Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 81

Đợi đến khi Bạch Đào thở hồng hộc, lưng đeo sọt lớn trở về nhà thì đã quá giờ Ngọ.

Trước tiên cậu lấy cái lò nướng buộc trên cùng xuống, sau đó trân quý lấy ra hồ lô ép ở dưới. Đây là đồ cậu đã lượn quanh trấn rất lâu, cuối cùng mua được ở một quán rượu.

Miệng hồ lô được nút bằng một chiếc nút gỗ khắc hoa văn, bên trên còn treo một chiếc tua xanh trầm ổn kín đáo, giữa nút thắt buộc một hòn đá màu xanh đậm.

Bạch Đào chỉ nhìn một cái đã ưng ý, cuối cùng bỏ ra cái giá cao ngất là 56 văn để mua về.

Lão bản cũng thấy lạ, hồ lô này vốn là để người ta đến lấy rượu tiện thể mua luôn, đây là lần đầu tiên gặp có người chỉ mua hồ lô mà không mua rượu.

Bạch Đào rửa sạch hồ lô, sau đó đun nước sôi, đem bên trong bên ngoài đều tráng một lượt. Dù sao là thứ dùng để đựng đồ cho vào miệng, sạch sẽ một chút vẫn hơn, huống chi lại còn là chuẩn bị cho người trong lòng. Cẩn thận rửa sạch rồi, cậu đặt lên bàn hong khô. Nhìn tua xanh qua nước không phai màu, Bạch Đào hài lòng gật đầu, tuy là hơi đắt thật, nhưng chất lượng không tệ.

Ăn trưa xong, cậu đem mấy loại hạt giống đã mua hôm trước trồng xuống mảnh đất bên cạnh, rồi tưới nước. Lo sợ tỉ lệ sống không cao, Bạch Đào đặc biệt gieo nhiều thêm một ít. Cũng không biết Bùi Tranh trồng những loại rau gì, tối nay gặp y rồi hỏi một tiếng là được.

Nghĩ đến Bùi Tranh, Bạch Đào lại cười ngốc, mong trời mau tối một chút, cậu đã sớm không chờ nổi muốn kể tiếp đoạn truyện hôm qua còn chưa kể xong cho Bùi Tranh nghe.

Cậu phát hiện kể chuyện cho Bùi Tranh nghe đặc biệt có cảm giác thành tựu, tuy rằng y sẽ không hỏi "Về sau thì sao", "Rồi sao nữa". Nhưng khi cậu nói chuyện, y sẽ chăm chú nhìn cậu bằng ánh mắt nghiêm túc, thần sắc chuyên tâm, thoạt nhìn là đang chìm đắm trong câu chuyện.

Bạch Đào quyết định kể xong chuyện Hằng Nga bay lên cung trăng, sau đó có thể len lén thêm vào vài chuyện "riêng tư", kể những câu chuyện có liên quan đến đoạn tụ. Đến lúc ấy sẽ tự soạn trước bản nháp, cố gắng miêu tả tình cảm thật đẹp đẽ, kể về một đoạn tình tiên đầy lãng mạn, bất chấp thế tục, chỉ vì một người mà yêu đến cuối cùng.

Rồi đến kết cục sẽ nói hai người quy ẩn nơi núi rừng, săn bắn trồng rau, âm thầm thế thân mình và Bùi Tranh vào đó.

Chạng vạng, Phó Tranh còn chưa qua cầu, Bạch Đào đã đứng trong sân ngóng trông không ngừng, lập tức trông thấy y.

"Tranh ca! Buổi tối an lành!"

Bùi Tranh nhìn dáng vẻ chào hỏi y hệt sáng nay của Bạch Đào, nhất thời hơi ngẩn ra, mãi đến khi cậu chạy từ sân ra đứng trước mặt y, y mới hoàn hồn.

"Tranh ca, đến nhà ta ngồi một lát đi, ta có thứ muốn tặng huynh."

Bùi Tranh theo Bạch Đào vào nhà, không hiểu vì sao đối phương vừa nãy còn chạy tới một chuyến.

Bạch Đào có chút hồi hộp lấy hồ lô ra: "Đây, hôm nay ta tình cờ thấy được ở trấn, cảm thấy rất hợp với Tranh ca, nên mua luôn về, tặng huynh."

Bùi Tranh vốn định từ chối, nhưng khi bắt gặp ánh mắt chan chứa mong đợi kia, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy hồ lô: "Cảm ơn."

Bạch Đào vui thầm trong bụng, bưng cây đèn dầu trên bàn lên: "Chúng ta thân thiết như thế, khách sáo làm gì, trước tiên huynh xem có thích không đã."

Bùi Tranh mượn ánh đèn, cẩn thận quan sát hồ lô trong tay. Hình dáng đầy đặn, cầm vừa tay, không có hoa văn trang trí lòe loẹt, chỉ có mỗi tua rua kia khiến hồ lô này trông tinh xảo hơn nhiều.

Y ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Bạch Đào vẫn luôn chăm chú nhìn mình: "Rất thích."

Nghe được hai chữ "Rất thích", tim Bạch Đào lại bắt đầu đập thình thịch. Tuy nói là thích hồ lô, nhưng vào tai cậu lại giống như y đang nói thích cậu. Cậu thậm chí không dám tưởng tượng, nếu một ngày nào đó Bùi Tranh nói y thích cậu thật, có khi cậu sẽ mừng đến ngất đi mất.

Làm sao đây, mới có một hai ngày thôi mà cảm xúc của cậu như dòng nước vỡ đê, càng lúc càng cuốn sâu vào thứ tình cảm dành cho Bùi Tranh.

Bạch Đào sợ nếu cứ tiếp tục nhìn Bùi Tranh như vậy, mình sẽ nhịn không được mà tỏ tình mất, vội vàng đánh trống lảng: "Huynh có vội về không? Ta kể tiếp đoạn chuyện hôm qua cho huynh nghe, được chứ?"

Bùi Tranh không nói gì, nhưng y kéo ghế ra ngồi xuống luôn.

Bạch Đào hiểu ngay là y đã đồng ý: "Vậy huynh chờ ta một chút, ta đi lấy cái này cho huynh."

Bùi Tranh cứ tưởng Bạch Đào còn định tặng gì đó, trong lòng đã bắt đầu cau mày tính xem nên từ chối thế nào. Y thầm quyết định lát nữa nhất định không nhìn vào mắt Bạch Đào, như vậy từ chối sẽ dễ hơn một chút.

Kết quả là Bạch Đào hai tay nâng cẩn thận một chiếc bát đầy ắp gì đó đi ra, đặt lên bàn rồi đẩy về phía y.

"Đây là món canh tuyết nhĩ táo đỏ ta nấu." Cậu nói, "Vốn định bỏ thêm ít lê, nhưng trấn trên không bán, nên ta vắt ít nước lê đông lạnh cho vào. Gần đây mới sang xuân, thời tiết hanh khô, hôm qua lúc về ta nghe thấy huynh ho một tiếng, uống cái này có thể nhuận phổi."

Nói là không nhìn vào mắt người ta, vậy mà Bùi Tranh lại liếc nhìn bát canh tuyết nhĩ táo đỏ tỏa hương ngọt ngào kia một cái, rồi vô thức ngẩng đầu nhìn sang Bạch Đào.

Bạch Đào toe toét cười: "Ta có cho đường vào, ngọt đấy, huynh nếm thử xem."

Bùi Tranh cầm lấy muỗng trong bát, múc một muỗng đưa vào miệng, vị ngọt dịu lan ra, mềm mượt thơm ngon, lại còn mang theo hương lê thanh mát đặc trưng. Chỉ bằng cảm giác mượt mà nơi đầu lưỡi cũng có thể đoán được món canh này đã được hầm rất lâu.

"Rất ngon."

"Thật sao?" Bạch Đào cười đến nỗi khuôn mặt như nở hoa, "Vậy lát nữa huynh mang một ít về, ta nấu nhiều lắm."

Đã nhận hồ lô của đối phương, Bùi Tranh không muốn tiếp tục chiếm thêm tiện nghi: "Không cần, một bát này là đủ rồi."

Bạch Đào vừa cười vừa khuyên: "Ta nấu nhiều lắm, ta cũng không ăn hết được, để hỏng thì tiếc lắm. Huynh cứ coi như giúp ta đi."

Bùi Tranh hoàn toàn không phải đối thủ của Bạch Đào về khoản nói chuyện, đến khi uống xong cả bát canh tuyết nhĩ cũng vẫn không nghĩ ra được cách từ chối thế nào cho ổn.

Lúc này Bạch Đào nhìn Bùi Tranh đã mang theo lớp hào quang lọc màu, chỉ cảm thấy Bùi Tranh cứ thế yên tĩnh mà ăn cũng thật đẹp trai. Nhìn cái muỗng bị y đưa vào miệng, cậu thậm chí còn ao ước mình là cái muỗng ấy.

Môi của Bùi Tranh trông có vẻ mềm lắm... không biết có ngọt hơn cả món canh tuyết nhĩ này không.

Làm sao bây giờ, muốn hôn.

Bình Luận (0)
Comment