Còn năm ngày nữa là đến mùng 3 tháng 3, để đến lúc đó không rối lên như gà mắc tóc, Bạch Đào đã bắt đầu lên kế hoạch từ sớm.
Cậu lên trấn một chuyến, mua hết các nguyên liệu trong thực đơn, rồi về nhà nghiên cứu kỹ thứ tự nấu nướng.
Trời lạnh, để đảm bảo món ăn vừa nóng vừa kịp thời, một số món cần được chuẩn bị sẵn thành bán thành phẩm. Sau đó cậu còn phải sắp xếp trình tự nấu cho hợp lý, như vậy đến hôm đó mới có thể nhanh chóng lên món.
Lo lắng thứ tự dọn món có thể có điều kiêng kị, Bạch Đào đặc biệt đến nhà Từ đại nương thêm một lần nữa để xác nhận chi tiết. Đến cả việc món nào dùng đĩa nào để bày, cuối cùng cũng đã định xong hết.
Lúc ra về, Từ đại nương đưa cho cậu mấy miếng bánh đậu xanh, nói là hàng rong hôm nay gánh đến bán, ăn thử thấy ngon.
——
Bùi Tranh đi theo cổng sân chưa đóng mà vào, liền thấy Bạch Đào đang cầm một cục than gỗ viết viết vẽ vẽ lên giấy, miệng còn lẩm bẩm một mình.
"Thịt lát phải ướp trước... Lạc rang xong có thể đem thịt thỏ xắt hạt lựu trụng sơ qua dầu... đúng rồi còn có bánh dầu chiên, món này là đồ ngọt, nên để cuối cùng... Nhưng dầu đã dính mùi thịt thì sợ ảnh hưởng đến hương vị của bánh dầu, mà nếu chiên bánh dầu trước thì lại làm mấy món mặn sau bị ngọt... Trước đây đọc trên mạng có cách khử mùi dầu, không biết có hiệu quả không, tối nay thử xem sao... còn mấy món canh này nữa..."
Bùi Tranh không lên tiếng, cứ thế đứng trong sân, nhìn Bạch Đào đang cắm đầu vào đống giấy bút, vò đầu bứt tai trong phòng chính. Mãi đến khi đối phương phát hiện ra y.
"Tranh ca? Huynh đến sao không lên tiếng?" Bạch Đào buông cục than, đứng dậy. Ngồi lâu nên lưng hơi mỏi, cậu còn tranh thủ vươn vai một cái.
Hai hôm nay, cậu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh Bùi Tranh mặc hỉ phục gả cho mình trong đầu. Để đầu óc bớt lung tung, Bạch Đào cố tình không sang tìm y, có chuyện gì đều nhờ Khâu Đại Ngưu truyền lời.
Không ngờ người lại tự mình đến cửa.
Trong lòng len lỏi dâng lên một chút vui vẻ, Bạch Đào âm thầm tự nhủ: Người ta cũng đến rồi, chẳng lẽ ta lại đuổi đi? Thôi thì... phải tiếp đãi cho tử tế vậy.
"Trả bát."
Bùi Tranh cầm bát vào bếp, đặt vào trong tủ. Hai cái bát này là của Bạch Đào, lần trước đựng đồ ăn mang sang nhà y, để lại luôn.
Bạch Đào theo sau, giọng hào hứng: "Tranh ca! Tối nay huynh ăn cơm ở nhà ta đi, ta sẽ làm mấy món trong tiệc cưới để luyện tay trước, huynh chính là người ăn thử đợt đầu đó!"
Bùi Tranh nhớ đến bộ dạng nghiêm túc của cậu lúc nãy, gật đầu: "Ta nhóm lửa."
"He he, cảm ơn Tranh ca!" Bạch Đào cười đến cong cả mắt, "Vậy ta làm nhiều thêm chút, gọi cả Khâu Đại Ngưu với Lâm Tầm đến luôn, đông người thì nhiều ý kiến. Tranh ca nếu có món gì muốn ăn thì cứ nói nha."
Phản ứng đầu tiên của Bùi Tranh là nghĩ đến món sữa chiên, nhưng y biết món đó không rẻ, hơn nữa hiện tại cũng chẳng có sữa bò.
"Ngươi muốn làm gì thì cứ làm."
Cái gì y cũng ăn được.
Ánh mắt chạm nhau, tim Bạch Đào lại bắt đầu đập loạn.
Cứu mạng! Mấy câu này nghe đầy cưng chiều như thế mà Bùi Tranh lại nói với vẻ mặt dửng dưng, giọng điệu chẳng chút gợn sóng, vậy mà vẫn thấy siêu quyến rũ! Nếu mà y nói mấy câu đó với nụ cười trên môi thì sao chịu nổi chứ?!
Nếu không phải mặt dày, chắc giờ này Bạch Đào đã đỏ mặt tía tai rồi!
Nhìn Bùi Tranh đi dưới mái hiên ôm củi vào, Bạch Đào giơ hai tay lên vỗ vỗ mặt mình.
Cậu không nghe thấy gì hết, vừa nãy chỉ là ảo giác, đúng, là ảo giác!
Tự ám thị xong, cậu còn giơ nắm đấm lên, vung vài cú về phía bóng lưng của Bùi Tranh.
Cho đáng! Ai bảo huynh cả ngày không chịu nói chuyện đàng hoàng, lại còn trêu người ta!
Bạch Đào đổ hết lỗi lên đầu Bùi Tranh, mà chưa từng nghĩ đến, có lẽ chính vì trong lòng mình có chút ý niệm khác, nên mới rung động khi nghe những lời ấy.
——
Buổi chiều khi chuẩn bị nguyên liệu, Bạch Đào dựa theo trình tự mình đã sắp xếp, bắt tay vào làm từng bước một cách đâu ra đấy.
Mấy hôm nay chẳng thấy bóng dáng đâu, cuối cùng Tống Dĩ An cũng xuất hiện, vừa bước vào nhà liền hỏi: "Hôm nay chuẩn bị món gì ngon vậy?"
Bạch Đào trêu chọc hắn: "Sao? Ở nhà lý chính ăn không ngon hả?"
Bàn ghế trong học đường còn hai ngày nữa là lắp xong, ngày khai giảng đã định là Lập Xuân, coi như lấy vía tốt.
Thế nên, mấy hôm nay Tống Dĩ An bận bịu đến nhà lý chính bàn chuyện mở trường, tiện thể ăn chực luôn.
Tống Dĩ An la oai oái: "Được nha, mấy ngày không gặp mà Bạch Đào cũng học hư rồi, biết đùa người khác cơ đấy."
Bạch Đào không khách sáo, trực tiếp đẩy việc chặt gà cho Tống Dĩ An: "Ta xưa giờ vẫn vậy mà, chẳng qua An ca trước đây không để ý thôi."
Tống Dĩ An xắn tay áo, bắt đầu chặt gà: "Nói đến không để ý, ta phát hiện Đại Ngưu có gì đó lạ lạ."
Bạch Đào liếc mắt nhìn ra ngoài sân, thấy Khâu Đại Ngưu đang bế Lâm Chân lên xoay vòng vòng: "Lạ gì cơ?"
"Hai hôm nay hắn cứ lén lút đi ra ngoài vào buổi tối, có lúc về thì quần áo xộc xệch, mặt mày thì vui như mở hội."
Bạch Đào đầu óc không mấy trong sáng, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến... dã chiến, mắt trừng tròn như cái trứng ngỗng.
Không thể nào? Khâu Đại Ngưu nhìn ngốc ngốc thật thà thế kia, đâu giống người có thể làm ra chuyện đó?
"Ha ha ha, Bạch Đào," Tống Dĩ An cười đến chẳng có ý tốt gì, "Ngươi đang nghĩ gì đấy hả?"
Bị nhìn thấu tâm tư, Bạch Đào mặt không đổi sắc: "Là An ca tự nói mập mờ, còn cố tình dẫn hướng. Huynh sau này là phu tử đấy, làm vậy có đúng là đang hại đời học trò không?"
Tống Dĩ An ho khan một tiếng, gắng gượng vớt lại thể diện: "Ngươi đâu phải học trò ta, không tính là hại người."
Bạch Đào không tiếp tục đấu võ mồm với hắn nữa, mà tò mò hỏi: "Thế cuối cùng Đại Ngưu làm gì vậy?"
"Sau khi bị ta tra hỏi một trận tơi bời, hắn chỉ nói là đi giúp người ta nhặt củi, không chịu nói gì thêm. Ta thấy cái vẻ mặt đỏ bừng kia, tám phần là đi giúp người trong lòng."
Bạch Đào gật gù tán thành: "Chắc chắn rồi, nếu là giúp người khác thì đã nói toạc ra luôn rồi, cứ ậm à ậm ừ thế thì có gì đó giấu giếm."
Nói xong còn không quên kéo cả Bùi Tranh đang lặng lẽ nhóm lửa vào cuộc: "Huynh nói đúng không, Tranh ca?"
Rõ ràng chẳng hứng thú gì với mấy chuyện này, Bùi Tranh chỉ hờ hững đáp một tiếng: "Ừ."
Bạch Đào mắt đảo một vòng, đặt củ khoai tây đang gọt dở xuống, ngồi xuống cạnh Bùi Tranh: "Tranh ca, tối nay chúng ta chuốc say Đại Ngưu, ép hắn khai ra bí mật nhỏ kia, được không?"
Bùi Tranh thấy Đại Ngưu không muốn nói, cũng không ép: "Hắn muốn nói thì tự nhiên sẽ nói thôi."
Trong mấy người ở đây, tửu lượng của Bùi Tranh là tốt nhất, chuyện này mà muốn thành thì vẫn phải dựa vào y.
Bạch Đào khẽ kéo nhẹ vạt áo của Bùi Tranh, mặt cười nịnh nọt: "Tranh ca, huynh đồng ý đi mà~ Ta đảm bảo sẽ không nói với ai hết!"
Hàng mi Bùi Tranh khẽ run, bỗng nhiên "Soạt" một tiếng đứng phắt dậy, sải bước đi ra ngoài, chỉ để lại một câu ngắn ngủi: "Ta đi... nhà xí."
Bạch Đào tận mắt thấy mặt y đỏ bừng, nhìn theo bóng dáng biến mất khỏi cửa, chớp mắt một cái đầy nghi hoặc.
Bùi Tranh ngượng rồi? Tại sao lại ngượng nhỉ?