Gì cơ?
Gì gọi là "Ngươi làm, ta đều thích"?
Bạch Đào và Bùi Tranh vừa đồng thanh xong, cậu liền rơi vào trạng thái lag não, tim đập loạn nhịp.
Cứu mạng! Nam nhân này cả ngày mở miệng ra là nói linh tinh gì vậy?!
Bạch Đào phát hiện, dường như từ lúc hai người đứng đối diện trước cửa nhà Lan thẩm, Bùi Tranh đã bắt đầu liên tục nói mấy lời khiến người ta giật mình.
Trước là "Tin ngươi", sau là "Ta thích", đến trưa ăn miếng sữa chiên thôi mà còn dùng ánh mắt "mềm mại chứa tình" nhìn cậu nữa!
Nam nhân này hôm nay định làm gì đây? Bị linh hồn gay nhập à? Sao nói chuyện nghe cứ gay lị gay khí thế này!
Hay là do chính cậu nhạy cảm?
Nhìn bóng lưng cao lớn phía trước vẫn bước đi không ngừng, Bạch Đào bị trêu đến rối loạn cả tim gan, cảm thấy ngồi chờ bị trêu tiếp không hợp phong cách của mình.
Cậu phải chủ động xuất kích!
Dù biết rõ mấy lời Bùi Tranh nói chỉ là nghĩa đen đơn thuần, chẳng có chút mờ ám nào trong đó, nhưng chính cái kiểu "Vô tâm mà hữu tình" này mới là trí mạng!
Cậu nhất định phải để đối phương cảm nhận thử xem cậu giờ đang bị ảnh hưởng như thế nào, để xem y sau này còn dám nói linh tinh nữa không.
Bùi Tranh nhận ra phía sau không có tiếng động, liền quay đầu lại: "Sao không đi?"
Bạch Đào giả vờ thẹn thùng, nở nụ cười ngượng ngùng: "Tranh ca, bóng lưng huynh ngầu quá, ta lỡ nhìn đến ngẩn người."
Bùi Tranh nhíu mày nghi hoặc: "Ngầu là gì?"
Khóe miệng Bạch Đào hơi trễ xuống hai phần: "Tức là rất tuấn tú, đẹp mắt."
Bùi Tranh lại càng khó hiểu hơn: "Bóng lưng thì có gì để mà đẹp?"
"... ..."
Bạch Đào rút khóe môi ra, đáp: "Tranh ca vai rộng eo thon, tư thế đứng thẳng tắp, đương nhiên là đẹp rồi."
Bùi Tranh cúi đầu nhìn chiếc áo bông trên người, vốn đã che kín hết thân hình, chẳng hiểu Bạch Đào nhìn ra mấy điểm ấy từ đâu nữa.
Nhưng y vẫn khách khí đáp lại một câu: "Bóng lưng ngươi cũng rất đẹp."
Khóe miệng Bạch Đào giật mạnh, toàn bộ tâm tình vừa dấy lên lập tức tiêu tán.
Cậu vác theo cây xiên cá, nét mặt vô cảm đi ngang qua Bùi Tranh.
Lúc trước, sao cậu lại cảm thấy Bùi Tranh biết trêu chọc người chứ?
Đúng là mắt mù mà.
Quả nhiên vẫn là cậu đa tâm.
Nhìn ánh mắt trong sáng của Bùi Tranh khi khen ngợi mình, trong trẻo biết bao, không chút tạp niệm.
Tâm tình Bạch Đào đến nhanh, đi cũng nhanh.
Bùi Tranh nhìn ra cậu có vẻ mất hứng, còn đang cân nhắc có nên hỏi hay không, thì Bạch Đào đã nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng thường ngày.
Khi đẩy cửa sân ra, cậu còn ngoái đầu cười hí hửng: "Tranh ca, món tối nay thích hợp nhấm nháp đôi ba chén, bên huynh có rượu nào nhẹ một chút không?"
Bùi Tranh tiện tay chỉnh lại chiếc ghế nhỏ đặt tùy tiện ngoài sân: "Chỉ có loại ngươi từng dùng để nấu ăn."
Bạch Đào nhớ lại loại rượu trắng từng dùng làm rượu nấu ăn trước kia, vào miệng cay xè, đoán chừng uống chừng hai chén là say.
Cậu nghĩ nghĩ, vẫn là thôi đi.
Dù gì mai cũng là ngày đến thử việc, việc đầu tiên kể từ khi đến thế giới này, đêm nay không nên uống kẻo lỡ chuyện.
"Vậy bỏ đi, lát nữa uống chút trà nóng cũng xem như nhấm nháp." Bởi vì nóng đến phỏng miệng.
Bạch Đào thả cá vào bể nước, mài dao chuẩn bị ra tay.
Nhìn vết thủng nơi bụng cá do cây xiên gây ra, cậu bỗng hối hận: "Tranh ca, chúng ta ngốc thật, đáng lẽ nên xử lý cá ngay tại bờ sông rồi mới mang về."
Đem về mới mổ, không chỉ vấy bẩn nước, còn khiến cả bể nước ám đầy mùi tanh, xử lý xong lại còn phải kỳ cọ cẩn thận. Trong sân cũng không có thùng rác hay túi rác gì, lát nữa nội tạng với vảy cá cũng phải xử riêng.
Bùi Tranh vừa tiện tay chẻ cây xiên cá thành củi nhóm lửa, vừa ngẫm nghĩ rồi nói: "Đại Hắc thích ăn nội tạng cá."
Bạch Đào vừa đánh vảy cá vừa mổ bụng cá, hỏi: "Vậy Đại Hắc lại chạy đâu quậy phá rồi? Không thấy bóng dáng đâu cả."
"Ta đi gọi nó."
Bùi Tranh múc nước rửa tay thật kỹ, ngón trỏ cùng ngón cái khép thành vòng tròn, đưa lên môi khẽ huýt một tiếng sáo, âm thanh vang vọng trong sân.
Bạch Đào bị động tác huýt sáo ấy làm cho choáng váng, trông mà thấy thật phong lưu tiêu sái.
Cậu nhớ lại lúc hai người cùng lên núi hái bạc tuyết thược, lúc Đại Hắc chạy loạn trong rừng, cũng là được Bùi Tranh gọi về bằng cách này.
Chẳng biết có phải hôm đó leo núi mệt quá hay không, nên cậu không phát hiện động tác huýt sáo của Bùi Tranh lại phong thái đến thế.
Bạch Đào hít sâu một hơi, hoài nghi hôm nay người bị gay linh nhập xác là chính mình, bằng không, sao cứ bị Bùi Tranh câu hồn đoạt phách mãi thế này?
Không được, không thể cứ tiếp tục như vậy.
Nhỡ đâu bị uốn cong thật thì sao?
Đôi tay đang thoăn thoắt mổ cá của Bạch Đào khựng lại, cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, cong thì cũng... không sao?
Dù gì nơi này cũng có "ca nhi".
Ngay sau đó cậu lại nhớ tới ca nhi từng gặp trước kia, dáng vẻ lả lơi e thẹn, cả người nổi da gà.
Vẫn là thôi đi, đang yên đang lành làm một hán tử thẳng tắp không tốt sao?
Cong làm gì cho khổ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Bạch Đào chuyển sang dò xét Bùi Tranh, đột nhiên mở lời: "Tranh ca, huynh thích ca nhi hay thích nữ tử?"
Bùi Tranh chưa từng nghĩ đến chuyện thành thân, chỉ thản nhiên đáp: "Không biết."
"Huynh chưa từng thích ai sao?"
"Chưa từng."
Não bộ của Bạch Đào rẽ hướng bất thường: "Vậy chẳng phải nụ hôn đầu vẫn còn sao?"
Bùi Tranh đem nội tạng và mang cá đổ vào chiếc bát chuyên để phần cho Đại Hắc mà Bạch Đào chuẩn bị sẵn, vừa nghe vậy, khựng lại một chút: "Nụ hôn đầu?"
Bạch Đào giải thích rõ ràng: "Chính là lần đầu tiên hôn môi."
Suýt chút nữa Bùi Tranh làm đổ cả bát.
Y không rõ tại sao câu chuyện lại chuyển sang hướng này.
Dù trước kia lúc hành quân đánh trận, các huynh đệ đôi khi cũng tụ lại tán nhảm mấy chuyện th* t*c, nhưng y chưa từng tham dự.
Ánh mắt bất giác dừng lại nơi môi Bạch Đào. Có thể vì vừa uống nước, môi cậu trông đặc biệt bóng mềm, sắc màu nhàn nhạt, giống như quả đào rừng đã chín mọng.
Đây là lần đầu tiên Bùi Tranh chăm chú nhìn môi một người. Không rõ môi người khác ra sao, nhưng y thấy môi Bạch Đào thật dễ nhìn.
"Tranh ca?" Thấy người xuất thần, Bạch Đào gọi một tiếng.
Bùi Tranh thu lại ánh mắt, vẻ mặt không được tự nhiên, đáp ngắn gọn: "Còn."
Nghe được đáp án, Bạch Đào lại cảm thấy câu hỏi vừa rồi của mình đúng là có phần ngốc nghếch. Dù sao thời đại này cũng chẳng có mấy ai theo kiểu "Yêu trước cưới sau" gì đó.
Người nơi này chưa thành thân, còn giữ nụ hôn đầu chắc chắn không ít, mà Bùi Tranh trông nghiêm chỉnh đàng hoàng, hoàn toàn không giống loại người hành xử bừa bãi.
Bạch Đào đang muối cá trong bếp, làm được nửa chừng lại nhớ đến mấy chuyện từng đọc trong tiểu thuyết về doanh trại cổ đại, không nhịn được hỏi: "Tranh ca, trong quân doanh thật sự có quân kỹ à?"
Tay cầm mồi lửa của Bùi Tranh khựng lại: "Có."
Không ngờ thật sự có, Bạch Đào lập tức buông tay khỏi đống việc, tò mò ngồi xuống cái ghế gỗ thấp bên bếp lò: "Vậy họ trông thế nào?"
"Không biết." Bùi Tranh đậy nắp mồi lửa lại, không nhìn sang Bạch Đào.
Không biết tức là chưa từng thấy, cũng đồng nghĩa chưa từng đụng chạm.
Bạch Đào nháy mắt: "Hê hê, xem ra Tranh ca thật sự biết giữ mình đấy."
Cậu tiếp tục hóng chuyện: "Huynh nói xem, mấy binh sĩ đã thành thân rồi mà còn tìm quân kỹ, lúc về nhà có bị thê tử đánh không?"
Không muốn dây dưa với chủ đề này, Bùi Tranh bắt đầu thấy ngồi không yên: "Không biết."
Bạch Đào nheo mắt, cười với vẻ không có ý tốt, lấy khuỷu tay chọc chọc cánh tay Bùi Tranh: "Huynh sao cái gì cũng không biết, chẳng lẽ bình thường toàn nhịn à?"
Bùi Tranh đỏ mặt tại chỗ.
Y phát hiện, Bạch Đào thật chẳng biết ngại là gì, lại còn không kiêng dè gì mà hỏi y mấy chuyện này.
Do trời đã tối, nên Bạch Đào không nhìn thấy rõ sắc mặt biến đổi của Bùi Tranh, chỉ nghĩ y đang ngại ngùng: "Đừng thẹn mà, đều là nam nhân cả. Hôm qua ta còn mơ thấy ta thành thân ấy, vừa khéo lại là đêm động phòng, ánh mắt của thê tử đẹp lắm, nhìn cứ như là—"
Bạch Đào nói đến đây, bất giác nhìn chằm chằm vào mắt Bùi Tranh, rồi đột nhiên im bặt.
Hàng mi dài và thẳng của y, dưới ánh lửa, in một bóng mờ lên bầu mí mắt, ánh mắt nhìn vào lửa trong bếp, mang theo vẻ lạnh nhạt xa cách.
Càng nhìn càng thấy quen.
Bạch Đào ngẩn ngơ nói: "Mắt huynh... hình như ta từng thấy ở đâu rồi."
Bùi Tranh ngẩng đầu nhìn cậu, không hiểu sao Bạch Đào lại nói vậy. Hai người gặp nhau thường xuyên, đôi mắt này, đối phương tất nhiên đã thấy không ít lần.
"Ê?!"
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Bạch Đào bỗng nhớ lại, trong giấc mộng đêm qua, lúc vén khăn tân nương lên, chính là đôi mắt này.
Bạch Đào kích động giơ tay chỉ vào mắt Bùi Tranh: "Đây... đây là mắt của thê tử ta!"
"Bịch" một tiếng, khúc củi trong tay Bùi Tranh rơi xuống đất, trong đôi mắt vốn chẳng mấy cảm xúc, lúc này đầy rẫy kinh hoảng.