Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 76

Từ đại nương nói mấy món ăn, hỏi Bạch Đào có biết nấu không.

Bạch Đào nghe thấy toàn là món gà, vịt với các món thịt thì gật đầu, còn nói sơ qua một chút suy nghĩ của cậu về những món đó.

Trong lòng thì rảnh rỗi nghĩ thầm, xem ra nhà Từ đại nương là muốn làm lớn rồi, thực đơn này nghe món nào cũng có thịt, đúng là rất xem trọng tiệc cưới này.

Sau khi tìm hiểu kỹ càng, cả nhà Từ đại nương cũng không giấu diếm gì, bàn bạc thẳng trước mặt Bạch Đào, cuối cùng đồng lòng quyết định để Bạch Đào làm đầu bếp chính.

Trong lòng Bạch Đào vui đến mức muốn thổi kèn ăn mừng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ chững chạc: "Cảm ơn mọi người đã công nhận tay nghề nấu nướng của ta. Ta muốn hỏi một chút, cuối cùng đã chốt những món nào, để ta còn chuẩn bị trước cho sớm."

Từ đại nương bảo đứa cháu lớn đi lấy giấy bút viết thành văn tự, trả trước 15 văn, còn ghi cả thực đơn ra.

Khi hai bên ấn vân tay, Từ đại nương nói: "Nếu ngươi có món nào hay hơn thì cứ nói, ta thấy cách ngươi làm cá cũng không giống bình thường."

Bạch Đào nhìn thực đơn, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cháu thấy trên thực đơn có hai món thịt lợn xào, hay là đổi món củ cải xào thịt thành thịt lợn luộc sốt tỏi đi. Món thịt ninh thì đã có gà với vịt rồi, có lẽ nên thay món thịt thỏ bằng món xào thì hơn."

"Thịt lợn luộc sốt tỏi?" Mọi người nghe cái tên thì hơi ngơ ngác.

Bạch Đào giải thích: "Đây là món lạnh, thịt luộc chín rồi thái lát mỏng, rưới lên nước sốt chủ yếu là tỏi giã. Dĩ nhiên, trời còn lạnh, món này cũng có thể làm nóng một chút."

Từ đại nương không ngờ Bạch Đào lại tỉ mỉ đến thế, liên tục khen ngợi, cuối cùng đổi luôn thực đơn: "Lễ cưới định vào mùng 3 tháng 3, đến lúc đó phiền ngươi đến sớm một chút."

Bạch Đào gật đầu: "Giờ trời còn lạnh, cháu có thể đến chuẩn bị vào chiều mùng 2, như vậy hôm sau sẽ không bị cuống lên."

Từ đại nương không ngờ cậu lại chu đáo như vậy, rất vừa lòng: "Vậy ta sẽ chuẩn bị hết nguyên liệu trước giờ Ngọ mùng 2."

Sau đó lại lấy thêm 5 văn nữa, cộng với 10 văn đã chuẩn bị từ đầu, cùng đưa cho Bạch Đào.

Bạch Đào ngơ ngác nhận lấy: "Đại nương đưa thêm tiền đặt cọc sao? Có cần viết lại khế ước không?"

Từ đại nương cười lắc đầu: "Đây là tiền mua món 'Hoa khai phú quý, trọn đời làm bạn' của ngươi đó."

"Cái này không được đâu, món cá đó là bạn cháu bắt dưới sông, không tốn tiền mà." Bạch Đào vội vàng đưa tiền trả lại.

Từ đại nương không nhận, nói: "Cất đi, nhìn con cá này là biết ngươi bỏ không ít liêu, cũng không thể để ngươi lỗ vốn vô ích."

Bạch Đào còn định từ chối, kết quả là nhi tử của Từ đại nương là Từ Diệu, đã nhanh tay lấy tiền từ tay cậu nhét vào vạt áo: "Ngươi cứ nhận đi, ở tửu lâu Hồng Phúc trên trấn, một món hấp cá thôi đã 16 văn, mà còn chẳng ngon bằng món ngươi làm."

Bạch Đào chưa từng mua thức ăn gì trên trấn, nghe giá vậy thì chớp mắt liên tục, bị dọa đến kinh ngạc, người trên trấn tiêu xài dữ vậy sao?

Bên cạnh có một ca nhi tầm 3 tuổi nuốt nước miếng cái ực, gật đầu lia lịa, "Cha nói rất đúng, Đào ca ca làm đồ ăn ngon lắm."

Bạch Đào lại càng sốc hơn, chẳng lẽ, mùng 3 tháng 3 sau là Từ Diệu là tái hôn?

Đối phương nhìn qua cùng lắm 18, 19 tuổi, hoàn toàn không giống người làm cha.

Từ Diệu thấy vẻ mặt Bạch Đào thì biết ngay cậu đang nghĩ gì.

Hắn nhức đầu xách thằng nhóc đang bám vào ống quần mình lên, bóp đôi má núng nính của nó rồi bắt đầu dạy dỗ: "Đã nói bao nhiêu lần, cha cháu là nhị ca ta, ta là tiểu thúc của cháu, còn người này cháu phải gọi là Đào thúc. Gọi loạn bối phận như thế, lần sau mà còn gọi sai thì ta phải đánh đít đấy."

Thằng bé hai chân ngắn ngủn đạp đạp, miệng lúng búng: "Tại cha nhỏ bảo cháu gọi thúc là cha."

Từ Diệu thả nó xuống: "Cha nhỏ cháu là lười đó, chỉ muốn đẩy việc trông con cho ta thôi."

Bạch Đào yên lặng đứng một bên gặm một miếng dưa muối, lúc hoàn trả tiền đã qua mất thời điểm thích hợp, đành phải nhận lấy vậy.

Cuối cùng, cậu mang theo cái rổ, cáo biệt người nhà họ Từ rồi vui vẻ về nhà ăn món cá đã nguội ngắt.

Bên kia, khi nhà họ Từ vừa chính thức ngồi xuống ăn trưa, vẫn còn đang bàn tán về Bạch Đào.

Từ Diệu gắp cho nhóc con đang ăn cơm một miếng thịt, lẩm bẩm: "Cái tên Bạch Đào này, hình như ta từng nghe ở đâu rồi thì phải..."

Nhị ca của Từ Diệu là Từ Thượng, lười biếng mở miệng: "Hồi trước ở thôn Thanh Hà xây học đường, người nấu cơm trưa chính là cậu ta."

Từ Thượng gả đến thôn Thanh Hà vài năm trước, hôm nay tình cờ đưa nhi tử về nhà mẹ đẻ, đúng lúc gặp Bạch Đào, vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Từ đại nương cười nói: "Cũng là duyên đấy. Lúc trước ta đi thôn Thanh Hà mua đậu hũ, cũng có người giới thiệu cậu ấy cho ta. Khi đó ta nghe mọi người khen quá, có phần không tin, không ngờ đúng là có chút bản lĩnh thật. May mà cậu ấy tự đến, không thì ta đã bỏ lỡ rồi."

Từ Thượng nuốt nước bọt: "Sớm biết Bạch Đào nấu ăn ngon vậy, lúc xây học đường ta cũng nên tranh thủ đi phụ nấu cơm, ít ra cũng kiếm được bữa ăn."

Từ Diệu cười khẩy một tiếng: "Thôi đi nhị ca, với cái kiểu lười biếng của ca, còn đòi đi giúp nấu bếp? Cũng chỉ có ca phu là chịu được ca thôi."

Từ Thượng mặc kệ hắn, xáp lại gần nhi tử mình, bắt đầu tẩy não: "Con ngoan, sau này thấy cậu ấy thì gọi là 'Cha', biết không? Có chuyện gì cần thì tìm cậu ấy."

Từ Diệu: "......"

Dạy con như thế này thật sự ổn sao? Có nên đi méc nhị ca phu không?

Cô bé ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ăn cơm bỗng lên tiếng: "Nãi nãi, sao hôm nay người lại đưa tiền? Mấy người đến nhà mình mấy hôm trước người đều không đưa, là vì không ngon à?"

Từ đại nương xoa đầu cô bé, kiên nhẫn giải thích: "Không phải đâu, là vì Bạch Đào rất có lòng, cũng rất chịu chi. Mấy người đến nhà ta trước đó, đều chỉ mang một phần nhỏ, dùng bát ăn cơm thường ngày đựng thôi. Dĩ nhiên, ta không nói họ keo kiệt, mà vì mọi người lúc đó chưa chắc chắn là có thể giành được cơ hội kiếm tiền này, nên cũng không muốn đầu tư quá nhiều từ trước. Đây là chuyện thường tình, đổi lại là ta, cũng sẽ làm vậy."

"Nhưng cháu xem Bạch Đào thì khác, từ chén đũa đến cách bày biện đều có thể thấy cậu ấy rất dụng tâm. Ta không muốn phụ tấm lòng đó, nên mới đưa tiền."

Tiểu cô nương gật gù như hiểu như không: "Nãi nãi, cháu biết rồi ạ."

Từ đại nương, người từng một mình gồng gánh cả gia đình những năm trước, nhân lúc này dạy dỗ đám nhỏ: "Làm người xử sự là một môn học, sống với người phải thành thật, làm việc gì cũng phải có lòng, có tâm. Trời sẽ không phụ lòng người. Bạch Đào là đứa nhỏ tốt, Thượng ca nhi, sau này ở thôn Thanh Hà có thể gần gũi với cậu ấy nhiều hơn."

Từ Thượng hiếm khi nghiêm túc, gật đầu: "Biết rồi, nương."

Nương hắn từ trước đến nay đều như vậy, khi dạy người làm người chưa bao giờ phân biệt nam nữ, chỉ cần sống ngay thẳng, ngồi vững vàng, không thẹn với lòng là được.

——

Sau khi ăn xong bữa trưa, Bạch Đào vừa ngân nga vừa đem đám cá vẫn còn trong thùng sục sùi bong bóng đi gặp Diêm Vương gia.

Vừa nhìn mấy con cá đó, cậu lại nhớ tới Bùi Tranh, rồi nghĩ tới đôi mắt của y, ngay lập tức, cô dâu trong mơ của cậu liền có một gương mặt rõ ràng.

Một mỹ nam cao ráo, lạnh lùng, trùm khăn hồng, ngồi yên trong phòng cưới, mang vẻ cô độc không vướng bụi trần.
Hình ảnh đó, đột kích thị giác quá mạnh, lại còn khiến người ta "nghiện", Bạch Đào thỉnh thoảng lại nghĩ đến, không cách nào kiểm soát nổi.

Vất vả lắm mới tạm quên được. Kết quả, khi bưng đĩa cá chiên giòn rụm thơm nức đến trước cửa nhà Bùi Tranh, vừa nhìn thấy y đang nghiêm túc lau bàn, loạt hình ảnh kia lập tức ùa về, chen chúc nhau xông vào đầu cậu.
Thậm chí, đến cả người đè cậu trong mộng cũng đã có mặt.

Cứu mạng, tay y... cũng giống hệt như trong mơ, đúng là ông trời muốn hại ta mà.

Bùi Tranh thấy người mãi không chịu vào cửa, có phần nghi hoặc. Vừa định mở miệng thì đã thấy đối phương đặt tay lên ngực, hít sâu mấy cái rõ mạnh, miệng còn lẩm bẩm gì đó, sau đó mới mở mắt ra, ánh mắt kiên định, sải bước đi tới.

?

Bùi Tranh không hiểu vì sao, nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Đào, tim y lại đập thình thịch, thậm chí có chút... sợ.

"Cá hơi nhiều, ta chiên xong rồi chia làm năm phần, trong đó ba phần đã đưa cho Lan thẩm, Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An rồi."

Bạch Đào vỗ vai Bùi Tranh thân thiết: "Đương nhiên rồi, ta còn cố ý nói là do huynh bắt được nữa đó."

Thấy cậu đã trở lại dáng vẻ thường ngày, cảm giác xao động trong lòng Phó Tranh cũng tan đi. Y bắt đầu nếm thử món cá chiên mà Bạch Đào mang đến.

Bạch Đào tự rót cho mình một chén trà, vừa nhìn Bùi Tranh ăn vừa chuyện trò: "Từ đại nương đã mời ta làm đầu bếp chính rồi, vào mùng 3 tháng 3."

Bùi Tranh nuốt miếng cá trong miệng: "Chúc mừng."

Bạch Đào có chút đắc ý: "Với tay nghề của ta thì giành được là chuyện đương nhiên."

Cậu móc từ trong túi ra 15 văn, hào sảng đưa 8 văn cho Bùi Tranh: "Chỗ cá ta mang đi hôm nay, Từ đại nương đã mua rồi. Chắc là thấy bày biện đẹp mắt, phần cá cũng nhiều nên mới trả giá cao như thế. Cái dĩa huynh tặng lập công lớn đó, chia huynh một nửa."

Bạch Đào biết 8 văn với Bùi Tranh mà nói chẳng đáng là bao, nhưng cậu chính là muốn dùng cách này để chia sẻ niềm vui trong lòng mình với y.

Bùi Tranh nhìn ánh mắt sáng bừng cùng miệng cười tươi rói của Bạch Đào, lời từ chối như mọi khi cứ nghẹn lại, không nói ra nổi, đành lặng lẽ nhận lấy.

"Đúng rồi, hôm nay ta nghe người ta nói một suất cá hấp trong tửu lâu trên trấn cũng phải 16 văn,  huynh từng ăn ở trấn bao giờ chưa? Có thật vậy không?"

Bùi Tranh vừa nhặt xương cá vừa gật đầu: "Gần như thế, một đĩa thịt xào chua ngọt thì 18 văn."

Bạch Đào le lưỡi: "Trời đất, người trên trấn cũng giàu thật đấy, mức tiêu dùng này đâu có thấp đâu."

Phải biết rằng, 18 văn mà mua thịt thì cũng đủ xào ra mấy đĩa thịt chua ngọt rồi ấy chứ.

Nếu dân trên trấn chịu chi như vậy, thì đợi sau khi cậu làm xong tiệc cưới cho nhà Từ đại nương, nhất định cũng phải bon chen một chân, xem có kiếm thêm được mấy đồng không.

Bình Luận (0)
Comment