Trong góc tối của từ đường, mấy người đang lén lút nói chuyện nghe thấy tiếng gọi thì lập tức sợ đến mềm cả chân, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng ra đủ kiểu chết thảm. Mặt ai nấy đều trắng bệch, đứng im như tượng, không dám nhúc nhích, cứ như đang chờ bị tuyên án cuối cùng.
Bạch Đào bước vào liền thấy mấy gã bị dọa đến thảm hại, co rúm thành một cục, run lẩy bẩy.
Trong lòng cậu nhịn cười muốn chết, mặt vẫn làm ra vẻ kinh ngạc: "Thì ra Bùi đại ca không có ở đây à? Ta đứng ngoài nghe loáng thoáng có ai nhắc tới tên huynh ấy, còn tưởng huynh ấy đang trong này nữa cơ."
Mấy người kia ngơ ngác ngẩng đầu, thấy chỉ có một mình Bạch Đào thì chết lặng mất mấy giây, sau đó mới bắt đầu có phản ứng, đúng là trải qua một trận "Hú hồn thoát chết".
Một hán tử có vẻ vẫn còn sợ mà giận, lên tiếng: "Giữa ban ngày ngươi như thế nào mà doạ người vậy?"
Bạch Đào mặt mũi vô tội: "Ta chỉ gọi một tiếng 'Bùi đại ca' thôi mà, làm gì đến mức gọi là doạ người? Hay là—"
Cậu cố tình dừng lại, rồi mới tiếp tục nói với vẻ bí hiểm: "Hay là các ngươi làm chuyện gì áy náy, nói xấu người ta nên mới giật mình?"
Mấy người nghe vậy lập tức lắc đầu nguầy nguậy, đẩy qua đẩy lại, dáng vẻ chột dạ rõ mười mươi, vừa cà lăm vừa kiếm cớ rút lui: "Ngươi đừng nói bậy, chúng ta còn có việc, đi trước đây."
Bạch Đào khoanh tay, nhàn nhã tựa cửa nhìn theo bóng mấy người kia chạy trối chết, khẽ hừ một tiếng: "Hừ, gan nhỏ như con muỗi mà cũng dám nói xấu sau lưng người ta."
Tâm trạng vui vẻ, Bạch Đào bắt đầu dọn đồ. Cậu vừa khuân được một đống xoong nồi bát đĩa ra ngoài thì Vương thẩm và Tín ca nhi cũng tới giúp nấu cơm. Thấy Tín ca nhi tuổi tác cũng xấp xỉ với Trương thúc, Bạch Đào liền gọi ông là "Tín thúc".
Ba người cùng nhau dọn hết đồ đạc ra ngoài, nhóm bếp xong thì đi đến cái giếng gần từ đường để gánh nước, chuẩn bị sẵn sàng cho việc rửa rau nấu nướng sau đó.
Vì ba người đến từ khá sớm, nên sau khi chuẩn bị xong hết mọi thứ, họ còn rảnh rang ngồi tán gẫu một lúc lâu mới thấy người mang nguyên liệu tới.
Một bao bột mì to, hai quả bí đao đông lớn, bên cạnh là một cái giỏ đựng hai khúc xương ống đã lọc sạch thịt và vài loại gia vị đơn giản. Bạch Đào vừa nhìn liền hiểu, bữa trưa hôm nay chắc là canh bí đao hầm xương ăn với màn thầu.
Đây là bữa cơm đầu tiên cậu nấu cho cả thôn, trong lòng ít nhiều cũng muốn thể hiện chút tay nghề, nên quyết định làm bánh bao cuộn.
Cậu chạy về nhà lấy ít hành lá với hoa tiêu, trong mắt Bạch Đào, hai thứ này là linh hồn của món canh xương. Cậu còn lấy thêm chút ngũ vị hương tự mình xay, định trộn vào bánh cuộn cho thơm.
Lúc Bạch Đào quay lại, Vương thẩm và Tín thúc đang rửa bí đao, rửa đến cực kỳ kỹ lưỡng, chỉ sợ rửa không sạch sẽ khiến mọi người ăn vào đau bụng.
Vì người đông nên lượng nguyên liệu rất nhiều, chậu nhào bột cũng phải dùng loại rất to. Trộn thêm chút bột chua đã ủ sẵn, Bạch Đào dồn hết sức, như thể dùng đến sức bú mẹ mới nhào được khối bột thật mịn, thật dẻo.
Cậu nhấc tay áo lau mồ hôi lấm tấm trên trán, rồi đậy khối bột lại bằng hai lớp khăn vải đã thấm nước, đặt dưới nắng cho men nở nhanh hơn.
Bạch Đào vứt hai khúc xương ống sạch sẽ vào nồi, đổ nước xâm xấp mặt, rồi ném thêm mấy lát hành với gừng đập dập vào. Bình thường, nước trụng xương cậu đều đổ đi, nhưng lần này thấy lớp mỡ vàng nổi lên trên mặt, Bạch Đào lưỡng lự: nếu đổ nước thì e Vương thẩm và Tín thúc xót chết mất.
Thế là cậu chỉ vớt bọt máu nổi lên, gắp hai khúc xương ra, chặt thành bốn đoạn, rồi thả lại vào nồi, rắc thêm một nắm hoa tiêu lên trên, để lửa hầm từ từ.
Vương thẩm và Tín thúc thì cắt xong bí đao, vốn định quay sang giúp làm màn thầu. Nhưng vừa nhìn thấy Bạch Đào đang chia bột thành từng phần đều nhau, đặt lên bàn bếp, rồi dùng cây cán lăn mỏng từng miếng một, lại còn phết dầu, rắc gia vị và hành thái nhỏ, rồi lại đè thêm lớp bột thứ hai...
Hai người nhìn thế nào cũng không giống đang làm màn thầu, nên chẳng ai dám động tay, đành đứng bên cạnh xem.
Bạch Đào đang thoăn thoắt nặn bánh, mười ngón tay khéo léo cuốn ra từng chiếc bánh bao cuộn, tưởng hai người đang nghỉ tay nên cũng không gọi.
Mãi đến khi Tín thúc hỏi cậu, nếu có gì cần thì cứ bảo hai người giúp một tay, Bạch Đào mới sực hiểu ra, có khi là hai người kia không biết làm nên mới ngại không đụng vào.
Vì thế, cậu liền giao cho họ mấy bước đơn giản phía trước, còn mình thì đảm nhận việc cắt bột và làm bánh bao cuộn.
Mấy người đều nhanh nhẹn, chưa bao lâu đã làm xong hết đống bột.
Tranh thủ lúc bánh bao cuộn đang hấp trong xửng, Bạch Đào mới đổ bí đao vào nồi canh, thêm muối nêm nếm cho vừa miệng.
Hương thơm của bánh bao cuộn trong xửng chưa hấp được bao lâu đã theo gió lan khắp, bay tới mũi mọi người.
Hương vị của gia vị hòa cùng mùi thơm lúa mì từ bột mì, khiến ai nấy đều thèm nhỏ dãi.
"Ngửi thơm quá, trưa nay không phải ăn màn thầu sao?"
Tống Dĩ An đang gõ gõ đẽo đẽo gì đó bên đá nghe vậy liền ngẩng đầu, hít sâu một hơi, nghĩ mãi cũng không đoán ra món gì, chỉ biết chắc chắn không giống thứ từng ăn trước đây.
Lý chính đang cầm bản thiết kế trao đổi với thợ mộc, nghe mùi thơm mà phải nuốt nước bọt, liếc nhìn trời một cái, còn cách bữa trưa chừng hai khắc đồng hồ.
Có nên cho ăn sớm một chút hôm nay không?
Nhưng cuối cùng lý trí vẫn thắng, lý chính cố nhịn cơn đói, chờ đến đúng giờ mới cho mọi người nghỉ ăn cơm.
Nghe thấy hai chữ "Ăn cơm", Bạch Đào vừa quay người rắc hành lá vào nồi canh, quay lại đã thấy một hàng người dài dằng dặc xếp sẵn trước mặt.
Cậu ngớ ra mấy giây, đối mắt với anh trai lực điền đứng đầu hàng mà còn chưa hiểu chuyện gì.
Cho đến khi đối phương ngượng ngùng chỉ chỉ vào cái xửng còn đậy nắp, hỏi một câu: "Chín chưa?"
Bạch Đào mới sực tỉnh.
Cậu vội mang hai thùng nước lớn đặt bên cạnh, bảo mọi người rửa tay trước rồi mới lấy bánh.
Nhìn tốc độ rửa tay nhanh như chớp của mọi người, cậu thầm lẩm bẩm trong lòng, tốc độ này ngang ngửa hồi đi học tranh cơm rồi, chắc là đói lắm đây.
Ngay khoảnh khắc mở nắp xửng, hương thơm từ những chiếc bánh bao cuộn mềm mịn, nở bung, điểm xuyết hành lá li ti bốc lên ngào ngạt, mùi mặn mặn thơm thơm khiến ai nấy lại nuốt nước bọt, không chờ nổi mà đưa tay lấy bánh.
Lý chính đứng bên nhìn mà gật đầu liên tục, nghĩ bụng: Đại Ngưu nói không sai, Bạch Đào quả là người sạch sẽ, đến việc rửa tay trước khi ăn cũng nghĩ đến.
Tay nghề nấu ăn cũng thật sự rất tốt, nhìn xem mấy người vừa cầm được bánh bao cuộn, còn chưa múc canh đã vội ăn luôn rồi kia!
Bánh bao cuộn Bạch Đào làm nhỏ hơn màn thầu của Lan thẩm một cỡ, cậu dặn mọi người mỗi người lấy ba cái.
Khi múc canh, cậu luôn múc một thìa bí đao rồi thêm một thìa nước, cố gắng chia đều cho mọi người.
Vương thẩm và Tín thúc múc canh cùng bên cạnh cũng học theo, cố gắng để mỗi người đều nhận được phần tương đương.
Đến lượt Lâm Tầm, tay nhỏ không cầm nổi ba cái bánh bao cuộn, cậu nhóc đành ngậm một cái trong miệng.
Ai ngờ một tay cũng không bưng được bát canh.
Tống Dĩ An đi sau thấy thế, dứt khoát nhờ cậu nhóc cầm hộ bánh bao cuộn, còn mình thì cầm hai bát canh, thậm chí còn rảnh rỗi nheo mắt ra hiệu với Bạch Đào, khen bánh của cậu ngon.
Bạch Đào nhìn Lâm Tầm cẩn thận ôm chặt mấy cái bạn bao cuộn đi, trong lòng không nhịn được mà bật cười.
Tay ôm năm cái, miệng còn ngậm một cái, đúng là làm khó đứa nhỏ rồi.
Đến lượt lý chính, Bạch Đào mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vẫn giữ nguyên khẩu phần như mọi người.
Cho đến khi thấy đôi tay to chìa ra trước mắt, cậu không cần ngẩng đầu cũng biết là Bùi Tranh.
Tự nhủ phải làm một cái máy múc cơm vô tình, nhưng cuối cùng Bạch Đào vẫn không nhịn được mà múc thêm hai miếng bí cho y.
Sáng nay y khuân đá cả buổi, toàn nhặt mấy tảng to, chắc giờ đói lắm rồi, cho ăn thêm một chút cũng là phải.
Khi Bạch Đào và Vương thẩm cùng những người khác bắt đầu ăn, phần lớn mọi người đã ăn xong.
Bánh bao cuộn được làm đúng theo đầu người, cuối cùng dư ra bốn, năm cái, bị mấy hán tử tinh mắt tranh nhau lấy mất.
Bạch Đào cũng lấy một cái, rồi lại lấy thêm một cái từ phần của mình, mang tới cho Bùi Tranh và Khâu Đại Ngưu.
"Ta thấy hai người sáng nay vất vả khuân đá, ăn thêm một cái đi, đừng để chiều đói bụng."
Bùi Tranh không đưa tay nhận: "Ngươi ăn chưa?"
Bạch Đào cười, trực tiếp nhét bánh bao cuộn vào miệng y: "Sắp ăn rồi, yên tâm đi, ta không để mình đói đâu."
Khâu Đại Ngưu nhận lấy, liền quay sang khoe khoang trước mặt Tống Dĩ An: "Hê hê, huynh không có nha."
Tống Dĩ An đã ăn no lườm hắn: "Ngươi tưởng ai cũng như ngươi, ăn bao nhiêu vẫn chưa no."
Lâm Tầm muốn để đệ đệ cũng được ăn bánh bao cuộn do Đào thúc làm, nhân lúc không ai để ý, giấu một cái vào ngực rồi chạy vội về nhà.
Mấy người thấy rõ từ đầu đến cuối, nhưng cũng coi như không thấy, vẫn tiếp tục vừa trò chuyện vừa ăn.
Lúc Bạch Đào định đi rửa bát thì phát hiện trong nồi vẫn còn bốn khúc xương chưa có ai lấy.
Vài người tới xin thêm canh cũng ngại không dám lấy xương.
Hai người Vương thẩm ban đầu cũng không biết nên chia xương đó cho ai, thế là bốn khúc xương cứ thế bị bỏ lại.
Cuối cùng, Bạch Đào mặt dày chạy đi tìm lý chính, đưa cả bốn khúc xương cho Đại Hắc.
Nghĩ bụng nó ăn một lúc cũng không hết, liền bỏ vào bát cất đi, để bữa sau cho nó ăn tiếp.