc đến nhà Lan thẩm. Còn chưa tới nơi đã thấy cổng sân mở toang, từ trong truyền ra tiếng khóc nức nở của thím.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, tăng tốc bước chân, chạy nhanh vào trong sân. Vừa vào đến gian nhà chính đã thấy có mấy người tụ tập, lý chính cũng ở đó, Lan thẩm đang gục trên người An ca nhi mà khóc ròng.

Bình Luận (0)
Comment