Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 72

Mì cắt trong nồi vừa chín tới, Bạch Đào liền vớt ra, tráng sơ qua nước lạnh. Cậu lo trong lúc mình chuẩn bị chảo nóng đổ dầu, hơi nước bốc lên sẽ khiến mì bị ninh chín quá. Đợi rau xào dậy mùi thơm, cậu mới đổ mì vào, đảo sơ mấy lượt rồi thêm chút nước, đậy nắp lại để mì thấm vị.

"Được rồi, ăn cơm thôi." Bạch Đào tự múc cho mình hơn nửa bát, phần còn lại trong nồi là của Bùi Tranh, dẫu sao thì khẩu phần hai người cũng không giống nhau.

Ăn được nửa bữa, Bạch Đào bỗng nhớ tới phần sữa chiên còn lại từ hôm qua, bèn đứng dậy vào bếp mang ra đặt lên bàn: "Cái này còn lại từ hôm qua, ăn không giòn như lúc nóng, bên trong cũng mềm hơn chút."

Bùi Tranh nhìn mấy khối sữa chiên trong bát, hình dáng không đều nhau, lại nghĩ đến phần mình được cậu đưa cho trước đó, từng khối đều vuông vức ngay ngắn. Rõ ràng là phần có dáng vẻ đẹp hơn đã bị đối phương giữ lại cho y.

Bùi Tranh gắp một miếng đưa vào miệng, tuy rằng không ngon như hôm trước, nhưng vẫn rất vừa miệng.

Ăn xong, hai người cùng nhau đi giặt chăn. Khi ấy nắng đang đẹp, bên bờ sông cũng chẳng có ai. Cả hai tìm một chỗ râm mát, vừa trò chuyện vừa thong thả giặt chăn ga. Phần lớn là Bạch Đào nói, Bùi Tranh thì làm thính giả, lâu lâu mới "Ừ" một tiếng.

Buổi chiều, lúc cả hai cùng nhau dọn lại vườn rau, Bạch Đào lại nhắc đến chuyện tiệc cưới.

"Tranh ca, huynh nói xem, ngày mai ta nên nấu món gì mang qua cho Từ đại nương nếm thử? Trong thôn mình tiệc cưới thường làm cỡ nào? Có món gì nhất định phải có không?"

Bùi Tranh lắc đầu: "Không biết."

Y mới về thôn từ năm ngoái, bình thường lại chẳng giao tiếp mấy với người trong thôn, mấy chuyện này quả thực không rõ.

Bạch Đào đành đợi làm xong việc rồi sang tìm Lan thẩm hỏi thử. Năm ngoái Lan thẩm vừa tổ chức hôn sự cho đại nhi tử, mấy chuyện này nắm rõ như lòng bàn tay.

"Tiệc cưới trong thôn này không cầu kỳ như trên trấn," Lan thẩm nói, "Nhà nào khá giả một chút thì làm 12 món, lấy ý là tháng tháng viên mãn. Còn nhà nào khó khăn thì chỉ 8 món thôi. Trong mâm cơm ấy, ngoài món canh hạt sen bách hợp tượng trưng cho trăm năm hòa hợp là bắt buộc phải có, thì cá với thịt lợn cũng không thể thiếu, còn lại tùy chủ nhà muốn nấu gì."

Năm ngoái nhà Lan thẩm đã chuẩn bị đủ mười hai món, ngoài cá với thịt lợn, còn giết thêm gà vịt, cũng bỏ công sức không ít, trong thôn xem như là mâm cỗ khá khang trang. Dẫu sao nhà ấy chỉ có một hán tử, làm tươm tất một chút cũng không có gì quá đáng.

Bạch Đào gật đầu: "Vậy cá và thịt các thẩm nấu thế nào?"

"Cá thì thường nấu với dưa chua, thịt thì hầm miến với cải thảo."

Nghe xong, Bạch Đào tiện thể xin được một ít tương đậu từ nhà Lan thẩm mang về, tương trong nhà đã bị cậu ăn sạch rồi. Nói đến thứ tương ấy, trong mắt Bạch Đào chẳng khác gì tương đậu cay không cho ớt, bên trong còn có thể nhìn thấy đậu tương và đậu rồng đã lên men.

Cậu tính ngày mai sẽ làm một món cá kho nghệ nguyên con. Lan thẩm bảo, nhà Từ đại nương là hộ khá giả trong thôn, một bàn có cả con cá nguyên vẹn chắc cũng kham nổi.

Bạch Đào vốn còn định làm thêm món thịt kho tàu để tăng thêm phần chắc ăn, nhưng khổ nỗi trong nhà chẳng còn thịt, đành lấy giá đỗ mình ủ ra, xào một đĩa thanh đạm, coi như món mới, chủ yếu gây được ấn tượng.

Nhà không có thịt, cá cũng chẳng còn, Bạch Đào lại sang tìm Bùi Tranh mượn lưới, xem có thể ra sông bắt được con nào hay không.

Bạch Đào vừa nghĩ vừa lẩm bẩm: "Nếu có cách nào bắt được cá nhanh thì hay quá, tối nay ta còn có thể nấu thử một lượt cho huynh nếm, xem có gì cần chỉnh sửa không."

Nghe cậu nói vậy, Bùi Tranh ngoài việc lấy lưới, còn tiện tay vót thêm một cái xiên cá.

Bạch Đào ngạc nhiên: "Tranh ca còn biết xiên cá sao?"

"Ừ."

Lúc nhỏ, Bùi Tranh thường xiên cá, bởi vì Bùi Vĩnh Quý cho y ăn cơm, nhưng chưa từng cho ăn thịt. Về sau thèm quá chịu không nổi, y tự ra sông bắt, bắt được thì nướng luôn tại bờ, lâu dần tay nghề cũng luyện thành.

Bạch Đào cảm thán: "Tranh ca đúng là 10 phần toàn năng, cái gì cũng biết, so với huynh, ta chẳng khác gì phế nhân."

Bùi Tranh không mấy tán đồng lời Bạch Đào vừa nói, bởi lẽ mấy thứ bản lĩnh của y đều là bị cuộc sống bức bách mà luyện ra. Bạch Đào không biết lại là chuyện tốt, chứng tỏ từ nhỏ đến lớn sống khá suôn sẻ, không phải chịu khổ mấy.

Bùi Tranh dắt Bạch Đào lên khúc thượng nguồn sông Thanh Hà, nơi dòng nước êm hơn, có mấy đám cỏ mọc lưa thưa. Y trước tiên quăng lưới xuống, rồi tìm một chỗ cởi giày lội xuống nước. Thời tiết bắt đầu ấm lên, cá dưới sông cũng từ từ ngoi lên, bắt đầu bơi lội.

Bùi Tranh đứng yên trong nước một lát, Bạch Đào liền thấy có con cá luồn ra khỏi bụi cỏ gần bên.

Con cá trông không nhỏ, Bạch Đào hơi phấn khích: "Tranh ca! Sau chân phải huynh kìa!"

Bùi Tranh còn chưa kịp quay đầu, con cá đã bị tiếng hô của Bạch Đào làm giật mình, quẫy một cái rồi mất dạng.

Bùi Tranh ngẩng đầu nhìn Bạch Đào.

Bạch Đào chột dạ, cười lấy lòng, im bặt.

Bùi Tranh lại cúi đầu tập trung nhìn mặt nước. Phần bùn cát bị khuấy đục vì cá chạy dần dần lắng xuống, dòng nước lại trở nên trong vắt.

Qua khoảng hai khắc vẫn chẳng thấy bóng dáng con cá nào, Bạch Đào bắt đầu có ý muốn bỏ cuộc. Cậu sợ Bùi Tranh đứng lâu trong nước lạnh sẽ bị nhiễm lạnh. Nhưng ánh mắt Bùi Tranh vẫn chuyên chú, cậu cũng không tiện quấy rầy, chỉ có thể âm thầm cầu mong cá mau xuất hiện.

May mà trời chẳng phụ lòng người, thêm một khắc nữa, rốt cuộc cũng có một con cá đầu óc chậm chạp bơi xuôi dòng theo nước.

Bùi Tranh nín thở ngưng thần, tay nhẹ nhàng nâng lên, nắm chặt lấy cây xiên, sẵn sàng xuất thủ. Cơ tay y rắn rỏi, đường nét rõ ràng, dưới ánh tà dương như phủ một tầng sáng.

Bạch Đào thấy ánh mắt mình hơi lệch hướng, vội vã quay lại nhìn cá.

Chỉ thấy trong tích tắc, Bùi Tranh nhắm chuẩn, xuất chiêu như sấm sét. Mũi xiên xé nước lao xuống, khi rút lên đã ghim một con cá chép còn đang giãy dụa.

"Trúng rồi!" Bạch Đào vỗ tay reo lên, còn giơ tay đấm nhẹ một cái vào ngực Bùi Tranh đã lên bờ, "Tranh ca lợi hại thật, soái muốn xỉu luôn!"

Bùi Tranh bị đấm một quyền nơi ngực, nhưng bản thân chỉ thấy đó là việc rất đỗi bình thường. Y nhìn Bạch Đào đang say mê ngắm con cá như tìm được bảo vật, bèn đưa xiên cá trong tay cho cậu.

Bạch Đào vui vẻ nhận lấy: "Con cá này cũng to đấy, tối nay chúng ta có bữa ra trò rồi."

Bùi Tranh cúi người kéo ống quần xuống, xách giày quay về. Bạch Đào xách cá, miệng vẫn ríu rít không ngừng: "Tranh ca, huynh có bản lĩnh thế này, sao trước giờ không thấy khoe ra vậy?"

"Không thích ăn cá."

Khi còn nhỏ y ăn cá nhiều, lại không biết nấu nướng, làm ra cá toàn mùi tanh, dần dà cũng chẳng còn ưa thích.

Bạch Đào không ngờ Bùi Tranh lại không thích ăn cá: "Vậy tối nay ta làm món khác cho huynh."

Bùi Tranh chỉnh lại ống tay áo: "Không cần."

"Với ta mà còn khách sáo gì chứ?"

"Ngươi làm, ta đều thích."

Bình Luận (0)
Comment