Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 58

Ba người Bạch Đào vào nhà, trước tiên chào hỏi lý chính và Vu đại phu. Lý chính biết bọn họ có quan hệ thân thiết với nhà Lan thẩm, nên thấy họ đến cũng không ngạc nhiên.

Lan thẩm thấy mấy người Bạch Đào đến, vội vàng dùng tay áo lau nước mắt, chỉnh lại quần áo, rồi bảo An ca nhi đứng bên cạnh rót nước cho bọn họ: "Các cháu sao lại tới đây? Cơ thể có thấy khó chịu gì không? Đúng lúc Vu đại phu đang ở đây, để ông ấy xem qua cho các cháu."

Bạch Đào trước tiên bảo An ca nhi đừng bận rộn, sau đó mới trả lời Lan thẩm: "Bọn cháu không sao cả, chỉ là An ca có chút khó chịu, giờ đã ngủ rồi. Còn thẩm với Trương thúc thì sao? Sức khỏe vẫn ổn chứ?"

Nghe nói Tống Dĩ An cũng gặp chuyện,  Lan thẩm lại không kìm được nước mắt: "Trương thúc của các cháu lúc trước thì tiêu chảy với nôn mửa, giờ mới uống thuốc xong, nằm nghỉ rồi."

Vu đại phu hỏi han một lúc, biết được trưa nay bọn họ cũng ăn cơm nấu trong nồi lớn, bèn tiến lên bắt mạch cho từng người. Sau một hồi "vọng, văn, vấn, thiết", xác nhận cơ thể ba người họ quả thực không có vấn đề gì.

Ba người Bạch Đào cũng được biết rằng tối nay có hơn chục người phát bệnh, đều là những người đi giúp xây học đường. Vu đại phu và lý chính nghi ngờ là do bữa trưa có vấn đề nên mới đến nhà Lan thẩm hỏi thăm.

Lan thẩm nghe nói có thể là đồ ăn mình nấu gây ra chuyện, sợ đến mức tay chân rụng rời, miệng lắp bắp nói mình tuyệt đối không hề có ý hại người.

Lý chính an ủi: "Nhân phẩm của ngươi, ai ai cũng biết cả. Chúng ta chỉ là tới tìm hiểu tình hình thôi. Mà cơm trưa cũng không còn dư lại, Vu đại phu không có cách kiểm tra, nên đành phải hỏi trước vậy."

Cơm trưa vốn nấu theo số người, nếu có dư thì cũng bị người ăn khỏe hơn chia ăn hết rồi, giờ nào còn thừa lại gì. Nồi niêu xoong chảo từ sớm cũng rửa sạch bong, Vu đại phu thật sự không có chỗ nào để kiểm tra.

Bạch Đào cảm thấy vấn đề không thể nằm ở Lan thẩm, bèn hỏi: "Lý chính với Vu đại phu có đến hỏi hai thẩm khác nấu cơm cùng không?"

Nhắc đến chuyện này, lý chính lập tức thấy đau đầu: "Hỏi rồi, Vương Cần nói tay nghề mình bình thường, nên trưa nay chỉ phụ trách rửa rau, thái rau và coi lửa. Còn Trương Huệ—"

Nói đến Trương Huệ, lông mày lý chính nhíu càng chặt hơn.

"Bà ta nói mình chỉ nấu một nồi canh phổi lợn, cả bà ta và trượng phu cũng ăn mà không sao. Cứ nhất quyết nói màn thầu của Lan thẩm có vấn đề. Còn cứ khóc lóc nói ta oan uổng người tốt. Thấy không moi được gì, ta đành dẫn Vu đại phu qua đây."

Bạch Đào trực tiếp cạn lời: "Nói cứ như là bà ta không ăn màn thầu ấy. Bà ta dựa vào cái gì mà khăng khăng nói là màn thầu của Lan thẩm có vấn đề?"

"Ta cũng hỏi rồi. Bà ta nói sau khi rửa xong phổi lợn, định qua giúp nhào bột nhưng bị từ chối, nên bà ta nghi lúc đó đã xảy ra chuyện gì—"

Lý chính chưa nói hết, nhưng mọi người trong phòng đều hiểu được ý tứ trong đó.

Lan thẩm nghe Trương Huệ nói vậy về mình, tức đến phát run, cố nén giận mà giải thích: "Lúc đó ta thấy tay bà ta còn dính bọt máu, cũng không tiện nói thẳng là bà ta bẩn, nên mới không để bà ta đụng vào bột. Ai mà ngờ bà ta lại suy diễn kiểu đó. Cái đồ trời đánh Trương Huệ!"

Bạch Đào biết rõ vì muốn nấu cơm cho mọi người, Lan thẩm còn cẩn thận cắt gọn móng tay, đồ dùng nấu nướng cũng đều lấy đồ mới nhất trong nhà ra dùng.

"Cháu thấy khả năng lớn là do nồi canh phổi. Trong phổi lơn nếu bọt máu không được rửa sạch, người ăn vào rất có thể sẽ bị đau bụng hoặc nôn mửa. Trưa nay lúc cháu uống canh, còn thấy trong canh có bọt máu."

Bạch Đào nói ra suy đoán của cậu, nhưng cũng thẳng thắn rằng từ nhỏ chỉ nghe người lớn dặn như vậy, bản thân cũng không rõ ăn phải phổi lợn rửa không sạch có thật sẽ gây tiêu chảy hay buồn nôn không.

Cậu cũng không định nói ra ngay từ đầu, sợ nếu không phải do phổi heo thật, mà lại vừa trưa nay cãi nhau với Trương Huệ, thì sẽ bị người ta nói là nhỏ nhen, cố tình đổ thừa.

Lời vừa dứt, mấy người trong phòng đều ngẩn ra. Ai nấy lần đầu nghe nói ăn phổi lợn rửa không sạch lại có thể gây bệnh.

Bạch Đào thấy mọi người đều không biết, liền hơi ngạc nhiên: "Thế bình thường mọi người ăn phổi lợn không rửa kỹ à? Trong đó nhiều độc tố với ký sinh trùng lắm, ăn vào không tốt cho sức khỏe đâu."

Lan thẩm nghe đến chữ "độc" thì giật bắn người: "Bình thường vốn ít ai ăn phổi lợn, ta thì luôn rửa kỹ, vì không rửa sạch nấu lên màu đen xì, nhìn mất cả khẩu vị."

Lý chính gật đầu đồng tình: "Lão bà nhà ta cũng thích rửa cho sạch, nói là nấu lên nhìn đẹp mắt."

"... ..."

Bạch Đào còn có thể nói gì nữa? Chỉ có thể cảm khái, quả nhiên là yêu sạch sẽ thì luôn có lợi.

Vu đại phu cũng không ngờ thôn dân lại không biết rằng, phổi lợn nếu xử lý không sạch thì ăn vào rất dễ sinh bệnh.

Nhân cơ hội này, hắn liền giảng giải một chút: "Phổi lợn và phổi người thực ra cũng như nhau, chủ quản khí, chủ chức năng tuyên phát. Nói đơn giản là, phổi đưa khí sạch và độ ẩm mà ta hít vào lan tỏa khắp cơ thể để nuôi dưỡng sự sống, đồng thời thải trọc khí ra ngoài."

Mọi người trong phòng mặt đầy mờ mịt. Ý là gì cơ?

Bạch Đào thấy Vu đại phu nói hơi vòng vèo, bèn dứt khoát nói thẳng: "Nói trắng ra là thế này: lợn vốn sống trong môi trường bẩn, lại còn hay húc đất, nên những thứ bẩn thỉu với côn trùng nhỏ sẽ chui cả vào phổi, không thoát ra được, cứ tích tụ mãi. Ký sinh trùng cũng sẽ sinh sôi, đẻ trứng rồi nở thành một đống sâu, tóm lại, phổi lợn rất bẩn."

Lời lẽ thẳng thắn của Bạch Đào khiến sắc mặt mọi người trong phòng lập tức thay đổi, chỉ có Vu đại phu là mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý với cậu.

Bùi Tranh nhớ lại bữa trưa đã ăn món phổi lợn, lại liên tưởng đến lời Bạch Đào vừa nói, mặt lập tức tái xanh, cả người thấy khó chịu, thậm chí còn muốn nôn.

Bạch Đào nhìn y như vậy liền biết chứng sạch sẽ của y lại tái phát, bèn tốt bụng vỗ vỗ lưng Bùi Tranh, trấn an: "Huynh đừng lo quá, dù sao phổi lợn huynh ăn trưa nay cũng đã nấu qua lửa lớn rồi, ký sinh trùng chắc chắn bị nấu chín hết cả rồi, không còn sống mà đẻ trứng trong bụng huynh đâu."

Nhưng lời này lại khiến Bùi Tranh tưởng tượng ra cảnh mình đã ăn một đống giun luộc, rồi ký sinh trùng nở trứng trong bụng, càng nghĩ càng ghê tởm, lập tức ôm miệng chạy ra ngoài.

"?" Bạch Đào nhìn người đang nôn ngoài kia, mặt đầy nghi hoặc. Quay đầu lại thì thấy mọi người trong phòng đang nhìn cậu với ánh mắt khó tả.

"Cháu vốn chỉ định an ủi y thôi mà..."

Bạch Đào vừa nói xong, chính cậu cũng cảm thấy có chút chột dạ.

An ca nhi bị dọa sợ thật sự: "Sau này con không bao giờ ăn phổi lợn nữa."

Lan thẩm cũng gật đầu: "Sau này ta cũng không làm nữa."

Chả trách cả rổ phổi lợn bán cũng chỉ có mấy đồng, thì ra vốn không phải thứ tốt lành gì.

Bạch Đào vốn còn định khoe tay nghề nấu canh phổi lợn của mình cho mọi người nếm thử, giờ thì không tiện nhắc tới nữa, chỉ đành khô khốc bổ sung một câu: "Chỉ cần rửa kỹ, không ăn thường xuyên là được..."

Lý chính quay lại chuyện chính: "Nếu thực sự là do phổi lợn rửa không sạch gây ra, thì tại sao có người bị bệnh, có người lại không sao?"

Vu đại phu đáp: "Cái này liên quan đến thể trạng mỗi người. Lý chính có để ý không, người không bị bệnh đều là loại thể trạng khỏe mạnh, như Bùi Tranh với Đại Ngưu."

Lý chính liếc nhìn Bạch Đào đầy nghi hoặc, ánh mắt như đang nói: "Thằng nhóc này mà cũng gọi là khỏe mạnh?"

Bị ánh mắt đó bắt được, Bạch Đào vội vàng giải thích: "Trưa nay cháu thấy không khỏe, nên chỉ húp có chút canh thôi."

Lan thẩm cũng nằm trong nhóm không bị sao, có chút ngượng ngùng gãi đầu: "Ta thấy phổi lợn đó rửa không sạch, nên chẳng ăn miếng nào."

"Thì ra là vậy."

Lý chính gật đầu như hiểu ra vấn đề, vừa định tiếp lời thì phát hiện mọi người đều đồng loạt nhìn về phía mình.

"... ..."

"Khụ." Biết rõ bản thân không thuộc nhóm "thể trạng cường tráng", lý chính hơi chột dạ, né ánh mắt mọi người, "Ta ăn thấy khó nuốt quá, phần lớn mang cho Đại Hắc nhà Bùi Tranh ăn rồi."

Bùi Tranh vừa súc miệng xong, quay trở lại đúng lúc nghe thấy câu này: "?"

Bình Luận (0)
Comment