Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 65

Sợi mì được cán đều, dày mỏng vừa phải, dai ngon có độ nhai, kết hợp cùng đậu Hà Lan mềm dẻo và sốt thịt đậm đà khiến ai nấy ăn đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Số mì cố ý nấu nhiều hơn cũng bị ăn sạch sành sanh.

Sau khi đặt cái bát trống trơn xuống, Xuyên Tử xoa cái bụng căng tròn của mình, nói: "Giá mà nương ta nấu ăn được như thế này thì tốt quá."

Nhị Trụ gật đầu tán thành: "Từ sau khi ăn cơm do Đào ca nấy nấu, về nhà ăn chẳng thấy ngon miệng nữa."

Bạch Đào lắc đầu cười: "Câu này đừng để nương các ngươi nghe thấy, không thì thể nào cũng ăn đòn."

"Hê hê, bọn ta đâu dám nói ở nhà."

Lâm Chân ôm cái bát to hơn cả mặt mình, ăn đến mức miệng dính đầy nước sốt, cuối cùng còn không quên l**m mép bằng lưỡi.

Thấy vậy, Lâm Tầm ngồi cạnh liền lấy khăn lau miệng cho đệ đệ đang ăn đến phát ợ.

Ngồi ngay ngắn bên cạnh, Bùi Tranh vừa tắm nắng vừa quan sát Bạch Đào đang nheo mắt lại trong ánh mặt trời, trong lòng chợt nảy sinh sự tò mò về xuất thân của cậu. Biết đâu cha nương của Bạch Đào vốn là đầu bếp nổi tiếng trong vùng, mà cậu lại thừa hưởng thiên phú nấu nướng từ họ, bằng không, sao có thể nấu ăn ngon đến thế?

Mấy người Nhị Trụ ăn no uống đủ, nghỉ ngơi một lát liền tự giác rửa bát. Trước khi rời đi không những bê bàn ghế vào nhà mà còn giúp quét dọn cả sân.

Lâm Chân đã ngủ thiếp đi, Bạch Đào nhẹ tay nhẹ chân đặt người lên giường sưởi, bảo hai huynh đệ ở lại ăn tối rồi hãy về.

Lâm Tầm gật đầu, không từ chối như mọi khi nữa.

Bùi Tranh thì xách thùng nước, giúp Bạch Đào đổ đầy lu nước.

Xong việc, ba người cùng lên núi nhặt ít cành khô mùa đông về làm củi đốt, chạy đi chạy lại hai ba lượt.

Bùi Tranh và Lâm Tầm vốn định đem chỗ củi mình nhặt được cho Bạch Đào, ai ngờ bị cậu vừa đuổi người vừa đuổi cả củi ra khỏi sân.

Hai người đứng ngoài cửa nhìn nhau một cái, không nói không rằng quay đầu rời đi, mỗi người vác một bó củi, chia hai ngả, ai về nhà nấy.

Bạch Đào vừa mới sắp xếp xong đống củi vừa vác về, mấy người Nhị Trụ lại kéo đến, đứng thành hàng nhìn cậu chằm chằm, mặt ai nấy đều lộ ra vẻ ngượng ngùng.

"?" Bạch Đào ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi hỏi, "Các ngươi là... đến ăn chực bữa tối à?"

Mấy người vội vàng khoát tay, lắc đầu lia lịa: "Đào ca hiểu lầm rồi, bọn ta tới giúp làm việc, không phải để ăn cơm."

"Việc không phải đã giúp làm rồi sao?"

Nhị Trụ gãi đầu, có chút xấu hổ: "Ta về kể với cha nương là đã ăn được món mì trộn đậu Hà Lan ngon tuyệt của huynh, hai người nghe xong, lại biết còn có cả thịt, liền cầm chổi rượt ta chạy ra khỏi nhà, bảo ta phải đến giúp thêm cho huynh."

Xuyên Tử sờ cái mông vừa bị đánh, liên tục gật đầu: "Cha ta cũng nói thế."

Những người khác cũng đồng thanh: "Nương ta cũng vậy."

Bạch Đào: "... ..."

Cậu chẳng phải chỉ nấu một bữa mì thôi sao?

Bạch Đào bảo chỗ cậu không còn việc gì làm nữa, khuyên mấy người về nhà đi.

"Không được đâu, cứ về tay không là bị đòn tiếp."

Bạch Đào: "... ... Xuyên Tử, ta nghe nói sang năm ngươi thành thân rồi, cha ngươi vẫn đánh ngươi à?"

Xuyên Tử gật đầu, vẻ mặt đầy ấm ức: "Cha ta nói, cho dù sau này con cháu ta thành thân, miễn là ta làm sai, ông ấy vẫn có thể đánh ta như thường."

Những người bên cạnh cũng điên cuồng gật đầu phụ họa, nói cha nương nhà họ cũng y như vậy.

Bạch Đào còn có thể nói gì nữa đây?

Đành phải để mấy người đó giúp mình đi nhặt thêm ít củi khô.

Một canh giờ sau, nhìn đống củi chất đầy dưới mái hiên sau nhà, Bạch Đào chỉ biết cảm thán: Một bát mì của mình... tác dụng cũng lớn thật đấy.

Với một mình cậu, chỗ củi này đốt chắc cũng đủ dùng nửa năm.

Trước khi mấy người Nhị Trụ rời đi, Bạch Đào định đưa họ ít tương ngọt, dặn dò là dùng để chấm bánh bao hay xào rau cũng ngon. Ai ngờ mấy người đó nhất quyết không nhận, cứ như sau lưng có thủy quái đuổi theo, chạy một mạch như bay.

Xem ra trong thời gian ngắn, đám này sẽ không dám đến "Ăn chực" nữa rồi.

Nói sao nhỉ?

Uy lực của đòn roi cha nương vẫn là ghê gớm.

——

Thời tiết mỗi ngày một ấm hơn, Bạch Đào cũng đã thay áo bông dày bằng áo bông mỏng, giờ đang cẩn thận dọn sạch những rễ cỏ bị cày xới lên trong ruộng.

Hôm trước, Bùi Tranh đến chợ gia súc ở đầu trấn mua về một con bò chỉ còn thiếu một tháng nữa là tròn một tuổi. Vì chưa từng cày bừa lần nào nên giá có phần rẻ hơn chút, nhưng dắt về nhà thì phải huấn luyện lại từ đầu.

Hai mảnh đất trống bên cạnh nhà Bạch Đào, tự nhiên trở thành nơi huấn luyện lý tưởng nhất.

Khi Bùi Tranh hỏi, Bạch Đào liền gật đầu đồng ý ngay, tỏ vẻ rất vui. Có bò giúp mình cày đất, cậu còn mừng không kịp nữa là, có gì phải từ chối?

Chỉ là con bò còn chưa quen, vừa bị buộc vào cái cày đã lảo đảo lắc lư trái phải. Bạch Đào nhìn con bò còn chưa lớn mấy, có phần không nỡ.

Bùi Tranh nói phải tốn chút thời gian huấn luyện nó để thích ứng dần, ít nhất cũng phải nửa năm nữa mới cho nó làm việc nặng. Thế nên, giờ chỉ dùng loại cày nhỏ để luyện tập mà thôi.

Bạch Đào không ngờ huấn luyện một con bò lại tốn nhiều thời gian đến thế.

Cậu đi tới, xoa xoa đầu con bò: "Có đặt tên chưa?"

Bùi Tranh hơi ngẩn ra, rồi lắc đầu. Y chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đặt tên cho bò

Bạch Đào nhìn Đại Hắc đang hứng thú với cái đuôi trâu, ngẩng đầu hỏi: "Hay gọi là Đại Hoàng đi? Dù sao nhà huynh toàn là 'Đại' ."

"Đại?" Bùi Tranh khó hiểu.

Bạch Đào cười tít mắt, chỉ tay về phía Đại Hắc: "Kìa, Đại Hắc."

Bùi Tranh: "... ..."

Thì ra thú nuôi trong nhà cũng có thể đặt tên theo thứ bậc. Mở mang tầm mắt rồi.

Bạch Đào lắc đầu lắc cổ, vừa tự nói: "Sau này nếu nhà huynh nuôi mấy con khác, thì đặt theo 'Tiểu' đi, như Tiểu Bạch, Tiểu Hoàng, Tiểu Hắc gì đó. Nghe là biết bạn tốt của Đại Hắc, Đại Hoàng luôn, huynh thấy sao?"

Bùi Tranh vốn định nói: "Đồ của ta, ta muốn đặt gì thì đặt", nhưng thấy ánh mắt rạng rỡ của Bạch Đào, lại chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Được, nghe hay lắm."

Được y xác nhận, mắt Bạch Đào sáng rực, lại xoa lên chiếc mũi ướt sũng của bò nhỏ: "He he, sau này ngươi gọi là Đại Hoàng nhé. Giờ còn nhỏ chưa đủ tầm, nhưng một năm rưỡi nữa thôi, chắc chắn hợp với cái tên này luôn."

Đợi Bạch Đào chơi với Đại Hoàng đủ rồi, Bùi Tranh mới bắt đầu dạy tiếp. Cuối cùng thu được kết quả không tệ, mất nguyên một ngày, hai mảnh đất đều đã được cày xong.

Tuy rằng chỗ sâu chỗ nông, đường cày xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng dù sao cũng đã hoàn thành rồi còn gì.

Mấy rễ cỏ vùi dưới đất cũng bị cày lật lên. Giờ Bạch Đào đang cúi người nhặt mấy rễ cỏ đó.

Bình Luận (0)
Comment