Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 75

Sáng sớm hôm sau.

Bạch Đào vừa dậy rửa mặt xong, Bùi Tranh đã xách xô cá tới cửa.

"Sớm vậy?" Bạch Đào ngậm bàn chải đánh răng, vội vàng chìa tay đón, "Huynh đã ăn sáng chưa?"

Bùi Tranh nghiêng người né tránh tay cậu, trực tiếp đặt xô xuống bồn rửa: "Ăn rồi."

Y sợ hôm nay Bạch Đào cần dùng gấp, nên mới sáng sớm đã ra thu lưới.

Bạch Đào thò đầu nhìn vào xô, thấy có bốn năm con cá, vui vẻ nhận xét: "Thu hoạch không tệ. Con to nhất này chắc phải 5 cân... Ấy, không đúng, tầm 3 cân."

Vừa nói xong "5 cân" liền nhớ ra ở đây tính theo hệ nửa cân là tám lạng.

Cậu nhanh chóng rửa mặt xong, chọn ra một con cỡ hai cân: "Ta lấy con vừa vừa này thôi, mấy con còn lại huynh mang về đi. À, nếu huynh không thích ăn, ta trả tiền mua cũng được, dù sao cá là do huynh giăng lưới bắt được."

Bùi Tranh lắc đầu: "Không cần."

Thấy thế, Bạch Đào cũng không khách sáo thêm: "Vậy ta để lại hết đây, tối nay sẽ chiên hết, rồi chia một nửa cho huynh."

Cậu nghĩ một chút, lại bổ sung: "Huynh chẳng phải nói thích ăn cá ta nấu sao?"

Nói rồi liền chăm chú nhìn Bùi Tranh, quan sát biểu cảm nhỏ nhất của y.

Quả nhiên, vừa nghe đến câu kia, thân hình Bùi Tranh hơi khựng lại. Nhớ đến câu nói mình từng buột miệng, giờ lại thấy không ổn, bản thân cũng không hiểu lúc đó nghĩ gì mà nói ra lời như vậy.

Thấy vẻ mặt y thay đổi, trong lòng Bạch Đào sướng rơn, chân mày giãn ra, ánh mắt cũng cong cong ý cười.

Cậu biết ngay mà, lúc ấy Bùi Tranh nói câu đó chắc chắn không suy nghĩ kỹ, giờ mới thấy ngượng rồi đúng không? He he, nhưng đã muộn rồi!

Tâm tình vui vẻ, Bạch Đào chủ động tìm bậc thang cho cả hai cùng bước xuống: "Cảm ơn cá của huynh, ta không giữ huynh nữa, tối nay gặp lại nhé."

Tiễn Bùi Tranh đi xong, Bạch Đào ăn qua loa chút điểm tâm rồi bắt tay vào xử lý cá.

Đĩa tròn đựng cá dài thì rõ là không tiện, cậu dứt khoát chặt gãy xương sống phần giữa, lại rạch thêm vài đường chéo trên lưng cá.

Ướp cá xong, Bạch Đào lấy một nhành cây nhỏ xuyên qua đầu và đuôi cá, uốn thành hình tròn, áo một lớp bột rồi thả thẳng vào chảo dầu chiên định hình. Sau khi chiên xong, cậu bày cá ra đĩa, rưới lên một lớp nước sốt vàng óng vừa mới làm xong.

Nối giữa đầu cá và đuôi cá trông có phần thô kệch, cậu liền gọt một bông hoa to và hai bông nhỏ bằng củ cải trắng, áo lớp bột màu hồng rồi chiên sơ, sau đó đặt khéo vào chỗ nối để che đi chỗ xấu. Cuối cùng rắc lên ít sợi hành lá cho thêm phần bắt mắt.

Bạch Đào nhìn thành phẩm, hài lòng gật gù. Cậu nghĩ chắc không cần chuẩn bị giá đỗ nữa, nếu món cá này được chọn làm món chính, đến khi thật sự tổ chức tiệc cưới mấy chục bàn, chủ nhà cũng chẳng biết ngâm bao nhiêu đậu mới đủ làm giá.

Cá sau khi rưới sốt để một lúc thì vỏ ngoài sẽ mất độ giòn, nên cậu nếm thử một miếng, quyết định phải điều chỉnh lại chút khẩu vị.

Thế là, con cá đầu tiên trở thành bữa trưa của chính cậu, nhưng giờ thì đành để dành sau khi từ nhà Tử đại nương trở về mới ăn.

Đến con cá thứ hai, lúc cắt xương sống, Bạch Đào hạ dao dày tay hơn chút. Cách này khiến cá dễ vỡ hơn khi chiên, nhưng lại ngấm vị tốt hơn, bày ra đĩa cũng đẹp mắt hơn.

——

Bạch Đào xách giỏ, bước vội tới nhà Từ đại nương thì đúng lúc bên đó chuẩn bị dọn cơm.

Khoảng giờ này là do cậu cố tình chọn, bụng đói dễ khiến người ta thấy món ăn ngon hơn. Cậu đánh cược một phen nhỏ, mong món cá của mình sẽ có lợi thế.

Không hổ là hộ giàu có nhất thôn, nhà
Từ đại nương xây đến năm sáu gian nhà ngói gạch xanh, ngay cả tường sân cũng xây bằng gạch hẳn hoi.

Nghe Bạch Đào nói rõ mục đích đến,  Từ đại nương nửa tin nửa ngờ nhìn cậu: "Ngươi là đầu bếp á? Trông còn trẻ quá."

Bạch Đào đặt giỏ lên bàn đã bày sẵn mấy món, cười đáp: "Cũng không tính là đầu bếp, chỉ là bình thường thích nấu ăn, có phần thiên phú nên hôm nay đến thử một lần."

Nghe cậu nói vậy, Từ đại nương càng thêm thiếu hứng thú, thậm chí còn không buồn nếm thử, chỉ thờ ơ hỏi một câu: "Vậy ngươi mang tới món gì?"

Bạch Đào mở lớp khăn phủ giỏ ra, bưng ra đĩa cá vẫn còn phảng phất hơi nóng. Để giữ nhiệt, cậu đã phủ không chỉ một lớp khăn, mà còn lót kỹ bên trong.

Vừa nhấc khăn lên, hương thơm ngào ngạt của sốt cá vàng sánh đã lan tỏa khắp bàn ăn.

Mấy người bên cạnh nhìn món ăn mà không nhịn được nuốt nước bọt.

Bạch Đào mượn một đôi đũa, cẩn thận sắp lại những bông hoa củ cải đã chiên giòn, sau đó mới lấy phần nước sốt vàng sóng sánh trong giỏ ra rưới đều lên cá, vừa làm vừa giới thiệu: "Món này gọi là 'Hoa khai phú quý, trọn đời bầu bạn'. Cháu sợ cá để lâu mất vị nên nước sốt mới để riêng, làm phiền mọi người nếm thử một chút, xem có hợp khẩu vị không."

Tên món nghe có phần quê mùa, nhưng Bạch Đào nghĩ chắc mọi người sẽ thích, dù sao cũng hợp với dịp vui.

Chỉ riêng cách trình bày món ăn cùng cái tên đã khiến người trong phòng gật gù tán thưởng.

Từ đại nương nổi hứng, để tiểu nhi tử của mình, cũng là nhân vật chính trong tiệc cưới lần này, là người đầu tiên nếm thử.

Thấy người kia mặt mày ngạc nhiên đầy kinh hỉ, những người còn lại liền không khách khí nữa, đồng loạt động đũa.

Chẳng mấy chốc, một con cá lớn đã bị cả nhà ăn sạch, ngay cả hoa củ cải trang trí cũng không còn sót lại.

Nhìn vẻ mặt vẫn còn thòm thèm của mọi người, Bạch Đào thầm nghĩ: Lần này, chắc chắn ta nắm chắc phần thắng rồi.

Bình Luận (0)
Comment