Buổi sáng yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót. Trên chiếc giường đất ấm áp, Bạch Đào kẹp chặt chăn g*** h** ch*n, cọ qua cọ lại, gương mặt dưới mái tóc rối bời ửng đỏ, trong miệng còn khe khẽ r*n r*, hàng mi dài khẽ rung động trên đôi mắt vẫn nhắm.
"Ưm..."
"Ừm..."
Theo từng nhịp co siết đôi chân đang ôm chặt lấy chăn, hàng mi cong rung lên dữ dội hơn.
Hai phút sau, đầu óc bắt đầu hoạt động, Bạch Đào khẽ động đậy chân rồi chậm rãi mở mắt.
"Hử?"
Nhận ra có gì đó không đúng, Bạch Đào lập tức bật dậy ngồi lên. Mái tóc ngang vai rối tung, đôi mắt còn mơ màng khiến cậu trông có phần ngơ ngác.
Cậu hình như vừa mơ một giấc mơ kinh thiên động địa. Trong mơ cậu cưới vợ, đêm tân hôn, hoa chúc trong phòng.
Nhưng cậu không tài nào nhớ được vợ mình trông như thế nào, chỉ nhớ khoảnh khắc vén khăn voan, đối phương khẽ ngước mắt lên, dưới hàng mi dài và thẳng là đôi mắt lãnh đạm, trong đó phản chiếu hình bóng của cậu.
Sau đó là một vài chuyện... không tiện miêu tả.
Chỉ là cậu nhớ lúc đầu hình như là cậu đè vợ xuống trước, rồi không biết sao lại bị đè ngược lại.
Chẳng lẽ vợ tương lai của ta thích... quýt bụng to?
Với cả, vợ trong mơ hình như cũng khá cao lớn, bàn tay còn to hơn cậu một vòng, lúc giúp cậu làm chuyện đó thì dễ chịu cực kỳ.
Vòng tay của vợ trong mơ cũng rất ấm áp.
Chỉ là giờ nghĩ lại cũng mơ hồ mông lung, chỉ nhớ loáng thoáng, cảm thấy đôi tay đó và hàng mi cong như lông mi trẻ sơ sinh kia hình như mình từng gặp ở đâu rồi.
"Chậc, cái quái gì vậy? Ế lâu quá nên muốn yêu đương rồi chắc?" Bạch Đào lầm bầm, vừa nói vừa đứng dậy thay quần.
Đã quen mặc quần sịp boxer, Bạch Đào lấy chỗ vải bông còn lại sau lần may đồ trước, dựa theo cái q**n l*t mà mình mặc lúc xuyên tới đây, cắt thành mấy miếng lớn.
Sau một hồi khâu vá loằng ngoằng, miễn cưỡng cũng may được hai cái để thay giặt luân phiên.
Lúc giặt xong đem phơi, nhìn đường chỉ may xiêu vẹo chằng chịt, Bạch Đào cảm thán: có vợ vẫn tốt thật, ít ra còn có người giúp khâu vá quần áo chứ chẳng?
Hai hôm trước, Trương Lục Sinh thấy cái túi tiền vừa xấu vừa quê của cậu, còn khoe luôn cái túi đựng tiền tức phụ hắn tự tay may cho. Đường kim mũi chỉ khít khìn khịt, kiểu dáng lại đẹp, vải màu lam lục, dùng chỉ bông màu xanh đậm thêu thêm một chữ "Sinh".
Lúc đó, trong lòng Bạch Đào hơi hơi thấy chua.
——
Bữa sáng hâm nóng hai cái bánh bí đỏ, ăn cùng củ cải muối dưa, đơn giản mà xong bữa.
Nhìn vài vệt ánh vàng mờ nhạt ở phía chân trời đằng xa, Bạch Đào quay vào phòng, tháo ga giường và vỏ chăn trên giường đất xuống, định nhân hôm nay trời đẹp, đem ra bờ sông giặt một lượt.
Cái vỏ chăn đó cũng là Bạch Đào tự may, lúc tháo ra cũng hơi vất vả, vì có vài chỗ may loạn cả lên.
Cậu xách thùng ra đến bờ sông thì thấy ở đó đã có không ít người, chắc là mọi người cũng tranh thủ thời tiết tốt hôm nay để giặt đồ.
Ngồi túm tụm bên bờ sông vừa giặt đồ vừa nói cười đa phần là các ca nhi và phụ nhân. Bạch Đào ngại chen vào, bèn tự tìm một góc vắng.
Đợi đến khi cho ga giường vào nước, tay vừa chạm vào nước sông, Bạch Đào lập tức cứng đờ cả người, rụt tay về ngay, quay đầu lặng lẽ liếc nhìn đám người đang giặt đồ vui vẻ.
Mấy người này không thấy lạnh à?
Bạch Đào vội vã vớt tấm ga giường ra khỏi nước, đặt lên tảng đá sạch bên cạnh, tay bị nước lạnh làm đông cứng lại, cậu khẽ nhíu mày.
Cậu chỉ nghĩ hôm nay là ngày đẹp, thích hợp đem đồ lớn ra phơi, ai ngờ nước sông đầu xuân lại lạnh thấu xương thế này, đặc biệt là từ sáng sớm.
Bình thường giặt mấy món đồ nhỏ của bản thân, cậu toàn lấy nước nóng pha sẵn ở nhà để giặt, không ngờ lần đầu ra sông lại thảm hại đến thế.
Bạch Đào lại liếc nhìn đám phụ nhân và ca nhi không xa, người nào cũng xắn tay áo, nửa cánh tay nhúng trong nước, vừa giặt vừa nói cười như không có chuyện gì xảy ra.
Bạch Đào quay đầu lại, rơi vào trầm tư.
Chẳng lẽ là... cậu quá yếu đuối?
Cậu quyết định thử lại lần nữa. Không thể để thua cả con gái người ta được.
Bạch Đào cầm tấm ga giường, quẫy quẫy trong nước vài cái, mặt không đổi sắc đặt lên tảng đá lớn bắt đầu vò.
Vò được vài cái, cậu hất nước trên tay đi, lặng lẽ nhét cả hai tay vào trong ống tay áo. Cánh tay còn ấm áp lập tức bị lòng bàn tay lạnh cóng làm cho rùng mình một cái, nổi da gà khắp người.
Hay là... đợi đến trưa có nắng rồi quay lại giặt?
——
Bùi Tranh xách quần áo, vòng qua đám người đang tụ tập ồn ào, vừa liếc mắt đã thấy Bạch Đào đang co ro trong một góc.
Đối phương mặt mày cau có, chăm chăm nhìn đống đồ đặt trên đá, vẻ mặt nghiêm túc như thể gặp phải chuyện gì nan giải lắm.
Bùi Tranh nghĩ đến cái ôm tối qua, bước chân định tiến lại gần khựng lại một chút, tay cũng siết chặt cái thùng đang xách.
Sau khi Bạch Đào rời đi tối qua, y ăn một miếng sữa chiên rồi bắt đầu thất thần, đầu óc nghĩ ngợi lung tung chẳng đâu vào đâu.
Lúc thì nhớ đến lần đầu gặp Bạch Đào, cậu ta làm mấy hành động chẳng biết ngượng là gì; lúc lại nhớ đến cảnh Bạch Đào chơi với Đại Hắc khắp sân, cười rạng rỡ vô cùng.
Nghĩ tới cuối cùng, tất cả đều biến thành cái ôm ngắn ngủi khi nãy.
Đó là lần đầu tiên trong ký ức y có tiếp xúc gần gũi đến vậy với người khác. Cảm giác ban đầu là khó chịu rõ rệt, nhưng hình như lại không ghét... nhiều hơn là luống cuống.
Tỉnh lại từ dòng suy nghĩ thì sữa chiên đã bị y ăn gần hết, trong miệng vẫn còn vương hương vị béo ngậy của sữa.
Ban đầu y định như thường lệ, có món ngon là mang sang chia cho Tống Dĩ An và Khâu Đại Ngưu. Nhưng khi vừa cho vào giỏ thì lại ma xui quỷ khiến mà rút ra.
Y ngây người nhìn món sữa chiên vàng ươm, nửa nén hương sau, bèn đem bỏ vào trong tủ bếp, còn cẩn thận phủ lên một lớp vải mỏng.
Y nghĩ, không phải là mình không muốn chia sẻ, mà vì món sữa chiên đó là Bạch Đào nghe xong chuyện nhà y rồi cố ý làm riêng cho y, mang ra chia thì không ổn.
——
Bạch Đào lưỡng lự một lúc, dứt khoát nhét tấm ga giường đã bị thấm nước nên nặng trịch trở lại vào thùng, đứng dậy xách cái thùng "chưa chiến đã bại" chuẩn bị rút quân về nhà.
Người ta vẫn nói, anh hùng không chịu thiệt trước mắt.
Bạch Đào vừa khe khẽ hát nho nhỏ, vừa xoay người rời đi, bước chân nhẹ nhàng. Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy Bùi Tranh đang ngẩn người đứng cách đó không xa.
Cậu vui mừng ra mặt, chạy hai bước lại gần: "Tranh ca! Huynh cũng tới giặt đồ à?"
Bùi Tranh hoàn hồn, khẽ gật đầu: "Hôm nay nhiều người giặt đồ thật."
Bạch Đào liếc nhìn cái thùng trong tay Bùi Tranh, nhận ra lớp vải bên trong là vỏ chăn nhà y: "Trùng hợp ghê, ta cũng tới giặt vỏ chăn nè!"
Lúc này Bùi Tranh hơi không biết nên đối mặt với Bạch Đào thế nào: "Ngươi giặt xong rồi?"
Bạch Đào mặt dày, chẳng sợ bị Bùi Tranh chê cười, thành thật lắc đầu: "Chưa đâu, nước lạnh quá, ta tính đợi đến trưa nắng to rồi quay lại đánh một trận với sông!"
Cậu nói xong còn giơ nắm tay lên, vung vẩy hai cái về phía dòng nước.
Dáng vẻ như chuẩn bị quyết đấu sinh tử với kẻ địch của Bạch Đào trông đầy khí thế, ánh mắt rạng ngời.
Bùi Tranh khẽ cong khóe môi, vẻ mặt thả lỏng: "Ừ, chúc ngươi thắng lợi."
"He he~" Bạch Đào cười cười, chỉ tay sang phía bên kia sông, nơi nhà mình tọa lạc, "Vậy ta về trước đây, lát nữa còn phải tới nhà Lan thẩm xúc phân bón ruộng."
Bùi Tranh đi tới bờ sông, quay đầu lại nhìn bóng lưng Bạch Đào dần xa, nhớ đến lời cậu vừa nói, bèn quay người đuổi theo.
Thấy đối phương nhìn mình đầy nghi hoặc, Bùu Tranh nghiêng mắt đi, khẽ hỏi: "Nước sông lạnh lắm à?"
Bạch Đào gật đầu: "Ít nhất với ta thì lạnh chết đi được, kiểu như tay muốn rụng luôn ấy."
Bùi Tranh rảo bước về phía cầu: "Vậy ta cũng để đến chiều quay lại."
Bạch Đào ngạc nhiên: "Ơ?! Tranh ca, huynh cũng sợ lạnh à?"
Thấy Bùi Tranh gật đầu, Bạch Đào có chút khó hiểu.
Cậu nhớ rõ hồi mình mới dọn ra khỏi nhà Bùi Tranh, y đã từng xách chính cái vỏ chăn mà mình từng nằm ra bờ sông giặt rồi cơ mà.
Mà khi đó nước sông còn lạnh hơn bây giờ nhiều.