Cuối cùng, mấy người Nhị Trụ không chỉ xới xong đất ở Vịnh Trâu Nước, mà còn tiện tay nhổ sạch cỏ ở hai mảnh đất cạnh sân nhà Bạch Đào, dọn dẹp gọn gàng đâu ra đấy.
Người đông đúng là làm nhanh, Bạch Đào tính công việc này phải mất hai ngày, vậy mà hôm nay còn chưa đến trưa đã xong cả.
Cậu dẫn mọi người vào sân nhà nghỉ ngơi, còn mình thì đi vào bếp pha trà, Bùi Tranh cũng theo vào giúp.
Sau cùng, Bạch Đào dứt khoát dọn bàn ra sân, đặt ấm trà lên rồi hỏi mấy cậu trai đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế: "Nào, nói đi, muốn ăn gì?"
Nhị Trụ vừa uống nước vừa ngốc nghếch cười: "Hehe, Đào ca nấu gì cũng ngon, bọn ta không kén chọn đâu."
Nhóm bạn bên cạnh cũng đồng loạt gật đầu: "Bọn ta ăn gì cũng được."
"Biết là mấy người không kén rồi." Nhìn mấy người trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trên ghế, Bạch Đào có chút muốn bật cười.
"Nhưng mỗi người chắc cũng có món mình thích chứ? Nói thử xem nào, nếu trong nhà có nguyên liệu thì ta sẽ cố gắng nấu cho."
Bạch Đào thật lòng muốn cảm ơn bọn họ đã giúp cậu xới đất.
Đám Nhị Trụ không ngờ bữa cơm ăn ké lại còn được "gọi món", ai nấy đều có chút ngạc nhiên lẫn vui mừng, lập tức nghiêm túc suy nghĩ.
Dù gì thì đây cũng là bữa cơm do bọn họ mặt dày xin được, đương nhiên không dám đòi hỏi món nào mắc tiền. Sau một hồi thảo luận nhỏ, mấy người bảo muốn ăn bánh bao cuốn.
"...Bánh bao cuốn giờ bắt đầu làm thì sợ không kịp bữa trưa mất." Bạch Đào không ngờ bọn họ thảo luận một lúc mà chỉ gọi mỗi món này.
Đám Nhị Trụ cũng thấy đúng, làm món đó phải nhào bột rồi ủ bột, chưa biết bao giờ mới được ăn. Cuối cùng lại quay về câu cũ: Đào ca nấu gì thì bọn ta ăn cái đó.
Bạch Đào ôm lấy Lâm Chân, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của bé, rồi quay sang hỏi Bùi Tranh, người vẫn đứng yên bên cạnh nãy giờ: "Bùi đại ca muốn ăn gì?"
Bùi Tranh cũng không kén chọn: "Ăn gì ——"
Bạch Đào liếc mắt lườm y một cái: "Không có chuyện gì cũng được đâu."
Bùi Tranh đành nuốt chữ "cũng được" xuống: "...Ăn mì đi."
Bạch Đào chợt nhớ trong bếp còn ngâm sẵn một ít đậu Hà Lan, vốn định hôm qua làm miến đậu, giờ đem nấu mì cũng hay.
"Ăn mì thì được, đúng lúc chỗ thịt mua lần trước vẫn còn, không ăn sớm sợ trời nóng lên là hỏng mất."
Vừa hay mấy hôm nay ăn bánh bao nhiều nên hơi ngán, Bạch Đào đã tự dùng bột mì và các loại gia vị nấu sẵn một ít tương ngọt, hôm nay có thể đem ra dùng rồi.
Cậu đuổi Lâm Tầm đang định vào giúp nhóm lửa ra ngoài, bảo dẫn Lâm Chân và mấy người Nhị Trụ đi chơi, rồi đem phần thịt đã lột da đặt lên thớt, quay sang Bùi Tranh cười nói: "Bùi đại ca, giúp ta băm thịt một chút nhé?"
Bùi Tranh gật đầu, vừa xắn tay áo vừa đáp: "Để ta rửa tay trước."
Đợi đến khi y bắt đầu băm thịt, Bạch Đào đang nhào bột vô thức dừng tay lại, ánh mắt dán chặt vào cánh tay lộ ra của Bùi Tranh.
Cánh tay rắn chắc vì dùng lực mà hơi nổi cơ, đường nét gọn gàng rõ ràng. Bàn tay to khỏe cầm dao, băm thịt có tiết tấu, trên cổ tay thỉnh thoảng nổi gân xanh, nhìn mà cứ... gợi cảm một cách kỳ quặc.
Bùi Tranh thấy Bạch Đào cứ nhìn chằm chằm tay mình, tưởng mình chưa rửa sạch, liền giơ tay lên kiểm tra.
Ánh mắt Bạch Đào cũng theo tay y di chuyển, lần này lại phát hiện ra lông mi của Bùi Tranh rất dài, tuy không cong nhưng rất dày, dáng vẻ hơi cúi đầu như thế lại mang theo một cảm giác... ngây thơ.
Ngây thơ?!
Khoan đã, khoan đã, mình đang nghĩ gì vậy trời?!
Bạch Đào vội lắc mạnh đầu, cố gắng hất bay hình ảnh phiên bản chibi nước mắt lưng tròng của Bùi Tranh ra khỏi đầu.
Chắc cậu đói quá nên hoa mắt rồi, sao lại cảm thấy một người cao to như Bùi Tranh có vẻ gì đó ngây thơ, trong sáng được chứ?
Bùi Tranh xác nhận tay mình sạch sẽ, thấy Bạch Đào lại cúi đầu tập trung làm việc, tưởng cậu vừa rồi chỉ là đang ngẩn người, cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục băm thịt.
Mà Bạch Đào thì lại phát hiện ánh mắt mình... càng lúc càng không nghe lời, cứ vô thức liếc về phía tay của Bùi Tranh.
Bùi Tranh lại lần nữa nhận ra ánh mắt của Bạch Đào, động tác trong tay khựng lại: "Ta rửa tay chưa sạch à?"
Bạch Đào chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Bùi Tranh, thẳng thắn mở miệng: "Ta phát hiện tay huynh trông khá đẹp, cánh tay cũng vậy."
Nói xong, cậu còn đưa tay mình ra so sánh: "Tay huynh to thật, ngón tay dài và thon, nhìn rất có lực. Mạch máu trên mu bàn tay cũng rõ ràng nữa."
Bạch Đào có chút bực mình mà chọc chọc vào tay mình: "Không giống tay ta, nhìn cứ như tay con nít, lại còn mềm oặt."
Lần đầu tiên nghe có người khen tay mình đẹp, Bùi Tranh có phần không được tự nhiên, cũng không biết nên đáp thế nào. Y im lặng so sánh kỹ tay mình với tay Bạch Đào, trái lại lại cảm thấy tay đối phương mới là đẹp.
Tay của Bạch Đào trắng trẻo mềm mại, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, hồng hồng, nhìn như tay công tử được nuông chiều từ nhỏ. Còn tay của y đầy vết chai và sẹo. Y không hiểu tại sao Bạch Đào lại thấy tay y đẹp.
Bạch Đào vẫn đang chăm chú nhìn tay to của y, chợt trông thấy vết sẹo trên ngón út của Bùi Tranh, dài chừng ba phân, kéo chéo một đường.
Cậu đưa tay sờ thử: "Cái này cũng là do trên chiến trường để lại sao?"
Vết thương cũ bị đầu ngón tay mềm mại kia lướt qua, như có dòng điện nhẹ chạy dọc sống lưng khiến Bùi Tranh ngứa ngáy khó chịu, y cau mày, theo phản xạ rụt tay lại.
Thấy y phản ứng hơi mạnh, Bạch Đào vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, ta lại quên mất huynh không thích đụng chạm người khác."
Bùi Tranh siết tay thành nắm, giấu ra sau lưng, mắt nhìn xuống: "Không sao. Trong nồi hình như hết nước rồi."
Bạch Đào giật mình kêu lên: "Đậu Hà Lan của ta!"
Cậu lập tức không màng chuyện khác nữa, mở nắp nồi ra xem, vội vàng đổ thêm nước vào. Thấy chưa bị khê, mới thở phào nhẹ nhõm: "Đa tạ huynh nhắc nhở, không thì nồi đậu này coi như bỏ rồi."
Bùi Tranh lắc đầu, không nói gì, tiếp tục băm thịt.
Bạch Đào nghĩ đến mấy người ngoài kia đang chờ ăn đến đói meo, cũng chẳng còn tâm trí để nghĩ chuyện khác, liền chuyên tâm nhào bột.
Cậu muốn làm mì cắt, nên bột cần phải dai một chút, thành ra nhào được nửa chừng thì cục bột liền bị Bùi Tranh vừa băm xong nhân thịt, tiếp quản.
Bạch Đào thì lôi bếp nhỏ của mình ra, bắt đầu xào sốt thịt. Cậu khá thích cái bếp nhỏ này, so với cái chảo sắt to thì vừa dễ rửa lại vừa dễ điều chỉnh lửa. Chờ chảo nóng, cậu đổ dầu nguội vào, sợ thịt băm dính nồi nên còn rắc một ít muối xuống đáy chảo. Đợi dầu nóng, cậu cho thịt băm và gừng băm vào.
Chờ đến khi thịt ra dầu, hơi ngả vàng xém cạnh, cậu đổ tương ngọt do mình tự làm vào, vặn nhỏ lửa rồi đảo đều.
Mấy người đang ở sân trong đùa giỡn với Lâm Chân, ngửi thấy mùi thơm tỏa ra liền rón rén ló đầu về phía cửa bếp.
Nhị Trụ hít hít mũi: "Đào ca đang làm gì vậy, thơm quá trời luôn?"
Xuyên Tử thì nằm rạp lên vai Nhị Trụ, hóng vào bên trong: "Hình như đang làm nước sốt mì đó, mùi này chỉ ngửi thôi đã thấy ngon rồi."
Bạch Đào múc sốt thịt xào xong ra, đang định bưng nồi đi rửa thì Nhị Trụ mắt tinh tay lẹ vội vàng xông tới nhận lấy: "Đào ca, để ta đi rửa."
Bạch Đào cũng không khách sáo, đưa nồi qua tay cậu ta: "Đợi thêm lát nữa là có cơm ăn rồi."
Bùi Tranh gọi cậu đến kiểm tra khối bột.
Bạch Đào đưa tay nhấn nhấn, rồi giơ ngón cái lên khen: "Lực tay của huynh đúng là mạnh thật đấy. Ta mà tự nhồi chắc phải tốn gấp mấy lần thời gian, huynh làm tí là xong luôn."
Bạch Đào bưng nồi đậu Hà Lan đã nấu đến khi bột tơi lên, sau đó đổ thêm nửa nồi nước vào nồi sắt lớn. Hôm nay ăn đông người, lại toàn bọn trẻ đang tuổi lớn, cậu muốn mọi người ăn no, nên lượng mì cũng làm nhiều hơn bình thường.
Nắn khối bột thành hình dạng và kích cỡ thuận tay, Bạch Đào quay lại gọi mọi người: "Mau đến đây xem ta biểu diễn chiêu cắt mì như mây trôi nước chảy!"
Nghe tiếng gọi, mọi người ùa hết vào bếp. Chỉ có Lâm Chân chân ngắn, lạch bạch chạy đến hơi chậm, có vẻ sốt ruột. Lâm Tầm liền bế đệ đệ lên để nhóc nhìn được vào trong nồi, kết quả chính mình thì lại bị che khuất, đầu nghiêng hẳn sang trái cũng chẳng thấy gì.
Bạch Đào thấy khán giả đã đến đủ, cười cười nháy mắt, đứng vào tư thế: "Mọi người xem cho kỹ nha!"
Nói rồi cầm con dao trong tay phải đặt lên khối bột, tay vung lên vung xuống liên tục. Lưỡi dao sắc lẹm lướt nhanh qua mặt bột, từng lát mì dày mỏng đều nhau, dài ngắn bằng nhau như xếp hàng lần lượt nhảy vào nồi nước sôi.
"Oa!" Đám người đồng loạt trầm trồ.
Lâm Chân vỗ tay phấn khích: "Đào thúc lợi hại quá trời!"
Lâm Tầm vì không nhìn được động tác tay của Bạch Đào nên hơi sốt ruột, đang định đổi góc quan sát thì đột nhiên tay trống không. Ngẩng đầu lên, hắn liền thấy Bùi Tranh đang hai tay nhấc Lâm Chân từ nách lên, giữ tư thế có chút gượng gạo đặt trên ngực mình. Y hơi nhíu mày, như thể đang suy nghĩ xem bế trẻ con phải làm thế nào cho đúng.
Tầm nhìn bất ngờ được nâng cao, Lâm Chân ngoái đầu lại nhìn thấy là Bùi Tranh thì hơi ngại ngùng.
Lâm Tầm ngó Bùi Tranh một lúc lâu, rồi mới quay đầu nhìn lại Bạch Đào đang tiếp tục múa dao trong nồi.
Khối bột còn lại không thể cắt bằng dao được nữa, Bạch Đào liền dùng hai tay như đang chơi dây thun, vài động tác nhanh gọn đã kéo thành những sợi mì bản to, thả luôn vào nồi.
Làm xong, cậu phủi phủi tay, chống nạnh tuyên bố: "Được rồi các vị khán giả, buổi biểu diễn hôm nay kết thúc tại đây, muốn xem tiếp thì mai nhớ tới sớm nhé!"
Mấy người Nhị Trụ cũng học theo Lâm Chân, vỗ tay bôm bốp: "Đào ca lợi hại quá!"
Bạch Đào cố ý ngẩng cao đầu, hai tay chắp sau lưng, bước chầm chậm hai bước như đang dạo sân khấu: "Tiếng vỗ tay chưa đủ nhiệt tình."
"Ha ha ha ha!" –Mọi người vừa cười vừa vỗ tay càng mạnh, "Đào ca, thế này đủ nhiệt tình chưa?"
"Ừ." Bạch Đào gật đầu làm bộ làm tịch, "Cũng tạm được."
"Ha ha ha, Đào ca, cái gian bếp này chắc không đủ đất cho huynh đi dạo đâu, hay ra ngoài mà bước vài vòng?"
Câu nói ấy thành công làm Bạch Đào phá vai diễn, lưng đang ưỡn liền thả lỏng, mắt cười cong cong: "Bếp chính là sân khấu của ta, chỗ này là đủ rồi."
Bùi Tranh nhìn Bạch Đào cười vui vẻ như thế, nhẹ nhàng đặt Lâm Chân xuống đất. Lúc cúi người, y cũng không nhịn được mà bật cười.
Y nghĩ, Bạch Đào đúng là kiểu người có sức lan tỏa. Ở cạnh cậu, hình như ai cũng dễ cảm thấy vui vẻ.