Trong lúc dọn dẹp đất đai, Bạch Đào vừa làm vừa nghĩ nên trồng gì cho vụ này. Mảnh đất mới khai hoang năm đầu, chắc không trồng được loại cây gì cần kỹ thuật cao.
Vậy nên cậu quyết định trồng ít ngô và đậu nành, đợi thu hoạch xong vào mùa thu thì chuyển sang trồng khoai tây để dành ăn qua mùa đông.
Bạch Đào còn tính chừa lại một góc đất gần sân nhà, đặc biệt chăm sóc kỹ để trồng rau ăn hằng ngày. Còn mảnh đất ở Vịnh Trâu Nước thì để trồng lúa mì, dù sao năm nay không phải nộp thuế, trồng ít một chút cũng không sao.
Đất mới khai hoang, chỉ cày một lần là chưa đủ. Bạch Đào nhặt xong rễ cỏ, ăn trưa xong liền chạy đến nhà Bùi Tranh, định bụng nhờ y lúc nào rảnh thì dắt Đại Hoàng qua giúp mình huấn luyện thêm vài lần.
Vừa tới trước sân nhà Bùi Tranh, cậu đã thấy một cô nương đang đứng ngoài hàng rào, tay xách một cái giỏ, nói chuyện với Bùi Tranh.
Phản ứng đầu tiên của Bạch Đào là: cô gái nào đó thích Bùi Tranh, giờ đang lấy hết can đảm để tỏ tình.
Trong lòng cậu có một cảm giác khó tả, nhưng nhiều hơn là tò mò. Nghĩ một lát, cậu quyết định lát nữa quay lại, dù sao nghe lén người ta nói chuyện, nhất là chuyện này, cũng không hay.
Bạch Đào đang định rút lui, thì nghe cô nương kia cất lời: "Đây là chút lòng thành của ta, không liên quan đến cha nương, hy vọng huynh nhận cho."
Bạch Đào nghĩ bụng: quả nhiên là tỏ tình rồi. Cô gái này cũng gan to thật, không biết Bùi Tranh nghĩ gì.
Bùi Tranh sắc mặt lạnh tanh, giọng nói cũng lạnh băng: "Không cần. Mang về đi."
Nói xong, "Rầm" một tiếng, cánh cổng sân đóng sập lại.
Bạch Đào lúc đó còn đang nghĩ nếu Bùi Tranh cưới tức phụ thì mình nên chuẩn bị quà gì, bị tiếng đóng cửa dọa cho giật mình.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Bùi Tranh dùng giọng điệu như vậy. Bình thường dù có lạnh lùng thì cũng chỉ là ít nói, chưa từng thấy y lạnh nhạt thẳng thừng kiểu đó bao giờ.
Cô nương kia dường như đã sớm đoán được kết quả, cũng không níu kéo, chỉ nói một câu "Ta sẽ còn quay lại", rồi xách đồ xuống núi.
Nấp một bên, Bạch Đào len lén thò đầu ra, rướn người nhìn xuống con đường dẫn xuống núi. Cô nương kia dáng người không tệ, thoáng nhìn thì mặt mũi cũng coi được. Vậy mà Bùi Tranh còn không ưng? Kén chọn đến vậy sao?
Bùi Tranh từ sớm đã phát hiện ra cậu, lúc này mở cửa sân ra, khoanh tay đứng nhìn Bạch Đào đang thập thò sau gốc cây hòe lớn.
Thấy người đi khuất rồi, Bạch Đào mới buông tay khỏi thân cây, chuẩn bị gõ cửa. Ai ngờ vừa quay đầu lại đã bắt gặp Bùi Tranh đang đứng cách đó không xa, mắt nhìn chằm chằm vào mình.
Bị bắt tại trận, người Bạch Đào khẽ run lên, nói năng cũng lắp bắp: "Huynh... huynh sao lại ở đây? Ta vừa rồi, rõ ràng thấy huynh đi vào rồi mà?"
Bùi Tranh không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Ngươi trốn ở đó làm gì?"
Bạch Đào ấp a ấp úng: "À thì... ta, huynh đang đi tản bộ à?"
Nghe vậy, Bùi Tranh suýt bật cười: "Ngươi hỏi ta?"
Bạch Đào lắc đầu, đành nói thật: "Ta lên đây định nhờ huynh lúc rảnh thì dắt Đại Hoàng đi huấn luyện thêm, ai ngờ lại thấy có cô nương đang nói chuyện với huynh."
Bùi Tranh lập tức nhớ đến cảnh lần trước hai người họ rình sau tường sân nhà Tống Dĩ An: "Nghe lén?"
"Không có!" Bạch Đào vội cao giọng kêu oan, "Ta đang tính rời đi thì huynh đã đóng sập cửa rồi. Ta sợ nàng ấy thấy ta sẽ ngại, nên mới nấp ở một bên, chờ người ta đi rồi mới ra."
Không biết Bùi Tranh có tin không, nhưng y vẫn gọi Bạch Đào vào sân, bảo cậu chờ một lát, rồi đi dắt Đại Hoàng.
Tại mảnh đất bên trái sân nhà Bạch Đào.
Bạch Đào ngồi xổm một bên, mắt đầy tò mò nhìn Bùi Tranh đang huấn luyện Đại Hoàng. Trong lòng xoắn xuýt mãi, tổ chức lời nói mãi vẫn không biết có nên hỏi hay không.
Bùi Tranh bị nhìn đến thấy hơi khó chịu, ngừng tay quay lại: "Có chuyện thì hỏi đi."
"He he, vậy ta không khách khí nhé."
Bạch Đào bật dậy, bước nhanh mấy bước chạy tới trước mặt Bùi Tranh, nhỏ giọng thì thầm: "Cô nương vừa nãy tới tìm huynh là ai vậy?"
Bùi Tranh đoán từ đầu là cậu muốn hỏi chuyện này, mặt không biểu cảm đáp: "Không quen."
Nghe câu trả lời, mắt Bạch Đào liền lóe lên ánh cười trêu chọc: "Không quen tức là có biết. Mau nói thật là ai đi."
Bùi Tranh im lặng một lúc, đổi lời: "Không biết."
Bạch Đào trừng lớn mắt: "... Huynh đã không muốn nói, còn bảo ta hỏi?"
Bùi Tranh kéo dây dắt, tiếp tục lùa bò: "Ta thấy ngươi nghẹn đến khó chịu."
Ánh mắt Bạch Đào đầy trách móc: "... Hỏi rồi mà không có câu trả lời, càng khó chịu hơn đó."
Bùi Tranh không nói gì, tiếp tục lùa bò, chỉ là trong mắt đã hiện lên một tia cảm xúc khác thường.
Ban đầu y bảo Bạch Đào hỏi, thật ra là đã định kể. Nhưng vừa thấy nét cười treo trên mặt đối phương, y lại đột nhiên đổi ý.
Khoảnh khắc ấy, y không muốn để Bạch Đào biết chút nào về quá khứ của mình, dù chỉ một chút. Y cảm thấy mấy chuyện xưa kia đó chẳng ăn nhập gì với một Bạch Đào tràn đầy sức sống, nên không muốn nói nữa.
Không được câu trả lời, Bạch Đào ngứa ngáy khó chịu trong lòng, đi sau hỏi đi hỏi lại mấy lần, mà Bùi Tranh vẫn không hé miệng.
Cậu sợ hỏi mãi sẽ khiến người ta khó chịu, mà cũng nhìn ra được Bùi Tranh thật sự không muốn nói, nên cũng chịu yên.
Chỉ là trước khi chịu yên, Bạch Đào còn nháy mắt cười, vỗ vai Bùi Tranh: "Huynh mà thành thân, nhất định phải nói với ta đó. Là huynh đệ tốt, ta nhất định chuẩn bị cho huynh một phần lễ ra trò."
Bùi Tranh không ngờ Bạch Đào lại nghĩ theo hướng lệch đến vậy, sắc mặt hơi phức tạp: "Ta không định thành thân."
Bạch Đào xoa cằm: "Ồ, là vì huynh không ưng cô nương vừa nãy à? Vậy huynh thích kiểu nào?"
Vốn dĩ không muốn nói gì, Bùi Tranh khẽ nhắm mắt lại, có phần bất đắc dĩ: "Đừng nói linh tinh, đó là đường muội ta."
Bạch Đào đang tiêu hóa thông tin, chớp chớp mắt: "Huynh vừa rồi chẳng phải nói không muốn kể sao?"
Bùi Tranh không ngờ cậu lại để tâm vào chỗ đó, hơi sững lại, rồi vẻ mặt có chút kỳ quái nhìn cậu: "Đột nhiên muốn nói thì nói thôi."
Bạch Đào tặc lưỡi hai tiếng: "Huynh đúng là một nam nhân thay đổi thất thường. À đúng rồi, mai ta định đi mua hạt giống, huynh đi không?"
"Không đi."
"Nam nhân thay đổi thất thường."
Bùi Tranh vốn tưởng Bạch Đào sau khi biết đó là đường muội sẽ hỏi thêm mấy câu, ai ngờ cậu lại im bặt, thái độ chẳng hứng thú như lúc nãy.
Nhưng thật ra trong lòng Bạch Đào rất tò mò, cậu muốn biết tại sao Bùi Tranh lại có thái độ như thế với đường muội mình? Cậu chưa từng nghe y nhắc đến người thân, người lớn qua lại nhiều nhất cũng chỉ có Lan thẩm.
Hơn nữa nhìn vào thái độ vừa rồi, cộng với lời cô nương kia nói, một nhìn là biết quan hệ hai nhà không được tốt. Dù Bạch Đào có thắc mắc, cậu cũng không định hỏi.
Bởi vì khi cậu mới dọn ra khỏi nhà bác cả, cũng có rất nhiều người hỏi: "Sao không ở lại nhà bác?"
— Và đó là khoảng thời gian cậu sợ nhất phải nghe câu hỏi ấy, vì chẳng biết trả lời thế nào.
Cho nên hiện tại, cậu cũng sẽ không mở miệng hỏi Bùi Tranh. Thay vào đó, cậu chọn cách đổi đề tài.