Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 68

Bị kéo đi đến mức loạng choạng, Bạch Đào có chút hoang mang: "Lan thẩm, thẩm chậm chút đi, cẩn thận trứng gà trong giỏ vỡ mất."

Lan thẩm buông tay, bước chậm lại, quay đầu nhìn Bạch Đào mấy lần, dáng vẻ như có điều muốn nói lại thôi.

Bạch Đào đưa tay sờ mặt mình: "Lan thẩm, thẩm nhìn cháu như vậy, làm cháu thấy hơi rợn người đấy."

Lan thẩm quay đầu, đi về phía chợ rau, làm bộ lơ đãng hỏi: "Cháu có phải thích con bé đó không?"

Bạch Đào đi bên cạnh, nhất thời chưa hiểu: "Con bé nào cơ?"

Lan thẩm siết chặt quai giỏ trong tay: "Còn ai nữa? Chính là cô nương mà cháu cứ nhìn mãi trên xe đó."

Bạch Đào vội vàng giải thích: "Không có đâu! Lan thẩm hiểu lầm rồi."

Lan thẩm có vẻ vẫn chưa tin: "Thế sao cháu lại cứ nhìn người ta hoài?"

"Hôm qua cháu thấy nàng ta ở trước cửa nhà Bùi đại ca, Bùi đại ca nói là đường muội của y. Cháu chỉ thấy hôm nay nàng ta trông khác hôm qua, nên mới nhìn thêm vài lần thôi."

Bạch Đào nghĩ Lan thẩm vốn có quan hệ không tệ với Bùi Tranh, chắc biết nhiều chuyện hơn mình, nên cũng không giấu chuyện gặp hôm qua.

Nghe đến chuyện Bùi Xuân Kiều tới tìm Bùi Tranh, Lan thẩm đổi tay xách giỏ, thở dài: "Nếu Tranh Tử đã nói nó là đường muội của y, vậy chắc cháu cũng biết y với nhà Bùi Vĩnh Quý không ưa gì nhau."

Bạch Đào còn chưa kịp nói gì, Lan thẩm đã tự kể tiếp: "Nương của Tranh Tử với nương của Bùi Xuân Kiều hồi đó gần như mang thai cùng lúc.

Năm đó mùa hè rất oi, nương Bùi Xuân Kiều vì cãi nhau với Bùi Vĩnh Quý nên nằng nặc đòi ra sông bắt cá, dù đang mang bầu 8 tháng.

Lúc đó vừa mưa lớn xong, nước sông dâng cao, lại là ban đêm, nương Tranh Tử lo quá mới bảo cha Tranh Tử đi khuyên đại bá một câu, rồi tự mình lặn lội bụng bầu ra bờ sông tìm người.

Ban đầu chỉ định gọi về thôi, ai ngờ nương Bùi Xuân Kiều lúc đứng dậy lại sẩy chân ngã xuống sông, nương Tranh Tử chẳng nghĩ gì, liền nhảy xuống cứu người.

Người thì cứu được nguyên vẹn, nhưng bà ấy thì bị vỡ ối. Đến khi cha Tranh Tử chạy tới thì người đã ngất đi rồi.

Lúc ấy còn chưa có Vu đại phu về thôn ta, cha Tranh Tử và Trương thúc của cháu phải vội vàng đưa người sang thôn bên chữa, thì người đã gần không qua khỏi.

Cuối cùng, bà ấy cắn răng sinh Tranh Tử khi còn chưa đủ tháng, rồi qua đời ngay sau đó."

Nói tới đây, Lan thẩm cũng nghẹn nơi lồng ngực, khó thở: "Hôm ấy là đêm khuya, người biết chuyện cũng không nhiều. Khi mới đưa được tới nhà đại phu, cha Tranh Tử vẫn muốn cả hai nương con đều sống, sống chết không chịu buông một để giữ một.

Nương Tranh Tử lúc đó cũng rất muốn sống, gắng gượng chịu đựng suốt hai ba canh giờ, ráng tới tận giờ Tý ngày rằm tháng 7. Cuối cùng, đại phu bảo nếu đứa trẻ không ra kịp thì có thể sẽ bị ngạt chết. Nương Tranh Tử vừa nghe câu đó, còn đâu nghĩ được cho bản thân, dốc hết sức sinh Tranh Tử ra.

Bà ấy biết mình không sống nổi nữa rồi, lúc lâm chung chỉ kịp dặn cha Tranh Tử đừng trách ai hết, cố gắng nuôi con nên người.

Ta đứng ngoài cửa nghe mà lòng đau như cắt, một người đang sống sờ sờ nói mất là mất..."

Lan thẩm lau nước mắt, giọng đầy phẫn uất: "Kết quả là phu thê Bùi Vĩnh Quý đúng là không ra gì. Sau khi cha Tranh Tử mất vì tai nạn, hai người đó liền đưa Tranh Tử khi ấy mới 7 tuổi về nhà nuôi.

Ta nghĩ, tức phụ Bùi Vĩnh Quý và Nham Tử nhà họ chẳng phải đều là nhờ nương Tranh Tử dùng mạng cứu hay sao, chắc chắn họ sẽ đối đãi với Tranh Tử thật tốt.

Mới đầu, Lục Sinh nhà ta có bảo với ta là hai ngày rồi không thấy Tranh Tử tới học đường, ta còn tưởng thằng bé vẫn chưa nguôi ngoai nỗi buồn, cũng không để tâm lắm, chỉ mang mấy quả trứng tới thăm.

Về sau, Tranh Tử dần dần trở nên trầm mặc, thấy chúng ta cũng chẳng mấy khi chào hỏi. Ta còn tưởng là do khoảng cách xa xôi, tình cảm dần phai nhạt, nên cũng không để ý thêm.

Cho đến mùa đông năm Tranh Tử 10 tuổi, được Trương thúc của cháu cõng từ trong rừng về. Nhìn Tranh Tử quần áo tả tơi, lúc đó ta mới biết nó sống chẳng tốt đẹp gì.

Ta cuống cuồng hỏi Lục Sinh, Tranh Tử ra nông nỗi này rồi, sao ngươi không tới nói với ta sớm?

Lục Sinh lại nói, từ sau khi cha Tranh Tử mất, y chưa từng quay lại trường, nên nó không biết gì cả.

Lúc đó ta chỉ muốn tự đánh chết mình cho rồi. Nếu ta chịu quan tâm thêm chút nữa thì đâu đến nỗi này. Ta giận lắm, ban đầu còn định đến nhà phu thê Bùi Vĩnh Quý lý luận một phen.

Nhưng lại bị Tranh Tử ngăn lại, nó nói đây là chuyện của bản thân nó, không cho ai nhúng tay vào.

Nhìn vào ánh mắt trống rỗng như chẳng còn cảm xúc gì của nó, ta chẳng nói được câu nào. Từ đó về sau, ta thỉnh thoảng cứ kéo nó sang nhà ta ăn cơm."

"Tranh Tử dần dần cũng bắt đầu biết chào hỏi mỗi khi gặp bọn ta, cứ thế cho tới 15 tuổi thì bên ngoài bắt đầu xảy ra chiến loạn, nha môn tới thôn chiêu binh.

Lúc đến nhà Bùi Vĩnh Quý, người đáng lẽ phải đi là Bùi Tuấn, khi ấy đã 18 tuổi. Nhưng cái đồ súc sinh đó, không biết từ đâu nghe được tin sớm hai ngày, liền cố tình kéo Tranh Tử ra đánh một trận, sau đó còn tìm đại phu kê đơn nói là mình gãy chân.

Thế là Tranh Tử, mới 15 tuổi, liền thay Bùi Tuấn nhập ngũ. 15 tuổi đấy, còn chưa lớn hơn Lâm Tầm bao nhiêu, hôm nó đi chỉ mang theo một cái tay nải nhỏ, đến trước sân nhà ta, quỳ xuống dập đầu với ta và Trương thúc của cháu, rồi chẳng nói một lời mà đi luôn."

Bạch Đào nghe đến đây, không dám tưởng tượng ra lúc đó là cảnh tượng thế nào, chỉ thấy tim mình thắt lại, đau như bị ai bóp nghẹn.

"Vài năm đầu, ta với Trương thúc cháu cứ muốn dò la tin tức của Tranh Tử, nhưng khổ nỗi biên ải xa xôi, bọn ta lại chẳng có quen biết gì. Mãi đến lúc vất vả đi được tới nơi thì thành đã đóng cửa, nói là đang có chiến sự, không cho người ngoài tùy tiện vào, bọn ta lại đành trở về.

May mà Tranh Tử là đứa có bản lĩnh, sống sót trở về.

Hè năm ngoái lúc về, ta suýt chút nữa không nhận ra, cao lớn vạm vỡ hẳn lên, nào còn dáng vẻ gầy yếu lúc đi nữa, lại còn biết săn bắn. Thế nên ta thỉnh thoảng cũng nghĩ, cũng may nó được rèn giũa một phen, nay khỏe mạnh bình an quay về, lại có bản lĩnh nuôi thân, còn hơn là ở nhà Bùi Vĩnh Quý mà lớn lên.

Giờ nó có những người bạn như cháu, Đại Ngưu, Dĩ An, sống một cuộc đời có tiếng có sắc, ta trong lòng cũng vui thay cho nó. Nếu nó có thể gặp được một người trong lòng, dù là một ca nhi hay một cô nương, cùng nó kết tóc sống chung, vậy thì càng tốt, hai người chung sống với nhau, cuối cùng vẫn là náo nhiệt, ấm lòng hơn một thân một mình."

Thấy bóng chợ rau, Lan thẩm vội vã vén tay áo lau nước mắt, tìm một chỗ đông người đặt giỏ xuống: "Thôi, ngày khổ đã qua rồi, không nói mấy chuyện buồn này nữa. Đợi ta bán xong chỗ trứng gà này rồi cùng cháu đi mua hạt giống."

Bạch Đào hít hít mũi, nghiêng đầu lau nước mắt lên vai áo, giọng nghèn nghẹn: "Vâng, cháu chờ ở đây."

Lan thẩm nghe vậy, ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa liếc mắt liền thấy mắt Bạch Đào đỏ hoe, trông như vừa bị khóc một trận thảm thiết: "Ôi chao, sao lại khóc thành ra thế này? Hôm nay ta ra khỏi nhà vội quá, cũng không mang khăn tay."

Bạch Đào lắc đầu: "Cháu chỉ thấy buồn thôi. Cháu không ngờ hồi nhỏ Bùi đại ca lại phải sống khổ như vậy."

Cậu luôn cho rằng tuổi thơ của mình đã đủ đáng thương rồi, không ngờ Bùi Tranh còn khổ hơn, lại còn là trong cái thời loạn lạc này. Mới 15 tuổi đã phải lăn lộn ngoài chiến trường, cậu thậm chí không dám tưởng tượng y đã làm sao để sống sót.

Giờ phút này cậu chỉ thấy rất đau lòng, rất muốn lập tức chạy đến ôm chặt lấy Bùi Tranh một cái, sau đó làm cho y tất cả món ngọt ngon nhất trên đời này.

Hơn nữa, Bùi Tranh thật sự rất giỏi, đã trải qua từng ấy chuyện mà vẫn giữ được sự tử tế.

Đừng nhìn y thường ngày ít nói, mặt lại lạnh, nhưng với người y coi trọng thì thật lòng đối đãi. Như hai huynh đệ Tống Dĩ An và Khâu Đại Ngưu thì khỏi phải nói, là huynh đệ từng vào sinh ra tử với nhau.

Ngoài ra, y còn rất tốt với hai huynh đệ Lâm Tầm, Bạch Đào từng nhiều lần tận mắt thấy y giúp hai đứa nhỏ gánh nước, lúc xây học đường cũng rất quan tâm đến Lâm Tầm.

Còn đối với cậu... thì lại càng không cần nói nữa.

Bùi Tranh đã giúp cậu rất nhiều chuyện đến mức, cậu có mọc thêm hai tay nữa cũng chẳng đếm xuể.

Và y chưa bao giờ tính toán thiệt hơn, muốn giúp thì giúp, chưa từng đòi hỏi báo đáp gì.

Bình Luận (0)
Comment