Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 74

Vào đầu giờ Tuất, Bạch Đào xách theo một cái giỏ, đứng cẩn thận bên ngoài cổng sân nhà Bùi Tranh, rón rén thò đầu nhìn vào trong.

Đại Hắc vẫy đuôi, ngẩng đầu qua khe cửa, đôi mắt đen láy nhìn cậu, như đang hỏi vì sao không vào.

Bạch Đào nhẹ nhàng đặt giỏ xuống, xoa đầu chó, cúi người, nhỏ giọng nói: "Đại Hắc, cha ruột ngươi về rồi có tức giận không? Có khác gì so với thường ngày không?"

Nói xong, cậu giơ hai ngón tay: "Nếu có thì ngươi vẫy đuôi hai cái, không có thì một cái thôi."

Đại Hắc ngửi thấy mùi thơm từ trong giỏ bốc ra, liền rúc đầu vào, cố ngửi cho rõ.

Thấy đuôi Đại Hắc vì đồ ăn mà cứ vẫy lia lịa, Bạch Đào im lặng một lúc.

Cuối cùng, đành từ bỏ ý định thăm dò, xách lại cái giỏ, đẩy đầu chó ra: "Đây là nhành gai ta mang đến để nhận lỗi đó, ngươi không được ăn."

Bạch Đào tiếp tục nhìn vào bên trong.

Trong sân tối đen như mực, không có chút động tĩnh nào.

Chẳng lẽ ngủ rồi? Không đúng, trước kia Bùi Tranh ngủ đều khóa cổng sân mà.

Nghĩ đến đây, tim Bạch Đào đập thình một cái. Xong đời rồi, chẳng lẽ bị cậu chọc giận quá mức, quên luôn cả khóa cửa?

Cậu dứt khoát đẩy cổng mở thêm một chút, thò hẳn đầu vào ngó nghiêng.

Đại Hắc vểnh tai, phấn khởi sủa lên một tiếng, còn giơ móng ra cào cửa. Bạch Đào giật nảy mình, sợ Đại Hắc làm Bùi Tranh chú ý. Tuy rằng cậu tới để xin lỗi, nhưng thật ra vẫn chưa nghĩ xong phải nói gì.

Cậu vội đưa tay lên miệng ra hiệu: "Suỵt, Đại Hắc ngoan, đừng sủa, lát nữa cho ngươi ăn xương cá."

"Ngươi đang làm gì đấy?"

Nghe thấy tiếng nói vang lên, Bạch Đào lập tức đứng bật dậy, cuống quýt giải thích: "Ta không phải là trộm đâu!"

Đúng lúc đang căng thẳng, Bạch Đào nhất thời không nhận ra đó là giọng của Bùi Tranh, hoảng hốt rụt đầu lại, kết quả là cả đầu lẫn cổ bị cửa kẹp một phát. Đầu va vào cánh cửa phát ra một tiếng "Cộc" trầm đục, hòa cùng tiếng lạch cạch của ổ khóa, như một bản hợp tấu bất đắc dĩ.

"Tê ~" Bạch Đào thấy đầu mình ong hết cả lên.

Bùi Tranh nhìn bộ dạng lóng ngóng tay chân của cậu, khóe miệng vốn nghiêm túc rốt cuộc cong lên, bật cười, rồi đưa tay cầm lấy cái giỏ trong tay Bạch Đào: "Đại Hắc còn chẳng ngốc đến mức này."

Bạch Đào giơ tay vừa được giải phóng lên xoa cổ, đầu tuy đau, nhưng trong lòng lại thấy hơi vui. Vừa rồi cậu nghe rõ Bùi Tranh cười rồi, vậy chắc là không còn giận nữa đâu.

Cú đụng đầu này, kể ra cũng đáng giá.

Nhưng lời xin lỗi vẫn phải nói cho rõ, Bạch Đào nghiêm túc nhìn y: "Tranh ca, xin lỗi. Vừa rồi ta lỡ lời, không phải cố ý nhục mạ huynh đâu, chỉ là nhất thời nôn nóng mà nói sai. Ta vốn định nói... mắt huynh rất giống mắt của thê tử trong giấc mộng của ta."

Nhắc đến chuyện đó, ý cười trong mắt Bùi Tranh nhạt dần, y mở cửa ra, nghiêng người để cậu vào: "Không sao."

Thấy y không còn cười nữa, Bạch Đào cũng tự biết ý, ngoan ngoãn im miệng, bước vào nhà, âm thầm thề sau này tuyệt đối không nhắc lại chuyện này lần nữa.

Dù sao thì bốn chữ "Không biết xấu hổ" mà Bùi Tranh ném ra trước khi rời khỏi bếp lúc đó, đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai.

Thực ra lúc ấy bị mắng là "Không biết xấu hổ", Bạch Đào cũng tức.

Y đã không phải lần đầu nói cậu thế, cứ như cậu là loại người phóng túng không biết liêm sỉ vậy.

Nói cho cùng, cậu có làm gì đâu? Cậu đâu có cởi y phục của y, cũng chẳng có lột quần ai!

Càng nghĩ càng giận, Bạch Đào âm thầm nấu cơm một mình, lúc cắt gừng với tỏi mà thớt kêu rầm rầm.

Nấu cơm xong rồi, lửa giận cũng dần nguôi, lại nghĩ thời đại khác biệt, có lẽ lời mình nói thật sự khiến Bùi Tranh thấy mạo phạm.

Huống hồ đối phương là người từng cứu mạng mình, lại luôn giúp đỡ nhiều như vậy, chẳng thể vì một câu nói mà mất đi một người bạn được.

Cuối cùng, Bạch Đào thở dài một tiếng, đem cá kho với bánh bao đã hấp xong bỏ vào giỏ, lên đường đi nhận lỗi.

——

Bùi Tranh thắp đèn dầu xong, liền bảo Bạch Đào ngồi trước, còn y thì mang đồ đi cất.

Lúc này Bạch Đào mới để ý, trong tay Bùi Tranh còn cầm cung tên, đoán chừng ban nãy y vừa vào núi bắn tên về.

Bùi Tranh rửa tay xong, vào bếp mang sữa chiên ra bàn, rồi ngồi xuống chuẩn bị ăn.

Nhìn đĩa sữa chiên đặt trước mặt mình, tim Bạch Đào khẽ thắt lại, cứ ngỡ đối phương muốn phủi sạch quan hệ: "Đây... là — trả lại ta?"

Chỉ đơn giản thấy ngon nên muốn chia một phần cùng ăn, Bùi Tranh ngẩng mắt nhìn vẻ mặt căng thẳng của Bạch Đào, không nói lời nào, liền đưa tay dời đĩa sữa chiên lại gần phía mình, còn gắp một miếng bỏ vào miệng.

Bạch Đào thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm: "Xin lỗi, là ta nghĩ quá rồi."

Bùi Tranh nuốt miếng sữa chiên ngọt mềm trong miệng, chậm rãi nói: "Không cần xin lỗi."

"Hehe, chẳng phải là ta sợ huynh giận sao. Huynh là người đầu tiên ta quen ở thôn Thanh Hà này, cũng là người thân thiết với ta nhất. Ta sợ huynh giận rồi không để ý đến ta nữa. Ta có lúc ăn nói không đứng đắn, mong Tranh ca đừng để bụng."

Những lời ấy, Bạch Đào nói ra từ tận lòng.

Từ hai kiếp đến nay, người mà cậu thân nhất chính là Bùi Tranh, cũng là người đã giúp đỡ cậu nhiều nhất. Cậu thật lòng không muốn vì chút hiểu lầm mà xảy ra khoảng cách. Bạn bè như vậy, khó mà có lần hai.

Lần đầu tiên Bùi Tranh nghe có người nói với y những lời như vậy, cứ thế sững người, nhìn Bạch Đào trước mặt, hiếm khi thấy cậu tỏ ra hơi ngượng ngùng như thế.

Y thật sự không biết phải giải thích thế nào với Bạch Đào rằng, lúc mình xông ra khỏi bếp, tuy đúng là vì giận, nhưng phần nhiều là do đầu óc đầy những suy nghĩ rối loạn không thể nói ra.

Ngay khoảnh khắc nghe thấy câu nói kia của Bạch Đào, Bùi Tranh có cảm giác bản thân như hóa thành một tân nương mặc hỉ phục đỏ thẫm, mà người đối diện chính là phu quân của mình.

Huống hồ, trước đó hai người còn vừa bàn đến những chuyện... không tiện nói ra. Đêm động phòng có ý nghĩa gì, Bùi Tranh không phải không hiểu.

Chính cái ý nghĩ quá đỗi hoang đường ấy khiến y cảm thấy Bạch Đào đang ám chỉ y là nữ nhân, thậm chí còn mang ý trêu chọc, cho nên mới tức giận như vậy.

Tâm trạng rối bời, Bùi Tranh xách cung tên lên núi, trút giận vào mấy gốc tùng. Đến khi tên mang theo đã bắn hết, đầu óc mới dần tỉnh táo.

Y bắt đầu hồi tưởng lại cảnh lúc đó, nghĩ kỹ thì có lẽ Bạch Đào chỉ là vì kinh ngạc khi thấy mắt mình giống với người trong mộng của cậu, chứ không hề có ý mạo phạm.

Dù sao từ trước đến nay, cách cư xử của Bạch Đào luôn đúng mực, ngay cả lời nói cũng chẳng bao giờ quá trớn, không giống người có thể đùa bỡn kẻ khác.

Bùi Tranh thu hồi dòng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Bạch Đào vẫn đang chằm chằm nhìn mình chờ phản ứng, chậm rãi mở miệng: "Không có giận ngươi. Là ta khi đó chưa hỏi rõ đã bỏ đi."

Bạch Đào lúc này cuối cùng cũng thả lỏng hoàn toàn, vui vẻ đẩy đĩa cá về phía Bùi Tranh: "Huynh mau nếm thử xem mùi vị thế nào. Tiếc là ta không có đĩa chuyên để đựng cá, nên đành uất ức để nó cuộn mình trong cái bát vậy."

"Đĩa như thế nào?" Bùi Tranh vừa hỏi, vừa gắp một miếng thịt cá ở bụng lên ăn thử, bất ngờ nhướng mày.

Da cá phủ đầy nước sốt mà vẫn giữ được độ giòn, thịt thì mềm, hương vị đậm đà, quả thật rất ngon. Từ lần ăn cá nấu dưa chua lần trước, Bùi Tranh đã phát hiện tay nghề nấu cá của Bạch Đào không chỉ không tanh mà còn rất thấm vị, chẳng biết cậu làm bằng cách nào.

"Là loại hình bầu dục, dẹt dẹt, có thể đặt được nguyên cả con cá ấy." Bạch Đào cũng ăn một miếng cá kho, thở dài trong lòng, thiếu ớt rồi.

Bùi Tranh đứng dậy đi vào bếp, lấy ra một chiếc đĩa sứ trắng tròn cỡ lớn: "Cái này được không?"

Men sứ trắng bóng, kiểu dáng thanh nhã, từ khi đến đây, Bạch Đào mới thấy lần đầu, hai mắt sáng rỡ, vui vẻ đón lấy: "Huynh lấy ở đâu ra vậy? Đẹp quá."

Bùi Tranh kẹp một miếng cá đặt lên bánh bao: "Năm ngoái lúc đầu đông, ta có đến lò gốm làm một thời gian. Khi lĩnh tiền công, bọn họ tặng thêm."

Khi ấy đúng vào mùa nông nhàn lại gần Tết, lò gốm thiếu người, liền tuyển thêm vài lao động thời vụ. Tiền công trả khá hậu hĩnh, Bùi Tranh liền dẫn theo Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An cùng đi.

Không ngờ khi ấy có trộm đột nhập, lại bị y đúng ca trực bắt được, chưởng quầy vì cảm kích nên tặng thêm mấy món đồ sứ mới ra lò.

Bạch Đào ôm đĩa như báu vật: "Sao trước đây ta chưa từng thấy nó trong tủ nhà huynh?"

"Ta để ở tầng dưới cùng, sâu trong cùng." Mấy thứ ấy y bình thường chẳng dùng đến, liền cất hết xuống dưới cùng, còn mấy kiểu dáng khác cũng nhét hết vào chỗ đó.

Bạch Đào nhẹ tay nhẹ chân đặt đĩa vào tủ đựng đồ thơm nhất: "Vậy để ta mượn dùng một chút, mai sẽ trả lại huynh."

"Tặng ngươi đó. Ta cũng không dùng tới."

Bùi Tranh cảm thấy thứ này để ở nhà y chỉ uổng phí, chi bằng để cho Bạch Đào dùng, hợp hơn nhiều.

"Thật sao?" Bạch Đào vừa động lòng vừa thấy lưỡng lự, "Đĩa này nhìn là biết không rẻ."

"Không tốn đồng nào."

"Hehe, vậy thì ta không khách sáo nữa. Ngày mai nhất định sẽ bày biện thật đẹp, không phụ lòng huynh tặng ta cái đĩa này!"

Bình Luận (0)
Comment