Khi Bạch Đào buột miệng hỏi câu đó, trong đầu cậu đã hiện lên tám trăm khả năng khác nhau, tản bộ? Tiện đường? Cố ý đến đón cậu?
Bùi Tranh đáp thẳng: "Đợi ngươi."
"Đ-đợi ta làm gì?" Bạch Đào cảm giác hệ thống ngôn ngữ của mình sắp sụp đổ, đầu óc cũng bắt đầu loạn lên.
Người này thật sự là cố ý đến đón cậu sao? Vì sao?
"Cùng về thôn."
Giọng điệu của Bùi Tranh có chút khó hiểu, tựa như không rõ ngoài chuyện về nhà ra, giờ này còn có thể làm gì khác.
"Không phải..." Bạch Đào mím môi, cố gắng sắp xếp lại câu từ, "Ý ta là... sao huynh lại tới thôn Hạ Hà?"
"Có người tuyển người làm."
Chiều nay, khi Bùi Tranh đang ngồi trong sân mài mũi tên, thì Lan thẩm đến tìm. Nói có một vị nhà giàu trên trấn muốn đến thôn Thượng Hà xây một căn nhà đá rất đẹp, vì muốn kịp tiến độ nên cần tuyển người khỏe mạnh đến làm việc, mỗi ngày làm hơi dài một chút, nhưng tiền công khá tốt.
Bùi Tranh vốn định rủ Khâu Đại Ngưu cùng đi hỏi thử. Ai ngờ đến nhà Khâu Đại Ngưu lại không thấy người đâu. Hỏi Tống Dĩ An thì mới biết Khâu Đại Ngưu đã ra khỏi nhà từ sớm, gần đây thường xuyên không ở nhà.
Cuối cùng, Bùi Tranh đành một mình đến thôn Thượng Hà tìm hiểu tình hình. Sau khi xác nhận ngày mai có thể bắt đầu làm, y vốn định quay thẳng về.
Nhưng trên đường nghe được một chuyện khiến y đổi ý, gần đây trong trấn xuất hiện bọn buôn người, nha môn mỗi ngày đều có người đến báo án, mất tích toàn là những ca nhi và nữ tử chưa xuất giá.
Một bà mối đang tám chuyện còn đặc biệt dặn dò đám ca nhi bên cạnh: "Bình thường đừng có đi ra ngoài một mình."
Chuyện này khiến Bùi Tranh lập tức nhớ đến Bạch Đào, người có nốt ruồi ở d** tai.
Y hồi tưởng lại, lúc trưa khi Bạch Đào đến nhà mình, nốt ruồi ấy không hề được che đi...
Thế là y liền hỏi thăm vị trí nhà Từ đại nương, đến nơi thì nghe thấy trong viện rất náo nhiệt, có không ít người đang bận rộn trang hoàng nhà cửa.
Sau khi xác định đúng là giọng của Bạch Đào, Bùi Tranh liền đi đến gốc cây óc chó cách nhà không xa, đứng yên dưới bóng cây. Thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng Bạch Đào trong viện đang phân phó mọi người làm việc.
Bùi Tranh cứ thế lặng lẽ đợi suốt một canh giờ, người qua đường thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn y một cái.
Nghe Bùi Tranh nói là tiện đường đứng đợi mình, đầu óc Bạch Đào cuối cùng cũng trở lại bình thường, đồng thời lại mơ hồ cảm thấy chút hụt hẫng trong lòng.
Ngay sau đó lại thấy mình thật có chút đa cảm, cậu là nam nhân trưởng thành, chẳng lẽ còn cần người đến đón? Có phải mới nhập học đâu.
"Là loại tuyển người thế nào vậy?" Bạch Đào xoay xoay bả vai, hỏi tiếp, "Còn nhận người ở thôn khác sao?"
Bùi Tranh liền giải thích sơ lược vài câu.
Bạch Đào nhìn ánh hoàng hôn xa xa: "Nhà đá à? Có phải là rẻ hơn nhà gạch mái ngói không?"
"Thường là vậy."
Bùi Tranh hỏi gì đáp nấy, chẳng nói dư một lời.
Bạch Đào đành phải tiếp tục gặng hỏi: "Ý huynh là nhà này xây bằng đá không giống thường?"
"Ừ, phải dùng đá rất lớn."
Cho nên mới cần người có sức.
"Vậy lúc làm nhớ cẩn thận một chút."
Đá lớn, nếu phải vận chuyển thủ công thì cũng nguy hiểm hơn. Bạch Đào nghe vậy có phần lo lắng.
"Được."
——
Đêm xuống, trên giường sưởi nhà Bạch Đào.
Ngày mai còn phải đánh một trận lớn, nhưng Bạch Đào lại lăn qua lăn lại, mãi không sao chợp mắt được.
Trong đầu toàn là cảnh tượng lúc hoàng hôn gặp Bùi Tranh, đến giờ tim vẫn còn rạo rực chưa yên.
Người kia cứ thế đứng thẳng dưới bóng cây, dáng người cao lớn, như thể bất kể mình xuất hiện lúc nào, y đều sẽ chờ ở đó.
Cảm giác có một người luôn đợi mình... thật sự khiến người ta cảm động sâu sắc.
Bạch Đào hồi tưởng lại đủ thứ phản ứng kỳ lạ của bản thân mỗi lần đối diện với Bùi Tranh trong những ngày gần đây.
Cậu hiểu rồi — đó chính là, động tâm.
Cậu có chút... thích Bùi Tranh rồi.
Bùi Tranh vẫn luôn đối xử với cậu rất tốt, việc lớn việc nhỏ đều âm thầm giúp đỡ. Lại thêm dung mạo anh tuấn, giờ trong mắt Bạch Đào, người kia thậm chí còn có chút đáng yêu.
Chính là cái kiểu mỹ nam mặt lạnh, đối với cả thiên hạ đều hờ hững, nhưng riêng với ngươi lại hết sức dịu dàng. Mà lại còn là kiểu người làm nhiều nói ít.
Thử hỏi như vậy, ai mà không động lòng cho được?
Từ lúc trong lòng nhen nhóm một tia suy nghĩ ấy, Bạch Đào liền không cách nào khống chế được nữa, tâm tư như mọc rễ đâm chồi, sinh sôi nảy nở không ngừng.
Nhìn căn phòng tối om trước mắt, cậu nhịn không được tự giễu: mấy hôm trước còn cố gắng nhắc nhở bản thân không được cong, giờ thì hay rồi, cong nhanh còn hơn uốn trúc.
Chỉ tiếc là nhìn thế nào đi nữa, Bùi Tranh cũng không giống người sẽ thích nam nhân.
Trước kia bọn họ đôi lúc cũng nói đến chuyện thành thân, Bùi Tranh chưa từng tỏ ra có hứng thú. Cứ xét mọi mặt, người kia... chắc chắn không dễ theo đuổi.
Hơn nữa, cái sự thích này, đặt ở thế giới hiện tại, chính là thật sự đoạn tụ.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn không ai có thể chấp nhận được, huống hồ là một người luôn làm việc nghiêm túc cẩn trọng như Bùi Tranh.
Bạch Đào cũng muốn nhủ thầm bản thân đừng thích người ta nữa. Nhưng thích là thích, có ai khống chế được đâu?
Buông thì buông không nổi, khống chế cũng chẳng xong. Cứ thế mà rơi vào phiền não không lối thoát.
Hôm sau.
Vì trong lòng mang tâm sự, Bạch Đào trời còn chưa sáng đã lồm cồm bò dậy khỏi giường.
Kết quả là đầu óc lại bay đến Bùi Tranh.
Không biết giờ y đã dậy chưa? Hay là mình đến xem thử? Hôm nay y chẳng phải muốn qua thôn bên làm công sao? Nếu mình đi cùng thì đường cũng đỡ vắng vẻ hơn.
Bạch Đào nghĩ rồi, chẳng buồn nấu sáng nữa, rửa mặt xong liền vội vã chạy lên núi.
Vừa tới nơi đã thấy Bùi Tranh đang ngồi ăn sáng. Cậu vui vẻ chạy tới, rất tự nhiên mà ngồi xuống ăn ké một bữa.
Ăn ké chính là mớ bánh rán tẩm mật hôm qua cậu mang tới.
Sau đó, hai người cùng nhau lên đường sang thôn bên.
Trên đường đi, Bạch Đào cố ý tụt lại phía sau nửa bước, lén lút ngắm nhìn người trước mặt.
Cậu phát hiện tóc của Bùi Tranh hình như không dài như mình tưởng, còn chưa tới eo. Xem ra cũng thường cắt tỉa.
Nghĩ thế, Bạch Đào liền đưa tay sờ sờ mái tóc phía sau của mình, giờ đã có thể buộc được một túm nhỏ rồi.
Tóc Bạch Đào lúc này đang ở giai đoạn khó xử nhất, phần trước nếu vén ra sau thì lại không đủ dài để buộc, mà để trước trán thì lại quá vướng, ghim ra sau tai thì thấy khó chịu.
Cậu thầm nghĩ: giờ mà có cái bờm tóc thì tốt rồi, chỉ cần đội lên là giải quyết hết mọi vấn đề, hoàn mỹ luôn.
Đi được nửa đường, Bùi Tranh bỗng quay đầu liếc nhìn cậu một cái. Bình thường Bạch Đào đi bên cạnh luôn ríu rít không ngừng, đến cả bụi cỏ dại bên đường cũng có thể mang ra làm chủ đề trò chuyện.
Mà hôm nay chẳng hiểu sao lại cúi đầu lặng im không nói một lời.
Ngay khi vừa so xong cỡ chân hai người, ngẩng đầu lên thì bắt gặp đúng lúc Bùi Tranh quay đầu lại nhìn mình.
Bạch Đào cố gắng làm ngơ trái tim đang nhảy loạn, hỏi bằng giọng bình tĩnh: "Huynh nhìn ta làm gì thế?"
Bùi Tranh lại nhìn kỹ thêm hai lần, rồi đáp ngắn gọn: "Không có gì."
Nói xong lại quay đầu đi tiếp.
Bạch Đào ở phía sau lặng lẽ lẩm bẩm trong lòng: Không có gì? Huynh vừa quay đầu lại nhìn, tim ta đập loạn cả lên, còn huynh thì làm như không có chuyện gì xảy ra ấy!
Vì trong lòng có tình cảm, Bạch Đào giờ đây cái gì cũng muốn truy hỏi cho rõ. Chỉ một ánh mắt vừa rồi thôi, cậu cũng muốn biết rốt cuộc là có ẩn ý gì không. Chẳng lẽ... y cũng có chút cảm tình với cậu? Hay là do hôm nay cậu trông hơi kỳ cục?
Tới khi vào đến nhà Từ đại nương, Bạch Đào mới miễn cưỡng thu lại những suy đoán trong đầu.
Chỉ có thể cảm thán một câu: Thích một người đúng là chuyện rắc rối thật, người ta chỉ cần hơi nhúc nhích một chút, mình cũng đủ suy diễn trong đầu cả nửa ngày trời.
Nhà Từ đại nương hôm nay cực kỳ náo nhiệt. Từ sớm đã có không ít thôn dân khiêng bàn ghế tới giúp chuẩn bị.
Bạch Đào cũng nhanh chóng nhập cuộc, nhất thời chẳng còn thời gian đâu mà nghĩ đến Bùi Tranh.
Khi Từ Diệu đánh xe bò đi rước dâu, cậu đang mải chỉnh dao cho phần cá.
Buổi trưa, tân lang cùng đội rước dâu đều ăn cơm bên nhà gái, nên nhà Từ đại nương chỉ cần dọn vài mâm đơn giản.
Đến tối mới là bữa chính, sau khi rước dâu về, bái đường xong.
Những ngày qua Bạch Đào đã diễn tập quy trình trong đầu không biết bao nhiêu lần, đến khi làm thật thì thuần thục vô cùng, thậm chí còn có thời gian dọn dẹp bàn bếp.
Vài vị thẩm đứng bên giúp việc không ngớt lời khen ngợi cậu, nói chỉ cần nhìn bữa trưa là biết nhà Từ đại nương mời đúng người rồi.
Bạch Đào xoay vòng quanh mấy cái bếp, bận đến độ chẳng rảnh mà ra ngoài xem bái đường, chỉ có thể nghe tiếng cười rôm rả vọng vào từ sân.
Mãi đến khi một tràng pháo vang lên, cậu mới biết là bắt đầu nhập tiệc.
Bạch Đào vội vàng đốt lửa ở hai bếp cùng lúc, dồn sức làm nốt mấy món nóng sau cùng.
May mà nguyên liệu đã chuẩn bị đầy đủ từ trước, giờ chỉ cần cho vào chảo xào là được.
Đợi đến lúc bưng nốt nồi canh cải trắng cuối cùng ra, Bạch Đào mệt đến độ lưng gần như thẳng không nổi, hai bàn tay cầm muôi lớn cũng đỏ lên vì bị mài quá nhiều.
Từ đại nương đặc biệt giữ lại một mâm cho mấy người làm bếp. Lúc này vừa dọn lên xong, bà liền đến gọi Bạch Đào và mấy người kia ra ăn.
Tân lang đang đi từng bàn mời rượu, đến chỗ họ thì đã hơi ngà ngà say.
Thấy Từ Diệu mặc đồ cưới đỏ thắm, mặt mày tươi rói như không thể che giấu nổi niềm vui, Bạch Đào đứng dậy chúc một câu: "Chúc mừng ngươi."
Từ Diệu cười ngây ngô, nâng chén lên: "Ta đi mời từ đầu tới giờ, ai cũng hỏi ta tìm đầu bếp ở đâu ra, tay nghề giỏi thật, nói mâm cỗ hôm nay không thua gì trên trấn, cảm ơn ngươi, Bạch Đào."
Bạch Đào cũng đứng dậy nâng ly: "Đây là chuyện ta nên làm. Còn phải cảm ơn mấy thẩm nữa, không có họ giúp, một mình ta sao mà xoay kịp."
Từ Diệu lại cảm ơn thêm mấy người bên bàn, rồi mới rời sang bàn khác.
Đến khi ăn xong, trời đã tối hẳn. Bạch Đào vốn định giúp dọn dẹp rửa chén, nhưng lại bị Từ đại nương đang vui đến mức không ngồi yên được, ngăn lại.
Bà ấy nhanh chóng thanh toán tiền công cho cậu, còn cố ý cho thêm 10 văn nữa.
Vừa kéo tay cậu không ngớt lời khen: "Hôm nay mâm cỗ nhà ta coi như nổi danh rồi, không chỉ ngon mà bày biện còn tinh tế, mọi người ăn tiệc bên ngoài đâu có được thế này? Đây đúng là lần đầu trong thôn mình có kiểu này đấy. Tất cả là nhờ ngươi cả! Sau này ai muốn đãi tiệc, nhất định ta sẽ giới thiệu ngươi."
Bạch Đào vui vẻ nhận lấy tiền công, cảm thấy cả ngày mệt mỏi đều xứng đáng.
Dù lúc mua nguyên liệu, cậu đã tốn gần bằng số tiền công rồi, nhưng coi như tích lũy kinh nghiệm. Sau này nếu có người mời thật, cậu mới bắt đầu kiếm lời được.
Đầu tư luôn có hồi báo. Từ đại nương còn nói sẽ giới thiệu khách cho cậu nữa.
Bạch Đào cũng rối rít chúc bà đủ điều may mắn rồi mới rời khỏi căn nhà đang rực rỡ sắc đỏ, bước ra dưới ánh trăng.
Rồi cậu lại sững người.
Dưới gốc cây óc chó to kia, người đứng hôm qua, hôm nay... vẫn đứng đó.