Bùi Tranh dắt Đại Hoàng về trước, Bạch Đào lại hỏi thêm một lần nữa xem ngày mai có muốn cùng đi trấn trên không.
Bùi Tranh vẫn trả lời: Không đi.
Bạch Đào tò mò: "Huynh không cần mua hạt giống à?"
"Trong nhà còn."
Bùi Tranh mua giống từ mùa thu năm ngoái, lúc đó chủ tiệm nói mua nhiều sẽ được giảm giá, thế là y mua luôn cho cả năm nay.
"Vậy à." Bạch Đào đẩy cổng sân ra, nghĩ nghĩ rồi lại quay đầu hỏi, "Vậy có gì cần ta mua hộ không?"
Bùi Tranh kéo Đại Hoàng đang định lẽo đẽo theo Bạch Đào vào sân lại: "Không có."
Bạch Đào nhớ mấy lần Bùi Tranh đi chợ chẳng mua gì mấy, dù có mua cũng toàn là mấy món thiết yếu sinh hoạt, cảm khái: "Huynh đúng là chẳng có nhu cầu gì."
Bùi Tranh nghe không hiểu: "Nhu cầu?"
Bạch Đào đưa tay xoa xoa Đại Hoàng đang đòi vào nhà: "Tức là huynh chẳng có gì muốn mua cả. Như ta này, chỉ vì muốn nấu ngon thôi mà đã mua biết bao nhiêu thứ."
Bùi Tranh bình thản: "Ta chẳng có gì muốn cả."
Đại Hoàng cứ húc cổng, Bạch Đào dứt khoát đóng cửa lại, dựa vào cổng cười cười: "Cũng tốt, như vậy ít tiêu tiền, tiết kiệm được, cũng không thấy buồn vì không mua được thứ mình thích."
Bạch Đào chỉ vào mình: "Chứ ta đây, vì còn thiếu đủ thứ dụng cụ bếp với gia vị, mà thỉnh thoảng lại buồn một trận."
Bùi Tranh nhớ tới những món ăn đầy sắc hương vị mà Bạch Đào làm, không hiểu cậu còn thiếu thứ gì: "Dụng cụ thì có thể ra tiệm rèn làm."
Bạch Đào gật đầu, nhìn Đại Hoàng vẫn chưa từ bỏ ý định chui vào sân, dựa cửa cười khì: "Xem ra Đại Hoàng rất thích nhà ta đó."
Lời này lập tức làm Bùi Tranh nghĩ tới Đại Hắc cứ lượn lờ bên nhà Bạch Đào suốt. Y nâng roi trúc lên, khẽ vỗ vỗ lên lưng Đại Hoàng: "Đi thôi."
Bạch Đào vung tay một cách lười biếng: "Ừm, bye bye~. Chờ vài hôm nữa trên núi có cỏ non rồi, ta sẽ hái hai sọt cho Đại Hoàng ăn coi như cảm ơn nha."
Bùi Tranh định nói không cần, y sợ đến lúc đó Đại Hoàng cũng học theo Đại Hắc, không chịu về nhà nữa. Y quay đầu nhìn Bạch Đào một cái, người kia lại đang cười tươi tắn vẫy tay với mình.
Cuối cùng, y chẳng nói gì, chỉ im lặng quay đi, lùa Đại Hoàng về nhà.
——
Sáng sớm hôm sau, Bạch Đào ra đầu thôn để bắt xe bò, lại vô tình gặp Lan thẩm.
Thấy bà ấy xách theo cái giỏ, Bạch Đào bước tới chào hỏi: "Lan thẩm, hôm nay thẩm cũng lên trấn à?"
Lan thẩm mỉm cười, chỉ vào cái giỏ trúc treo trên tay: "Nhà ta trữ được ít trứng gà, hôm nay mang đi bán."
Nhắc đến trứng gà, Bạch Đào cũng đã mấy ngày chưa được ăn rồi, dẫu sao 3 văn hai quả cũng chẳng rẻ. Cậu dự định sẽ tự nuôi gà nuôi vịt, nhưng phải đợi sang xuân mới tính tiếp, giờ trời còn lạnh, cậu sợ nuôi không sống.
Lan thẩm chủ động hỏi: "Còn cháu thì sao? Lên trấn làm gì đó? Cũng chẳng thấy mang theo cái gì."
"Cháu chỉ định lên mua ít hạt giống." Bạch Đào vừa nói vừa đá văng viên đá nhỏ dưới chân.
"Nhà ta có đủ thứ hạt giống, cháu cần gì cứ tới nhà ta lấy, hà tất phải chạy lên trấn mua cho tốn kém."
Thấy trên xe bò đã có không ít người, bước chân Bạch Đào cũng nhanh hơn: "Cháu chỉ muốn lên tiệm coi thử có loại hạt nào lạ không. Lúc gieo không đủ hạt, cháu nhất định sẽ sang nhà thẩm lấy."
Lan thẩm cũng ôm giỏ, lật đật chạy theo mấy bước: "Nói đến giống lạ, Trương thúc của cháu năm nay chẳng biết nổi hứng cái gì, nói muốn ăn rau cần xuân, nửa đêm còn ra lật tung vườn rau lên, nằng nặc bảo ta hôm nay phải đi mua hạt cho ông ấy."
Nghe đến "Rau cần xuân", động tác leo lên xe của Bạch Đào khựng lại, mắt cậu sáng rỡ: "Vậy chút nữa chúng ta cùng đi mua đi, cháu cũng muốn trồng ít rau cần."
Lan thẩm gật đầu: "Được thôi, mà đất nhà cháu khai hoang xong đã rải tro chưa? Nếu rải rồi thì sang nhà ta lấy ít nước phân về bón, đất trồng đợt đầu phải chăm kỹ mới được."
Bạch Đào lắc đầu: "Còn chưa rải, định chiều nay làm, qua hai hôm cháu ta sẽ sang nhà thẩm gánh."
Nhà Lan thẩm năm nào cũng nuôi hai con lợn với đủ loại gia cầm, nước phân dồi dào, Bạch Đào cũng chẳng khách sáo, dẫu sao thì chuyện này ảnh hưởng đến cả vụ mùa.
Lan thẩm lại hỏi cậu có muốn bắt lợn con về nuôi không, Bạch Đào đáp là mình chỉ tính nuôi ít gia cầm thôi, nuôi lợn một mình cậu xoay không xuể.
"Nói đến chuyện này, năm nay cháu trồng trọt phải chăm chỉ vào đấy." Lan thẩm hạ giọng nói nhỏ.
Bạch Đào không hiểu: "Chẳng phải năm nào cũng phải chăm chỉ sao?"
Lan thẩm bật cười: "Kể từ khi chuyện cháu nấu ăn ngon lan ra rồi, có không ít người nổi lòng, muốn gả ca nhi hay cô nương trong nhà cho cháu, bọn họ đều đang ngầm quan sát xem cháu làm ruộng ra sao, có phải người siêng năng tháo vát không đó."
Bạch Đào hơi ngượng: "Cháu làm ruộng cũng chỉ tạm được, chẳng tính là người chăm chỉ gì."
Cậu cũng từng nghĩ đến chuyện thành thân, chẳng lẽ sống cô đơn cả đời được sao.
Thế nhưng, cậu lại cảm thấy 21 tuổi vẫn còn nhỏ, huống chi mấy ca nhi và cô nương 16, 17 tuổi trong thôn thì lại càng nhỏ hơn nữa, chẳng phải đúng là trẻ vị thành niên sao? Ở đây, nam tử kết hôn tầm 18, 19 là vừa vặn, 21, 22 mới thành gia cũng không hiếm. Nhưng nếu là ca nhi hay cô nương thì cái tuổi ấy lại hơi lớn rồi, cho nên nam nữ hai bên thường sẽ chênh nhau tầm hai ba tuổi.
An ca nhi năm nay vừa sang thu đã 17, vậy nên Lan thẩm có hơi sốt ruột, dạo này thường qua lại với mấy người nắm rõ tin tức các thôn lân cận, chính là muốn ngó nghiêng một chút, tìm cho ra người thích hợp.
Lan thẩm vừa định nói tiếp, liếc mắt thấy người đang cố chen lên xe, lập tức sầm mặt, khẽ nghiêng người sang bên, coi như mắt không thấy tâm không phiền.
Bạch Đào thấy nét mặt đổi nhanh như lật sách của Lan thẩm, bèn tò mò nghiêng đầu nhìn sang người đang leo lên xe.
Chỉ thấy bên cạnh xe bò là một cô nương trẻ tuổi, trên môi treo nụ cười nhàn nhạt, lặng lẽ đứng đó nhìn mấy phụ nhân đang chen chúc lên xe.
Ồ hô! Cô này cậu từng gặp rồi nha, chẳng phải là người hôm qua đến tìm Bùi Tranh sao?
Hôm qua chỉ liếc một cái vội vàng, cậu cũng chẳng nhớ rõ mặt mũi thế nào, nhưng bộ đồ trên người nàng ta thì cậu vẫn còn ấn tượng, nên mới vừa nhìn đã nhận ra. Chỉ là hình như khí chất hôm nay hơi khác hôm qua.
Lúc này nàng ta cười nhẹ, trông dịu dàng hiền hòa, còn hôm qua thì có phần lạnh lùng, chẳng hề nở nụ cười.
Hai phụ nhân bị chen đến bực mình, không nhịn được lên tiếng: "Ta nói này, ngươi đừng chen nữa, nếu thật sự có gì gấp cần mua, chi bằng để nữ nhi của ngươi là Xuân Kiều tự đi một mình, chỗ kia ngồi vừa đúng người nó."
Bị chen mãi mà không lên được xe, Bùi Trương thị bĩu môi, cẩn thận đưa cái giỏ trong tay cho Bùi Xuân Kiều: "Về sớm chút nhé."
"Biết rồi, nương." Bùi Xuân Kiều đón lấy giỏ, nhẹ nhàng leo lên xe, còn không quên cảm ơn hai phụ nhân hai bên, "Cảm ơn hai thẩm đã nhường chỗ."
Phụ nhân bên trái vóc dáng nhỏ nhắn, trong mắt thoáng hiện vẻ ngưỡng mộ: "Nương của ngươi thật có phúc, sinh được nữ nhi vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện thế này, chẳng biết sau này là tiện nghi cho nhà nào nữa đây."
Bùi Xuân Kiều chỉ cười, không nói gì. Phụ nhân kia tưởng nàng ngượng ngùng, liền quay sang trò chuyện mấy chuyện khác với người bên cạnh.
Suốt dọc đường, Bạch Đào cứ không nhịn được mà lén quay đầu liếc nhìn Bùi Xuân Kiều vài lần, trong lòng cứ có cảm giác, vẻ dịu dàng hôm nay của nàng ta là ngụy trang, còn dáng vẻ lạnh nhạt hôm qua mới là tính cách thật sự.
Thấy Bạch Đào cứ mãi nhìn về phía Bùi Xuân Kiều, trong lòng Lan thẩm bắt đầu cuống lên, đến khi lên đến trấn, bà chẳng nói chẳng rằng, đặt 2 văn tiền xuống rồi lôi Bạch Đào đi thẳng một mạch.