Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 80

Bạch Đào ôm một trái tim như nai con nhảy loạn, mang theo làn gió đêm chạy chậm một mạch đến trước mặt Bùi Tranh.

Lần này cậu không hỏi vì sao y lại ở đây, mà nở một nụ cười tươi: "Đợi ta à?"

Bùi Tranh nhìn mái tóc rối loạn vì gió của Bạch Đào, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm, về thôi."

"Được!"

Trái tim Bạch Đào như muốn nổ tung, ánh mắt cậu long lanh sáng rực khi nhìn Bùi Tranh.

Cậu nghĩ, thích người này thật ra rất bình thường, hoặc nên nói là điều tất nhiên, bởi vì y quá tốt, tốt đến mức giờ cậu chỉ muốn nhào tới ôm chầm lấy y.

Dọc đường về, Bạch Đào lại trở lại dáng vẻ líu ríu quen thuộc, chuyện gì cũng muốn tán gẫu với Bùi Tranh một chút.

"Huynh có nghe qua chuyện Hằng Nga bay lên cung trăng chưa?" Vừa nói đến trăng khuyết, Bạch Đào liền háo hức hỏi.

Bùi Tranh ngẩng đầu nhìn vầng trăng cong cong trên trời: "Chưa nghe."

Tâm trạng Bạch Đào cực kỳ tốt: "Vậy để ta kể cho huynh nghe nhé."

"Ừ."

Bạch Đào không thèm nhìn đường nữa, cứ thế nhìn chăm chăm vào Bùi Tranh mà kể: "Nói đến Hằng Nga bay lên cung trăng, thì phải nhắc đến Hậu Nghệ. Huynh nghe qua chuyện Hậu Nghệ bắn mặt trời chưa?"

"Chưa nghe."

"Vậy để ta kể Hậu Nghệ trước... À thôi, ta kể từ chuyện Bàn Cổ khai thiên lập địa luôn đi."

Bùi Tranh vẫn chỉ đáp một chữ như thường lệ: "Ừ."

Đến lúc đứng trước cổng nhà Bạch Đào, câu chuyện mới tới đoạn Nữ Oa vá trời, còn cách Hằng Nga bay lên cung trăng một đoạn khá xa.

Bạch Đào có chút không nỡ, nhìn Bùi Tranh: "Huynh còn muốn nghe nữa không? Hay ta sang nhà huynh kể tiếp nhé?"

Nói xong chẳng đợi Bùi Tranh đáp lời, cậu lại tự mình thở dài: "Thôi bỏ đi, để sau hẵng kể. Mai huynh còn phải đi làm, vẫn nên nghỉ sớm thì hơn."

Đứng bên ngoài sân, trơ mắt nhìn Bùi Tranh lên núi rồi, Bạch Đào vẫn lưu luyến chẳng nỡ khép cửa.

Còn Bùi Tranh trở về phòng, bắt đầu lo cơm tối cho mình.

Chủ nhà nơi y làm việc chỉ lo cơm trưa, chiều tan ca về, y vì muốn đợi Bạch Đào cùng ăn nên vẫn chưa dùng bữa.

Mà Bạch Đào lại hoàn toàn không hay biết, sau khi rửa mặt xong liền nằm lên giường, bắt đầu trăn trở có nên theo đuổi Bùi Tranh hay không.

Nếu cuối cùng không thành, e rằng đến bạn bè cũng chẳng làm nổi.

Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An, so với cậu, chắc chắn thân thiết với Bùi Tranh hơn. Đến lúc ấy, rất có thể vì y mà họ cũng xa cách với cậu.

Tệ hơn nữa là sau cùng sẽ mất sạch tất cả bạn bè.

Nhưng nếu không thử lấy một lần, cứ thế buông tay, sao có thể cam tâm?

Lỡ một ngày nào đó thấy Bùi Tranh tay trong tay với một ca nhi hoặc nữ tử khác, chẳng phải cậu sẽ hối hận đến chết sao?

Trước đây từng nghe người ta nói "Nước ấm nấu ếch", thế nhưng cậu lại chẳng biết nấu thế nào.

Hay là thử thăm dò từ từ? Trước hết lấy lòng một chút?

Nhưng Bùi Tranh lúc nào cũng ra vẻ vô dục vô cầu, phần lớn thời gian đều là y giúp đỡ cậu.

Muốn lấy lòng, cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Dường như chỉ có một con đường là không ngừng dâng đồ ăn lên thôi.

Bạch Đào trở mình trên giường, lại nhớ đến câu "Gần nước được trăng", rồi bắt đầu hối tiếc.

Sớm biết mình sẽ thích Bùi Tranh, cậu còn mua nhà làm gì, cứ ở luôn với y chẳng phải tốt hơn sao.

Như vậy, thường ngày cũng khỏi cần tìm cớ để gặp, ngủ cùng một chiếc giường đất, ngoài chuyện không có thân mật ra thì cũng đâu khác gì mấy đôi chồng chồng nhỏ.

Hay là lấy cớ nhà mình dột nước, xin sang ở nhờ mấy hôm?

Tiếc là trời lại không mưa.

Vậy nói mình tè dầm? Không được, thế thì hình tượng trong lòng Bùi Tranh mất sạch.

Bạch Đào hậm hực đá văng chăn trên người.

Thật phiền chết đi được! Có ai chỉ cho cậu rốt cuộc nên làm thế nào không?

Muốn gặp Bùi Tranh, sáng hôm sau Bạch Đào vẫn dậy từ rất sớm, áo còn chưa mặc chỉnh tề đã vội vàng chạy đi mở cổng sân.

Đến đánh răng cũng là bưng bát nước đứng trước cổng mà đánh, chỉ sợ lỡ mất thời gian y xuất hiện.

Rửa mặt xong, cậu cũng không dám vào bếp nấu cơm sáng, vì đứng trong bếp sẽ không trông thấy được cổng sân.

Đợi đến khi bóng người cuối cùng cũng hiện ra nơi con đường nhỏ trên núi, Bạch Đào lập tức gọi lớn: "Tranh ca! Buổi sáng tốt lành!"

Bùi Tranh nghe tiếng chào vui vẻ đầy tinh thần ấy thì hơi khựng lại, ngẩng đầu liền thấy Bạch Đào đang vẫy tay với mình.

Y khẽ tăng nhanh bước chân, đi đến trước cổng sân. "Ngươi hôm nay định ra ngoài?"

Bạch Đào mở to đôi mắt, nhìn Bùi Tranh chẳng chớp mắt cái nào: "Ta phải lên trấn lấy ít đồ."

Cậu phát hiện hôm nay Bùi Tranh lại tuấn tú hơn mấy phần, cả người sạch sẽ, sáng sủa, có lẽ hôm qua y đã xuống suối ngâm mình.

Bùi Tranh cau mày: "Ngươi đi một mình?"

Trong lòng Bạch Đào nghĩ: Chẳng lẽ huynh muốn đi cùng ta?

Nhưng miệng vẫn ngoan ngoãn đáp khẽ một tiếng: "Ừm."

Bùi Tranh giơ tay chỉ vào tai Bạch Đào: "Che nốt ruồi đi rồi hãy đi, gần đây trên trấn có bọn bắt người."

Được y quan tâm, trong lòng Bạch Đào ngọt ngào như mật: "Đa tạ Tranh ca nhắc nhở, lát nữa ta sẽ che lại."

Bùi Tranh còn phải đi làm, hai người cũng không trò chuyện thêm.

Bạch Đào nhìn người kia tay không rảo bước về phía trước, trong lòng bỗng nhớ đến chiếc cốc thủy tinh của mình.

Nếu đem tặng Bùi Tranh, y khi làm việc mệt mỏi cũng có cái để uống vài ngụm.

Chỉ là, nếu khi xưa thật sự đưa cho y rồi, có khi giờ này chính mình đã đói đến chết, hoặc đang trên đường đi xin ăn rồi cũng nên.

Chờ đến khi không còn thấy bóng Bùi Tranh đâu nữa, Bạch Đào mới bắt đầu làm bữa sáng, đầu óc vẫn còn đang nghĩ nên làm món gì ngon cho y ăn.

Cuối cùng quyết định lên trấn xem thử có tìm được bình nước nào tiện mang theo không, sau này có thể làm vài món đồ uống đưa cho Bùi Tranh.

Hôm nay trên trấn không có phiên chợ, trong thôn cũng không có xe bò đi lại, Bạch Đào đành phải cuốc bộ ra ngoài, còn cẩn thận đeo theo cái sọt tre sau lưng.

Trước đây vì luyện tay nghề, cậu từng lên trấn mua rau, cũng tiện thể đến lò rèn đặt làm một cái lò nướng đơn giản.

Nói đơn giản thì là một khối chữ nhật bằng tôn được hàn kín, một bên có cửa, bên trong có vài chỗ gờ lõm để đặt vỉ sắt.

Cậu tính sẽ xây một cái bếp bằng đá bên cạnh nhà bếp, chuyên dùng để đặt cái lò nướng đó.

Sau khi gắn lò vào, sẽ bịt kín xung quanh, chỉ chừa một mặt để lấy đồ.

Như vậy cậu có thể làm được rất nhiều món cần nướng.

Lên trấn rồi, trước tiên cậu đi mua ít mật ong và mè, sau đó loanh quanh bên phía Tây, lại mua thêm ít trứng gà cùng vài món lặt vặt khác.

Đợi đến khi cậu đến lò rèn, ký tên vào lấy hàng, chuẩn bị trả nốt phần tiền còn lại thì vô tình liếc thấy một cái bầu nước đặt trên bàn bên cạnh.

Bỗng nhiên thấy mình trước giờ thật ngốc, đây chẳng phải là bình nước trời ban hay sao?

Thứ này trên trấn chắc chắn chỗ nào cũng có bán, đợi xem thử giá cả thế nào, nếu hợp lý thì chọn một cái tốt một chút tặng cho Bùi Tranh.

Bình Luận (0)
Comment