Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 69

Trong lòng cứ nghĩ đến Bùi Tranh, vốn dĩ định ở lại trấn khảo sát một chút, xem có con đường nào hợp với mình để kiếm tiền, nhưng giờ phút này Bạch Đào hoàn toàn chẳng còn tâm trí đâu nữa.

Lan thẩm vừa bán xong mớ trứng gà, liền bị Bạch Đào thúc giục đi mua hạt giống.

Cậu còn tiêu 40 văn mua một cân sữa bò tươi và nửa cân mật ong. Mấy thứ này vốn là để dành cho những ca nhi sinh con mà không có sữa, Lan thẩm thấy cậu mua mà chẳng mảy may xót tiền, nhịn không được lên tiếng: "Nhà cháu có đứa nhỏ nào cần bú đâu, mua mấy thứ này làm gì?"

"Làm sao mà không có?" Bạch Đào chớp chớp mắt, cười tinh quái, "Cháu chính là đứa nhỏ cần bú sữa đó mà."

Lan thẩm nhìn cậu, ánh mắt đầy phức tạp: "...Cái tầm tuổi có thể làm cha người ta rồi mà còn đòi bú sữa."

"Hì hì, cháu chỉ thèm miệng thôi. Thôi, chúng ta mau về đi ạ."

"Không vội, còn sớm mà. Nhị Cẩu cũng chưa về đâu." Lan thẩm không hiểu Bạch Đào vội gì.

Quả nhiên, đang hấp tấp đòi về thì Bạch Đào chợt khựng lại như bị điểm huyệt, đứng ngay bên đường. Lúc này cậu mới nhớ ra, Nhị Cẩu thường đến tận giữa giờ Tỵ mới đánh xe bò về. Sớm quá thì dân trong trấn còn chưa rút hết, quay về chẳng chở được bao người, tiền kiếm cũng ít đi.

Bạch Đào nhìn cái bình đựng sữa trong tay, xoay người nói: "Lan thẩm, cháu có chút việc gấp muốn về trước, không chờ xe của Nhị Cẩu nữa đâu."

Lan thẩm xách cái giỏ trống rỗng, cũng chẳng mua gì nặng: "Vậy ta về cùng cháu luôn, đi có bạn cũng tốt."

——

Lúc về đến nhà đã là giữa giờ Tỵ, có thể thấy suốt đoạn đường đi nhanh đến mức nào.

Dọc đường Lan thẩm thấy Bạch Đào cứ tâm sự nặng nề, cứ như thật sự có chuyện gấp lắm, bị cậu kéo đi đến toát cả mồ hôi, về đến nhà phải uống mấy ngụm nước mới hồi sức lại được.

Bạch Đào vừa để đồ xuống đã chẳng nghỉ ngơi lấy một chút, lập tức bê cái bếp nhỏ ra, lấy mấy hạt vô hoạn tử ra vò bọt, kỳ cọ nồi sắt trong ngoài sạch sẽ vài lượt.

Mãi đến khi nước sạch trôi hết váng dầu phía trên, Bạch Đào mới chịu dừng tay.

Cậu đổ sữa bò mua được vào nồi, cho thêm ít đường phèn. Nghĩ đến giờ chẳng có tủ lạnh, nhiệt độ hiện tại cũng chỉ bảy tám độ, cậu lại thêm ít tinh bột vào để sữa dễ đông hơn.

Sau đó đốt lửa nhỏ, kiên nhẫn khuấy đều liên tục, cho đến khi hỗn hợp đặc lại gần bằng sữa chua mới tắt bếp. Cậu múc hết ra cái tô sành lớn để nguội, rồi để đẩy nhanh quá trình đông đặc, bèn lấy cái giá gỗ, cẩn thận đặt tô vào trong lu nước.

Nhân lúc chờ sữa đông, cậu chạy đến mấy nhà gần bờ sông mua vài quả trứng gà. Sau đó lấy cái bán bí đỏ ăn dở hôm trước, bóc vỏ, thái thành những mẩu vụn nhỏ.

Thái xong, cậu đổ tất cả vào chảo, không thêm dầu, chỉ để lửa nhỏ nhất, từ từ đảo cho đến khi bánh khô giòn, rồi để nguội, dùng giấy dầu gói lại, lấy cây cán bột đè cho vụn mịn. Cuối cùng còn lọc qua rây một lượt, bột chiên xù đơn giản vậy là xong.

Không ngờ dùng bánh bí đỏ làm ra lại khá giống thật, nhìn qua chẳng khác gì bột chiên xù mua ngoài chợ.

Đúng lúc ấy, sữa cũng đã đông. Bạch Đào cẩn thận đổ ra thớt, cắt thành từng miếng vuông dày khoảng hai phân.

Cậu lần lượt nhúng từng miếng vào tinh bột, trứng gà đánh tan, rồi lăn qua lớp bột chiên xù. Đợi dầu trong chảo nóng đến năm thành, cậu cho từng miếng sữa vào chiên, đến khi lớp ngoài vàng giòn, tỏa mùi thơm ngậy là gắp ra.

Thế là món sữa chiên giòn hoàn thành.

Sữa chiên làm ra quá nhiều, cái tô sành ban nãy chẳng đủ để đựng. Bạch Đào bèn giữ lại mấy miếng xấu xấu, méo méo cho mình ăn, còn lại toàn những miếng vuông vức đẹp mắt thì đựng vào một cái bát lớn, chẳng buồn rửa xoong nồi, tay xách bát chạy một mạch lên sườn núi.

Bạch Đào vừa chạy vừa cảm thấy lòng mình nóng bừng, rạo rực như dầu sôi trong chảo, phừng phừng không ngừng.

Thấy trong bếp nhà Bùi Tranh có khói bay lên, lòng cậu khẽ nhảy cẫng một cái, chẳng thèm gõ cửa, xông thẳng vào sân rồi chạy một mạch tới bếp: "Bùi đại ca!"

Nghe thấy tiếng gọi mang theo đôi phần vội vã, Bùi Tranh vừa thấy cậu th* d*c đã lập tức đứng dậy: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Bạch Đào nhìn chằm chằm y, mắt không chớp lấy một cái, khẽ lắc đầu.

"Vậy ngươi—" Bùi Tranh còn chưa dứt lời, Bạch Đào đã đặt bát xuống đất, phóng một bước dài tới, một tay ôm lấy vai y, tay kia vòng qua eo, kiễng chân lên, ôm chầm lấy y thật chặt.

Bùi Tranh trong nháy mắt như bị nghẹn, cả người cứng đờ không nhúc nhích nổi.

Người trong lòng không biết vừa mới làm món gì thơm ngon, trên người mang theo mùi sữa nồng đậm, lại ẩn ẩn hương ngọt dễ chịu, lan tỏa thấm vào tim phổi. Tóc dài ngang vai mềm mại hơi xoăn, rối bời cọ vào má và cổ, cảm giác tê dại ngưa ngứa theo mạch máu truyền thẳng đến tận đáy lòng.

Nghe thấy bên tai khẽ vang lên tiếng nức nở nghẹn ngào, hai tay Bùi Tranh đang định đẩy ra cũng khựng lại giữa không trung, chẳng biết nên đặt ở đâu, chỉ có thể buông lơi hai bên thân thể Bạch Đào.

Y thẳng đơ cả người, cơ thịt ở cổ căng chặt, đường gân xanh nhô lên, nhất thời luống cuống, không biết phải làm gì.

Bạch Đào vỗ nhẹ lên tấm lưng rộng rãi vững chãi của y, giọng vẫn mang theo tiếng nghèn nghẹn vì khóc: "Bùi đại ca, hôm nay Lan thẩm kể với ta rất nhiều chuyện lúc nhỏ của huynh, ta thấy huynh giỏi quá."

Bạch Đào muốn trò chuyện với Bùi Tranh, nên không giấu giếm chuyện Lan thẩm đã nói. Hơi thở ấm áp không ngừng phả lên da thịt, khiến mặt Bùi Tranh lập tức đỏ lên, cuối cùng nhẹ nhàng đẩy cậu ra một chút.

Ngay sau đó, y liền trông thấy hàng mi cong vút của Bạch Đào vương đầy nước mắt, trong khóe mắt là từng giọt long lanh sắp rơi, ngay cả chóp mũi cũng ửng đỏ, trông chẳng khác nào một kẻ vừa bị bắt nạt rất thê thảm.

Bùi Tranh cụp mắt, tránh không nhìn cậu nữa, hồi lâu mới khàn giọng lên tiếng: "Chỉ là chuyện cũ năm xưa thôi, cũng quên gần hết rồi."

Bạch Đào xoa xoa mũi, cảm thấy nồi dầu nóng trong lòng vừa rồi đã nguội bớt đôi phần: "Quên rồi cũng tốt. À đúng rồi, hôm nay ta ra chợ mua được sữa bò tươi, đã làm thành món ngọt rồi, huynh nếm thử xem ngon không?"

Bùi Tranh nhìn món ăn trên bếp, thật chẳng thể nào liên tưởng nó với thứ gọi là "sữa" trong lời Bạch Đào, liền mở miệng hỏi: "Ngươi làm bằng cách nào?"

Nhắc đến việc mình giỏi nhất, đôi mắt Bạch Đào dù còn vương chút nước nhưng lại bừng lên ý cười: "Huynh nếm thử rồi đoán đi."

Bùi Tranh đi đến chạn bát, lấy ra hai đôi đũa, đưa một đôi cho Bạch Đào, rồi mới gắp một khối màu vàng ươm đưa lên miệng.

Vỏ ngoài giòn rụm, cắn một miếng, nhân mềm mịn ngọt ngào lập tức tràn ra đầu lưỡi, thơm ngậy hương sữa, mềm mại như tan vào miệng.

Bạch Đào ánh mắt đầy mong chờ nhìn y: "Ngon không?"

Bùi Tranh gật đầu, hiếm khi hiện lên nụ cười trên mặt: "Ngon lắm."

Đây là món ăn mà từ trước đến giờ y thích nhất trong tất cả những thứ Bạch Đào từng làm. Không biết là vì sao, chỉ cảm thấy món ăn này, bên ngoài tinh tế, bên trong mềm mại, lại giống hệt con người Bạch Đào.

Bạch Đào cảm thấy nụ cười của Bùi Tranh chính là lời khen lớn nhất cho món ngọt cậu dày công chuẩn bị, vì thế mà cũng cười tít cả mắt lại: "Bùi đại ca, sau này ta gọi huynh là Tranh ca được không?"

"Được." Bùi Tranh không rõ sao cậu lại đột nhiên muốn đổi cách xưng hô, nhưng vẫn đáp lời ngay.

"Tranh ca!"

"Ừ?"

"Ta kể cho huynh nghe cách làm món sữa chiên này nha?"

"Được."

Bình Luận (0)
Comment