Sau khi Bùi Tranh trở về, Bạch Đào cũng không nhắc lại chuyện khi nãy nữa, chỉ yên lặng lo bếp núc. Tuy bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại như sóng cuộn triều dâng.
Trong đầu toàn là hình ảnh Bùi Tranh mặt đỏ bừng, cảnh tượng ấy cứ như mũi kiếm sắc bén từng nhát từng nhát đâm thẳng vào tim cậu.
Càng nghĩ, cậu càng thấy dáng vẻ đỏ mặt của Bùi Tranh có phần đáng yêu.
Một người ngày thường ít nói ít cười, nhìn qua có chút dữ dằn, khi xấu hổ lên lại khiến người ta không chịu nổi. Hàng mi ấy run run, đôi môi mím nhẹ, thế nào cũng thấy đáng yêu cả.
Bùi Tranh làm sao lại có được loại đối lập dễ thương như vậy chứ? Nếu y lúng túng đến luống cuống tay chân thì sẽ trông ra sao nhỉ? Cúi đầu, tay chân luống cuống? Hay là bất an mà xoắn tay xoắn chân? Không biết lúc còn nhỏ y thế nào, chắc hẳn là mềm mại dẻo dai, đáng yêu không chịu được.
Mãi cho đến khi bưng món cuối cùng lên bàn, đầu óc Bạch Đào vẫn còn trôi nổi trong đám suy nghĩ vẩn vơ ấy.
Trong lúc ăn, cậu cứ lén liếc nhìn Bùi Tranh mãi, phát hiện y toàn gắp loại bánh chiên nằm hơi xa chỗ mình. Cậu bèn tốt bụng đổi chỗ cho y.
Một bữa cơm trôi qua, Bạch Đào âm thầm rút ra kết luận: Bùi Tranh thật sự thích ăn đồ ngọt. Từ món bánh trôi cậu làm ban đầu, đến sữa chiên, rồi tới bánh dầu hôm nay, y đều rất hưởng ứng, ăn không ít chút nào. Ngoài ra còn có các món thịt, nhưng so với thịt gà thịt vịt, có vẻ Bùi Tranh chuộng thịt lợn hơn. Món thịt luộc sốt tỏi tối nay, y cũng ăn khá nhiều.
Xem ra sau này có thể làm nhiều hơn chút nữa.
Trong lúc đầu óc vẫn còn bay bổng, Bạch Đào chợt nhớ ra chính sự, bắt đầu thu thập phản hồi từ đám người thử món ăn.
Bùi Tranh: "Đều ngon, tốc độ lên món cũng rất nhanh."
Tốc độ lên món này quả thực khiến y ngạc nhiên. Bao nhiêu món như vậy, Bạch Đào lại có thể sắp xếp nhịp nhàng đến thế. Trong tiết trời thế này, đến khi món cuối được bưng lên, món đầu tiên vẫn còn ấm, rõ ràng là đã được tính toán kỹ lưỡng.
Lúc còn nhỏ, y cũng từng theo cha đi ăn tiệc, từ cách bày biện cho đến mức độ dụng tâm, Bạch Đào đều vượt xa hẳn một bậc.
Tống Dĩ An gật đầu tán thành, không tiếc lời khen ngợi: "Không có món nào dở cả, đặc biệt là món cá này, nếu bán ở tửu lâu giá 30 văn một con, ta cũng sẵn lòng mua. Món gà hầm này, sắc tươi sáng, thịt không khô, măng bên trong cũng ngon. Còn món khoai tây sợi này, là lần đầu tiên ta ăn loại giòn thế này, không ngờ lại ngon như vậy. Còn món canh sen bách hợp này thì khỏi phải nói..."
Khâu Đại Ngưu vừa đánh ợ vừa cảm thán: "Chỉ tiếc là ta với Từ đại nương không thân, không thì cũng góp lễ mọn để được ăn tiệc, món của Đào ca thật sự quá ngon rồi."
Lâm Tầm thì gọn gàng xúc tích: "Ngon."
Lâm Chân thì đầy khí thế mà phụ họa: "Ngon!"
"... ..." Bạch Đào dở khóc dở cười, "Ta là muốn nghe mấy chỗ cần sửa, không phải tới để nghe khen."
"Còn phải sửa cái gì nữa?" Giọng Tống Dĩ An cao lên hai phần, "Ta dám chắc, sau tiệc cưới lần này, tìm ngươi nấu chính sẽ không ít đâu. Ngươi dụng tâm như thế, đến lúc ấy có thể tăng giá lên chút cũng được."
Bạch Đào bán tín bán nghi: "Làm gì mà khoa trương đến thế."
Bùi Tranh vẻ mặt nghiêm túc: "Có."
Bạch Đào khi nãy còn bình thản, giờ liền cứng họng, lẩm bẩm: "Huynh nói có thì là có vậy..."
——
Ngày mùng 2 tháng 3, Bạch Đào ăn cơm trưa sớm, định đến đó sớm hơn một chút. Nhưng nghĩ đến hôm nay không giống như lần trước, giờ này mà đi nhỡ đâu người ta đang ăn cơm thì không tiện, vì thế quyết định ghé nhà Bùi Tranh mượn con dao nhỏ khắc hoa cho tiện tay.
Vì sao không đi mượn ở chỗ Khâu Đại Ngưu hay Tống Dĩ An, vốn gần hơn? Là bởi khi nghĩ đến chuyện mượn dao, phản ứng đầu tiên của Bạch Đào chính là tìm Bùi Tranh. Còn những người khác, cậu căn bản không nhớ đến.
Bạch Đào cũng không đi tay không, mang theo bánh mè chiên mật ong và măng khô xào thịt lạnh đã chuẩn bị từ sớm.
Bùi Tranh thích ăn đồ ngọt, thứ này y nhất định sẽ thích.
Bùi Tranh mấy ngày gần đây thường xuyên được Bạch Đào cho ăn, lần này nhận lấy bánh, liền đưa lại cho cậu một miếng thịt ba chỉ tươi to tướng.
Bạch Đào chẳng hề khách sáo như với người khác, ngược lại vui vẻ nhận lấy, trong lòng ngọt ngào nghĩ: đây gọi là lễ thượng vãng lai.
"Đợi ta làm món thịt kho tàu xong, sẽ bưng một bát lên cho huynh, đến lúc đó chúng ta cùng ăn."
Nhìn Bạch Đào xách thịt xuống núi với vẻ mặt vui vẻ, Bùi Tranh quay đầu nhìn gian bếp dạo gần đây chỉ dùng đến vào bữa sáng. Lại liếc qua đồ ăn mới được đặt trên bàn, y cảm thấy e là sáng mai cũng chẳng dùng đến bếp nữa.
Bùi Tranh quyết định đến ngày họp chợ sẽ đi mua ít lương thực cho Bạch Đào, nghĩ nghĩ lại, có thể mua thêm chút thịt cũng được.
Bạch Đào về đến nhà, cất thịt cho ổn thỏa rồi cầm dao nhỏ khóa cửa, đi đến đầu cầu thì gặp Từ Thượng, bên cạnh là một hán tử bế theo một tiểu ca nhi.
Tiểu ca nhi này Bạch Đào có quen, là nhi tử của Từ Thượng. Vậy nên người bên cạnh hẳn là phu quân của hắn.
Từ Thượng giới thiệu sơ qua hai người với nhau, rồi cười nói: "Bọn ta cũng định tới giúp một tay, nghĩ là đi chung với ngươi luôn. May mà đến sớm, không thì lỡ mất."
Bạch Đào không ngờ Từ Thượng cũng đến: "Ta không biết các ngươi sẽ tới, nên định đi sớm một chút, cho nên—"
"Không sao, bọn ta cũng là nổi hứng bất chợt, tiện đường thử xem."
Từ Thượng vốn là lúc ra cửa mới nhớ lời dặn của nương nên mới ghé qua, ai ngờ lại vừa khéo gặp giữa đường.
Mấy người đến nhà Từ đại nương thì thấy ngoài sân đã dựng sẵn bàn thớt, rau củ cũng chất thành đống.
Thấy Bạch Đào tới, mọi người chào hỏi vài câu rồi nhanh chóng bắt tay vào việc.
Bạch Đào theo cách nghĩ của mình mà phân công nhiệm vụ cho từng người, những việc cần dùng dao thì cậu đều nhận lấy cả.
Bữa trưa ngày mai có thể làm đơn giản một chút, trọng tâm là vào bữa tối. Để đảm bảo tươi ngon, cá sẽ để đến mai mới xử lý. Hôm nay chỉ lo làm gà vịt, rửa sạch hành gừng tỏi để sẵn. Rau nào không dễ đổi màu cũng được cắt sẵn hết.
Cuối cùng, Bạch Đào bắt đầu tỉa hoa từ củ cải. Món này là cậu học được từ trên mạng, loại đơn giản dễ làm. Nhà Từ đại nương dự định làm 23 bàn, Bạch Đào tỉa gần trăm đóa hoa củ cải, áo qua bột rồi chiên luôn một lượt. Vị hơi khác chút cũng không sao, chủ yếu là ngày mai không kịp làm.
Phần củ cải thừa sau khi tỉa hoa cũng không bỏ phí, luộc chín bằng nước trắng, dùng làm lớp lót dưới món thịt lợn sốt tỏi.
Cả nhóm tất bật đến tận lúc mặt trời gần lặn mới tạm ngưng tay.
Mệt mỏi và đói bụng, Bạch Đào từ chối lời mời ăn tối của nhà họ Từ, vội vàng về nhà.
Kết quả vừa ra đến cửa, liền thấy Bùi Tranh đang đứng chờ bên đường.
Bạch Đào khựng lại, sững sờ: "Huynh sao lại ở đây?"