Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 71

Bạch Đào về đến nhà, đặt thùng xuống thì Bùi Tranh ngoài sân gọi cậu đợi một chút, nói là muốn cùng đi đến nhà Lan thẩm.

Trong lúc chờ, Bạch Đào đặc biệt lấy một miếng vải bọc mấy lớp vào giữa cây đòn gánh.

Bùi Tranh thấy cậu mang theo đòn gánh thì hơi bất ngờ, vốn nghĩ Bạch Đào chắc sẽ chọn xách tay thay vì gánh, ai ngờ vừa lại gần thì thấy giữa đòn gánh lồi lên một đoạn vì được bọc vải.

"Cái này là gì vậy?"

"Bên trong nhét một ít bông, ta nghĩ gánh thế này chắc vai đỡ đau hơn." Bạch Đào đặt đòn gánh trước mặt Bùi Tranh, ý bảo y đưa tay sờ thử.

Nhìn độ dày kia, Bùi Tranh không cần sờ cũng biết rất mềm: "Có khi sẽ khó dùng sức."

Bạch Đào nhún vai: "Thử xem sao, không dùng được thì tháo ra sau cũng được."

Hai người đến nhà Lan thẩn thì không thấy ai trong sân, lúc nãy cũng không thấy bà ấy trong đám người giặt đồ ở bờ sông.

Bạch Đào đi hỏi hàng xóm bên cạnh, người ta nói Lan thẩm đi mua đậu hũ, ra ngoài cũng một lúc rồi, chắc sắp về.

Nghe vậy, hai người quyết định đứng ngoài sân chờ, tiện thể trò chuyện giết thời gian.

Bạch Đào nhàm chán bứt sợi vải trên khăn bọc đòn gánh, hỏi: "Tranh ca, huynh tới tìm Lan thẩm có việc gì thế?"

"Giúp ngươi." Bùi Tranh ngẩng đầu, bổ sung một câu,  "Coi như cảm ơn vì sữa chiên hôm qua."

Bạch Đào ngẩng phắt lên, cười tươi rói: "Có chuyện tốt như này á? Vậy ta không khách sáo nha. Nhưng có làm chậm việc của huynh không đó?"

Bùi Tranh nghĩ bụng Bạch Đào đúng là dễ vui thật: "Hôm nay ta không có việc gì."

Bạch Đào nghiêng đầu: "Hử? Huynh hôm qua nói là phải dọn lại vườn rau bên cạnh nhà còn gì?"

Bùi Tranh khựng lại, mắt hơi tránh đi: "Chuyện đó... là việc buổi chiều."

Bạch Đào bắt đầu lên kế hoạch: "Vậy buổi sáng hôm nay huynh giúp ta bón phân, trưa ta mời huynh ăn cơm, rồi bọn mình cùng ra sông giặt đồ. Chiều ta lại qua giúp huynh dọn vườn rau."

Bùi Tranh vốn định nói không cần mời cơm, cũng không cần giúp mình dọn vườn, nhưng vừa chạm vào ánh mắt của Bạch Đào thì những lời đó lại nghẹn trong họng, không nói ra nổi.

Y chợt nhận ra tình huống này đã xảy ra vài lần rồi. có những lời từ chối, chỉ cần đối diện với đôi mắt ấy của Bạch Đào, y liền không thể thốt nên lời.

Bạch Đào thúc giục: "Thế nào?"

Cuối cùng, Bùi Tranh chỉ khẽ gật đầu: "Được."

Bạch Đào vui ra mặt, bắt đầu suy tính bữa trưa: "Vậy trưa nay huynh muốn ăn gì? Chỉ tiếc là nhà không có thịt, hôm qua đi trấn về gấp quá, không kịp mua."

"Ăn gì cũng được." Bùi Tranh vừa dứt lời thì Lan thẩm với An ca nhi trở về.

Lan thẩm xách giỏ trong tay, hỏi An ca nhi đi bên cạnh: "Đậu hũ để dành tối ăn, cha con lúc ra khỏi nhà có dặn trưa muốn ăn gì không?"

An ca nhi lắc đầu: "Ăn gì cũng được."

Bạch Đào và Bùi Tranh nghe đoạn đối thoại giống hệt nhau thì trong lòng thoáng qua một tia kỳ lạ, lén liếc nhìn nhau một cái, ai ngờ lại đụng trúng ánh mắt đối phương, tim bỗng khựng một nhịp, cả hai lập tức quay đầu lại, giả vờ như không có gì xảy ra.

"Ôi chao!" Lan thẩm đang mải nói chuyện với An ca nhi, vừa rẽ vào sân đã thấy hai người đứng sừng sững ngoài cửa, "Hai đứa không nói tiếng nào, đứng chình ình ở đây làm thần giữ cửa hả, làm ta hết cả hồn!"

Bạch Đào nghiêng người tránh ra nhường đường, cười hì hì: "Cháu chỉ đang muốn nghe lén xem nhà Lan thẩm trưa nay có món gì ngon thôi mà."

An ca nhi khẽ gật đầu chào hai người: "Đào ca, Bùi đại ca."

"Cả hai mà muốn sang ăn chực, ta lúc nào cũng hoan nghênh." Lan thẩm lôi chìa khóa ra mở cửa, "Chỉ là có lẽ phải để Đảo tiểu tử xuống bếp nấu, kẻo lại uổng phí tài nghệ."

Bạch Đào theo vào: "Cháu đâu có giỏi như thẩm nói, đến lúc đó phụ bếp thì được, bảo cháu làm đầu bếp chính thì thôi đi."

Lan thẩm đặt giỏ xuống bàn: "Nói đến đầu bếp, lúc ta mua đậu hũ ban nãy, gặp Từ đại nương ở thôn bên. Đầu tháng 3, con dâu mới nhà bà ấy sẽ vào cửa, trong nhà có chuyện hỷ, đang tìm người có thể nấu chính. Hiện tại đang hỏi thăm khắp nơi. Đào tiểu tử, cháu có muốn đi thử không?"

Bạch Đào lắc đầu: "Cháu chắc không được đâu. Cháu chưa từng nấu cho nhiều người thế, lỡ làm hỏng thì mất mặt lắm."

Hơn nữa, món của cậu ngon một phần cũng nhờ mạnh tay nêm nếm, cậu sợ đến lúc đó gia chủ lại chê cậu hoang phí.

Lan thẩm thấy hai người mang theo đòn gánh, biết là đến lấy phân, bèn dẫn vào vườn sau: "Sao lại không được? Lúc thôn mình xây học đường, cháu nấu cơm niêu cho cả đám người, đâu vào đấy cả. Ngày nào Trương thúc của cháu về cũng khen cháu nấu ngon."

"Ngày nào cũng chỉ có một món nên đơn giản, còn tiệc cưới thì khác lắm, phải lo đủ thứ. Với lại người ta chắc chắn muốn tìm người có kinh nghiệm, chắc không nhìn trúng cháu đâu."

Lan thẩm lấy thùng phân từ chuồng lợn ra: "Nói cũng phải. Nhưng mà nhà Từ đại nương bên kia thôn là hộ giàu, không tiếc tiền đâu. Nghe nói đầu bếp mà bà ấy thuê sẽ được trả 120 văn, chỉ cần nấu hai bữa trong ngày cưới, cũng khá coi trọng hôn sự đấy. Ai đến thử tay nghề cũng phải nấu cho bà ấy nếm trước. Mấy người tới trước đều không vừa ý, nên mới tìm qua thôn mình."

Nghe đến mức 120 văn, Bạch Đào bắt đầu dao động. Chỉ hai bữa cơm, tức là một ngày làm việc, đúng là hơi áp lực, nhưng 120 văn một ngày, đi đâu kiếm được việc tốt vậy?

Hay là... đi thử xem?

Trên đường gánh phân về, trong đầu Bạch Đào cứ xoay quanh chuyện này. Đổ nốt nửa thùng phân đã múc ra ruộng, cậu không nhịn được ngẩng đầu hỏi Budi Tranh cách đó không xa: "Tranh ca, huynh nói ta có nên đi thử không?"

"Có thể." Bùi Tranh gật đầu không chút do dự.

Bùi Tranh vẫn luôn cảm thấy tay nghề nấu nướng của Bạch Đào là giỏi nhất trong số tất cả những người y từng biết, mấy tiệm ăn trên trấn còn chưa chắc đã sánh kịp. Hơn nữa, món cậu làm còn luôn có sáng tạo, chắc chẳng ai không thích nổi.

Được y khẳng định, Bạch Đào có thêm tự tin: "Tranh ca tin ta vậy luôn à? Vậy lát nữa ta hỏi Lan thẩm nhà Từ đại nương ở đâu, mai ta đi thử một chuyến!"

Vẻ mặt Bùi Tran nghiêm túc: "Ta tin ngươi."

Tim của Bạch Đào loạn một nhịp, tay cầm gáo nước bất giác dùng thêm vài phần lực.

Trời ơi tổ tông ơi, ba chữ "Ta tin ngươi" mà thốt ra từ miệng Bùi Tranh đúng là sát thương cao quá mức cho phép!

Cậu cảm thấy trái tim mình bị y bóp nhẹ một cái, tê rần hết cả người.

Cậu chỉ muốn lập tức xuyên không quay về quá khứ, vỗ vai cô bạn thân từng ngồi cùng bàn mà hét: "Sis! Si mê sắc đẹp không phải lỗi của chúng ta, là mấy tên đẹp trai không tự biết mình đang tỏa sáng lung tung làm khổ người khác đó!!"

Vì giờ phút này, cậu đang chịu tổn thương nặng nề. Pháp phòng vật phòng gì cũng vô dụng!

Bạch Đào nhìn Bùi Tranh đang chăm chú làm việc, bèn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đè nén mớ suy nghĩ rối loạn trong đầu xuống.

Hai người chạy tới lui tới sáu bảy lần mới tưới xong hết thửa ruộng trong buổi sáng.

Bạch Đào mệt rã rời, nằm phịch xuống ghế nghỉ ngơi một lúc.

Cậu lấy trứng gà còn lại từ hôm qua, thêm ít cải thảo thái sợi, chuẩn bị làm mì xào trứng cải.

Vốn dĩ cậu rất thích ăn măng chua và củ cải ngâm, sau khi hỏi ý Bùi Tranh, lại gắp thêm một ít đem đi thái nhỏ, định cho vào xào chung.

Phần nhào bột vẫn là việc của Bùi Tranh.

Bạch Đào rửa sạch tay, chọt chọt cục bột đã ủ sẵn: "Huynh muốn ăn mì kéo tay hay là mì cắt?"

Bùi Tranh không kén chọn: "Gì cũng được."

Bạch Đào giả bộ không nghe thấy: "Huynh nói gì cơ?"

Bùi Tranh nhắc lại to hơn: "Gì cũng được."

Bạch Đào tiếp tục vừa nhào bột vừa lặp lại câu hỏi: "Ngươi nói gì?"

Bùi Tranh định nói lại lần nữa: "Ta nói là—"

Thấy vẻ mặt sắp cười đến nội thương của Bạch Đào, y bỗng nhận ra mình bị trêu, bèn nuốt nửa câu còn lại vào, đổi lời: "Mì cắt."

"Ahahahahaha!" Bạch Đào không nhịn được cười phá lên, đôi mắt sáng rực long lanh nhìn y, "Khi người nấu hỏi huynh muốn ăn gì, nghĩa là người ta không quyết được. Huynh mà nói 'Gì cũng được' thì người ta còn khổ tâm hơn, lại phải suy nghĩ tiếp đó!"

Bị trêu mà Bùi Tranh cũng không giận, chỉ im lặng ngồi xuống nhóm lửa.

Bình Luận (0)
Comment