Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 63

Tay nghề nấu nướng của Bạch Đào nhận được lời khen đồng loạt.

Mấy người trước kia còn nói kiểu hán tử như Bạch Đào thì nấu ăn sao mà ngon được, giờ hối hận không thôi, chỉ muốn quay về tát cho mình mấy cái thật kêu.

Nhân tiện còn muốn chất vấn chính mình một trận: sao lại chỉ vì người ta là hán tử mà cho rằng người ta không nấu được món ngon chứ?

Đúng là định kiến! Phải bỏ ngay!

Không ít người tranh thủ lúc nghỉ trưa đã bắt đầu dò hỏi ngày mai sẽ ăn gì. Lý chính vui vẻ hỏi Bạch Đào giỏi nấu món nào, để ngày mai tiện cho người ta đem nguyên liệu tới.

Tự tay nấu cơm mà được mọi người yêu thích, Bạch Đào cũng rất vui, trong lòng có chút tự hào nho nhỏ, nhưng ngoài miệng vẫn nói khiêm tốn:  "Cũng không đến mức gọi là giỏi, chỉ là mấy món gia đình đơn giản thì cháu biết làm chút ít, xem ngày mai mọi người muốn ăn gì."

Câu nói ấy lập tức làm bùng lên sự hào hứng của mọi người, ai nấy nhao nhao lên tiếng:

"Ta muốn ăn đại loạn đốn!"

"Ta muốn ăn cải thảo hầm đậu phụ!"

"Ngươi thật chẳng có tiền đồ gì, nếu là ta thì nhất định phải ăn đậu phụ hầm thịt chứ!"

"Vậy ta muốn ăn khoai tây xào thịt quay!"

"Ta muốn ăn cá!"

"Được ăn thịt à? Vậy ta muốn ăn ngỗng hầm, ăn với cơm trắng!"

...

Bạch Đào nghe thực đơn mỗi lúc một "xa xỉ" hơn, không nhịn được mà đổ mồ hôi hột.

Nhiêu đây cơm trắng, tốn bao nhiêu bạc đây? Thật sự mà làm, chắc lý chính phải đập chết cậu mất.

Lý chính ngậm tẩu thuốc khô, trầm ngâm suy nghĩ: "Cơm trắng thì thôi đừng nghĩ nữa, cá thì có thể cân nhắc. Tối nay ta dẫn mấy người ra sông giăng lưới, mai có ăn được hay không thì còn phải xem có thu hoạch gì không đã."

Mọi người lập tức reo hò, ai nấy đều nói tối nay cũng muốn đi giăng lưới, nghĩ rằng nhiều người làm thì ắt có kết quả.

Chỉ có ba người nấu ăn là cười không nổi, trong lòng thầm cầu nguyện cho cá to một chút, nếu không thì xử lý đúng là phiền chết đi được.

Ai ngờ đến hôm sau, khi Bạch Đào nhìn đống cá mà lý chính mang tới, chỉ muốn ngẩng đầu lên hỏi ông trời một câu: "Ngài có nghe thấy lời cầu xin của con không vậy?"

Hai thùng gỗ lớn, cá to có, nhỏ có, con to thì dài bằng cánh tay, con nhỏ thì chưa bằng bàn tay, chủng loại cũng phong phú. Nhiều nhất là cá chép và cá rô phi.

Để tiện chia phần cho mọi người, Bạch Đào làm món cá chép nấu dưa chua, còn đặc biệt ngắt thêm chút ngò ôm để tăng hương vị. Cá rô thì xương nhiều, cuối cùng cậu cắn răng một cái, nhúng hết vào bột khoai tây rồi đem chiên giòn.

Vương thẩm và Tín thúc nhìn lượng dầu mà Bạch Đào đổ vào nồi, lòng đau như cắt, may mà chiên xong thì dầu vẫn còn gần như nguyên vẹn. Nếu không, cả hai đều lo mấy ngày tới sẽ không đủ dầu mà dùng.

Nhưng đồ chiên thì đúng là thơm nức mũi, Bạch Đào còn làm thêm vị muối tiêu, xương cũng được chiên giòn tan.

Bữa trưa hôm đó ai nấy đều ăn rất thỏa mãn, nhiều người bắt đầu khen Bạch Đào đúng là có thiên phú làm đầu bếp, thậm chí có người còn nổi ý muốn mai mối.

Tống Dĩ An ăn no, nhìn Bạch Đào đang thu dọn bàn ghế, không nhịn được cảm thán: "Bạch Đào mà là ca nhi hay nữ tử, ta nhất định cưới về nhà ngay."

Khâu Đại Ngưu lập tức tranh giành: "Chắc chắn là ta cưới trước!"

Bùi Tranh cũng đang nhìn Bạch Đào, lúc này thu lại ánh mắt, lạnh nhạt nói: "Cậu ấy là hán tử."

"Đương nhiên ta biết, chẳng qua là tưởng tượng một chút thôi. Mà cái nốt ruồi bên tai cậu ấy lúc nào cũng khiến người ta lơ ngơ, dung mạo lại đẹp, trông khá giống ca nhi ấy chứ."

Bùi Tranh, người từng nhầm cậu thành ca nhi khi mới gặp, giờ chỉ lắc đầu: "Không giống."

Trong mắt y bây giờ, Bạch Đào chính là một hán tử có phần yếu đuối, thỉnh thoảng hơi không biết xấu hổ.

——

Người đông sức mạnh, ông trời cũng nể tình không đổ mưa, chỉ ba đến năm ngày mà học đường đã xây xong, chỉ còn chờ chọn ngày lành để dựng xà ngang.

Lẽ ra là chuyện vui, nhưng mọi người lại ít nhiều có vẻ mặt u sầu.

Nhị Trụ ôm bát cơm, thở dài, có chút không nỡ ăn miếng đậu phụ cuối cùng: "Ngày mai không được ăn cơm do Đào ca nấu nữa, thật khiến người ta buồn ghê."

Nhóm bạn nhỏ ngồi cạnh liền đưa ra ý kiến: "Chuyện này có gì đâu, bọn mình cứ thân với Đào ca, sau này đến nhà ăn ké là được."

"Nghe nói ngày mai Đào ca và Bùi đại ca sẽ đi xới đất ở Vịnh Trâu Nước, bọn mình đến giúp một tay, biết đâu lại được ăn ké một bữa."

Mọi người đã cùng làm việc với Bùi Tranh vài ngày, thấy y luôn chọn những việc nặng nhọc, không bao giờ lười biếng, cứ cắm đầu làm. Ấn tượng cũng thay đổi, giờ gặp mặt còn biết chào hỏi, không còn ngại ngùng khi ở gần y nữa.

Vì thế, khi Bùi Tranh và Bạch Đào vác cuốc ra ruộng, liền thấy mấy chàng trai trẻ đã bắt đầu nhổ cỏ giữa ruộng.

Lâm Tầm cũng đang giúp, còn Lâm Chân thì ngồi chơi trên bờ ruộng.

Nhìn đám người vừa làm vừa nói cười vui vẻ, Bạch Đào suýt chút nghi ngờ mình đi nhầm ruộng.

Cậu chỉ vào thửa ruộng, quay sang hỏi Bùi Tranh: "Đây là ruộng của bọn mình hả? Ta nhớ nhầm rồi?"

"Không nhớ nhầm." Bùi Tranh nhấc chân đi về phía trước, "Đi hỏi thử xem."

Lâm Chân là người đầu tiên thấy hai người đi tới, liền đứng bật dậy vẫy tay: "Đào ca ca! Bùi ca ca!"

Bạch Đào đặt cuốc xuống, cười chạy tới bế bổng Lâm Chân lên: "Ai dạy nhóc gọi như vậy hả? Phải gọi là thúc thúc."

Lâm Chân được bế lên cười tít mắt, chỉ vào mấy người trong ruộng: "Họ đều gọi vậy đó."

Đám người đang làm việc trong ruộng cũng nhanh chóng chào hỏi: "Đào ca, Bùi đại ca, hai người tới rồi."

Bạch Đào véo véo má Lâm Chân: "Họ gọi vậy vì tuổi không chênh với ta mấy, còn nhóc và ca ca nhóc phải gọi ta là thúc thúc, nhớ chưa?"

Lâm Chân chu miệng gật đầu ngoan ngoãn: "Biết rồi, Đào thúc."

Bạch Đào đặt Lâm Chân xuống, quay sang đùa với mấy người kia: "Mấy người sao lại ở đây thế? Nói trước nha, ta không trả công đâu đấy."

Nhị Trụ là người đầu tiên nhe răng cười ngốc: "Không cần công đâu, Đào ca còn ruộng nào chưa làm không? Làm xong chỗ này bọn ta đi giúp tiếp, cả ruộng của Bùi ca bọn ta cũng làm luôn!"

Mấy đứa tầm mười sáu mười bảy tuổi đồng loạt gật đầu.

"Thế mọi người đang làm gì vậy? Nhiều sức quá không có chỗ xả hả?" Bạch Đào khó hiểu.

Đám người đùn đẩy nhau, cuối cùng đẩy Nhị Trụ ra trước.

Cậu ta cúi đầu, ấp a ấp úng mãi mà không nói ra được chữ nào.

Cuối cùng có một đứa nhìn không nổi nữa, nhắm tịt mắt gào lên: "Cái gì mà! Bọn ta muốn đến nhà Đào ca ăn ké đó!!"

Bạch Đào cảm thấy tai mình suýt nữa bị hét cho điếc, Bùi Tranh bên cạnh cũng phải đưa tay lên xoa tai.

Đám bạn đứng cạnh cũng bị tiếng hét làm giật bắn, hoàn hồn liền đuổi theo đập thằng vừa hét: "Xuyên Tử! Ông nội nhà ngươi! Lão tử suýt điếc luôn rồi đó!"

Xuyên Tử vội vàng chạy trốn khỏi đám bạn, không quên oan ức: "Tại ta thấy Nhị Trụ ấp úng mãi không nói được mà!"

"Ngươi không biết nói nhỏ chút à?"

"Chuyện mất mặt thế này cần dũng khí đó! Phải hét to mới được!"

"Đồ đại ngốc! Ngươi cũng biết mất mặt mà còn hét to vậy! Xung quanh ai mà chẳng nghe thấy, không biết người ta sẽ cười chết bọn mình thế nào!"

Bạch Đào nhìn mấy người trẻ đuổi nhau quậy phá giữa ruộng, không nhịn được bật cười: "Tuổi trẻ đúng là tốt thật. Ta già rồi, không theo nổi bọn họ nữa."

Bùi Tranh quay đầu nhìn cậu, mặt đầy nghiêm túc: "Không già, nhìn giống bọn họ mà."

Bạch Đào bị ánh mắt chăm chú ấy nhìn đến mức tim đập thình thịch mấy cái, vội cúi đầu nhìn xuống đất.

Lạ thật, lời khen của Bùi Tranh sao lại dễ nghe thế không biết.

Bình Luận (0)
Comment