Bạch Đào nuốt nước bọt, ánh mắt lại dời xuống tay Bùi Tranh, trong đầu không kìm được mà nhớ lại cảm giác khi y giúp cậu chích vết phồng nước hôm trước. Chậc, lúc đó đúng là được voi đòi tiên, không biết quý trọng. Giờ thì muốn sờ cũng chẳng có cơ hội mà sờ.
"Ngươi—"
Bùi Tranh bị nhìn chằm chằm một lúc lâu, rốt cuộc cũng ngẩng đầu: "Có chuyện muốn nói?"
"Có chứ, ta chẳng phải muốn kể chuyện cho huynh nghe sao?" Bạch Đào nghĩ bụng, thật ra còn muốn nói thêm một chút chuyện khác, chỉ sợ nói ra lại dọa ngươi giật mình.
Bùi Tranh cảm thấy ánh mắt Bạch Đào vừa rồi nhìn y thật chẳng giống đang định kể chuyện, nhưng đối phương đã nói vậy rồi, y cũng chỉ coi là mình nghĩ nhiều.
Bạch Đào lược bỏ lời dài, vắn tắt kể xong truyện "Hằng Nga lên cung trăng". Nhìn ánh mắt chăm chú của Bùi Tranh, cậu hơi chột dạ, vội vàng chuyển vào phần chính.
"Ờm... hôm nay ta ở trấn nghe được một câu chuyện rất thú vị, kể cho huynh nghe nhé."
Bùi Tranh vốn đang định nói mình phải đi, nhưng thấy vậy lại buông lỏng cơ thể đang định đứng dậy, yên lặng ngồi trở lại ghế. Y phát hiện hai hôm nay Bạch Đào rất thích kể chuyện, thôi thì nghe cũng chẳng sao.
Bạch Đào hớp ngụm nước, rồi bắt đầu kể: "Chuyện là có một vị tướng quân trí dũng song toàn, vào ngày quân địch đánh úp đại doanh, vì cứu một tiểu đầu bếp mới nhập ngũ mà trúng tên nơi cánh tay.
Tiểu đầu bếp kia cứ tưởng vì mình mà khiến tướng quân bị thương, thế nào cũng mất đầu, mấy hôm liền thấp thỏm không yên, nhưng mãi chẳng có ai đến hỏi tội.
Sau đó để báo ân cứu mạng, cũng là để tạ ơn tướng quân không truy cứu, tiểu đầu bếp thường xuyên tự bỏ bạc túi, làm vài món ăn quê nhà đem đến cho tướng quân.
Có một hôm tướng quân nổi hứng, bèn hỏi tiểu đầu bếp: hôm đó ai ai cũng bỏ chạy, sao ngươi không đi?
Tiểu đầu bếp đáp, quân lương vốn đã chẳng còn nhiều, ta thật lòng không đành lòng bỏ lại nồi cơm vừa nấu xong rồi trốn, vì đó là khẩu phần cả ngày của mọi người."
Những lời ấy khiến vị tướng quân nhớ lại bữa cơm nóng hổi mà mình được ăn sau khi đánh lui quân địch hôm đó, trong lòng vô cùng cảm kích tiểu đầu bếp. Từ đó trở đi, hai người dần thân thiết hơn, giữa họ cũng nảy sinh tình cảm.
Bạch Đào nói đến đây liền len lén quan sát sắc mặt Bùi Tranh, thấy đối phương không có phản ứng gì đặc biệt, đành tiếp tục kể: "Về sau có một lần tướng quân chinh chiến trở về bị thương, tiểu đầu bếp nhìn thấy y được người khiêng về doanh trại, cả người lập tức hoảng loạn, sợ đến ngây dại. Nhân lúc trong trướng không có ai, hắn len lén lẻn vào, nhìn người trong lòng vẫn còn hôn mê bất tỉnh, đau lòng đến mức nước mắt rơi lã chã.
Tướng quân tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy tiểu đầu bếp nằm khóc bên cạnh, đau lòng vô cùng, vội vã nói mình không sao.
Từ đó hai người chính thức ở bên nhau. Mỗi lần tướng quân ra chiến trường đều đặc biệt cẩn thận, vì trong lòng đã có người để lo lắng, không nỡ khiến người ấy bất an.
Sau khi đuổi sạch quân địch ra khỏi biên cương, tướng quân ngỏ lời cầu thân với tiểu đầu bếp, nói rằng mình muốn cưới hắn làm phu lang.
Tiểu đầu bếp nói mình không có cha nương, không thân phận, chỉ là một tên tiểu tốt vô danh, không xứng với tướng quân.
Tướng quân đáp, nếu để tâm đến thân phận, năm đó đã chẳng ở bên nhau, huống hồ y cũng là kẻ mồ côi không cha không nương, vậy thì càng là một đôi trời sinh.
Tiểu đầu bếp không cưỡng nổi tình cảm trong lòng, cuối cùng đã gật đầu đồng ý."
Nói tới đây, giọng kể của Bạch Đào chậm lại một nhịp, cậu cúi đầu che giấu ánh mắt đầy ý tứ, đoạn nói tiếp: "Dần dần trong quân doanh cũng có người phát hiện ra quan hệ giữa hai người, lời đàm tiếu ngày một nhiều. Có người mắng tiểu đầu bếp là vì muốn leo lên cao mà cam tâm chịu đựng nằm dưới thân một nam nhân.
Tướng quân cứ ngỡ người trong lòng sẽ vì thế mà chùn bước, không ngờ hắn lại thẳng lưng nhỏ mà nói với mọi người rằng: ta thích là thích con người của tướng quân, chẳng liên quan gì đến thân phận, cũng chẳng dính dáng đến chuyện phong nguyệt."
Sở dĩ Bạch Đào bịa ra đoạn cuối này, là vì cậu muốn nói cho Bùi Tranh hay, nếu một ngày nào đó thật sự có thể ở bên nhau, cậu cũng sẽ không vì ánh mắt thế gian mà lui bước. Giống như tiểu đầu bếp kia, ưỡn ngực nói cho thiên hạ biết: tình cảm vốn chẳng có gì sai, cậu chỉ là đem lòng yêu một người đáng được tất thảy yêu thương mà thôi.
Bạch Đào nhìn Bùi Tranh bằng ánh mắt nóng rực: "Về sau chuyện này chấn động cả quân doanh, tướng quân nghĩ, nay thiên hạ thái bình, bản thân mình rong ruổi nửa đời, lấy tính mạng bảo vệ giang sơn, cũng là bảo vệ những con người sống trên mảnh đất này...
Giờ đây, y chỉ muốn dùng bờ vai rộng lớn của mình che chở cho tiểu đầu bếp kia. Bởi vậy y từ quan, rời bỏ chức vị tướng quân, đưa người ấy ẩn cư nơi rừng sâu núi thẳm, sống những ngày cày ruộng săn thú, an ổn điền viên. Bằng hữu trong quân ngẫu nhiên cũng sẽ ghé thăm một chuyến."
Bạch Đào kể xong câu chuyện, suýt chút nữa tự làm mình cảm động đến rơi nước mắt.
Cậu dè dặt hỏi Bùi Tranh: "Huynh thấy câu chuyện này thế nào?"
Bùi Tranh nghiêm túc hiếm thấy, lần này nói một hơi dài: "Ta nghĩ có lẽ ngươi bị lừa rồi. Ở Nam quốc, tướng quân từ chức ngàn phu trưởng trở lên, sau khi thắng trận đều phải hồi Kinh bẩm báo công trạng, lĩnh thưởng. Nếu tự ý quy ẩn sơn lâm, sẽ bị coi là đào binh."
Bạch Đào dựng cả tóc gáy. Chỉ vì muốn Bùi Tranh dễ dàng nhập vai mà cậu mới dựng nên hình tượng một vị tướng quân, kết quả lại bị y bắt lỗi đến nghẹn họng, không nói được lời nào.
"... Nên ta mới nói là chuyện kể mà, mấy chi tiết ấy đâu có quan trọng. Ta chỉ muốn hỏi huynh thấy câu chuyện đó... hay không."
Cậu cũng chẳng dám hỏi thẳng y nghĩ gì về đoạn tình cảm trong đó, đành nói vòng vo.
Bùi Tranh chau mày: "Câu chuyện cũng được, chỉ là hai người kia... không xứng đôi."
Tim Bạch Đào đập lỡ một nhịp, trong lòng khẽ trầm xuống, không nhịn được hỏi: "Vì sao lại không xứng?"
Bùi Tranh nhớ tới hai vị tướng quân mình từng gặp trong quá khứ: "Muốn lập quân công mà thăng đến chức tướng quân, ít nhất cũng đã gần 40. Còn tiểu đầu bếp mới vừa nhập ngũ, tuổi hẳn còn rất nhỏ."
Chờ đến khi tiểu đầu bếp trưởng thành đến tuổi 30, thì vị tướng quân ấy e là đã sang bên kia sườn dốc cuộc đời. Theo y thấy, quan hệ giữa hai người nếu là cha con ngay từ đầu thì có lẽ hợp lý hơn.
Bạch Đào: "..."
Cậu thấy khó thật sự. Rõ ràng chỉ muốn dò hỏi một chút về thái độ của Bùi Tranh với chuyện đoạn tụ, vậy mà đối phương cứ một mực bắt bẻ mấy chi tiết vô thưởng vô phạt.
Cậu đột nhiên nghĩ tới mấy câu chuyện thần thoại mình kể trước kia, rất có thể Bùi Tranh cũng từng có nhiều chỗ muốn phản bác, chỉ là vì cậu không hỏi, y cũng không nói.
Trong lúc Bạch Đào còn đang ngồi rầu rĩ trong lòng, thì Bùi Tranh lại bỗng xoay chuyển lời nói: "Đó chỉ là cái nhìn của ta thôi, tình cảm vốn là chuyện của hai người, chẳng liên can đến kẻ ngoài."
Bạch Đào lập tức ngồi thẳng dậy: "Ý huynh là... huynh không thấy hai người ấy ở bên nhau có gì không ổn?"
Bùi Tranh đáp: "Tuy trái với lẽ thường, nhưng ngày tháng là của họ."
Ngoài vấn đề tuổi tác, y thực sự không thấy hai người kia có gì không hợp. Huống chi Bạch Đào đã nói, cả hai đều không cha nương, lại được bạn bè chúc phúc, thì lời dèm pha từ những người ngoài cuộc càng chẳng đáng để bận tâm.
Trong quân doanh toàn là nam nhân, chuyện đoạn tụ chia đào y cũng từng thấy qua. Lúc đầu đúng là giật mình, sau lại nhìn mãi quen mắt, phát hiện những người ấy cũng chẳng khác gì người thường, tự nhiên liền chấp nhận được.
Nghe được câu trả lời này, Bạch Đào cười tít cả mắt, phấn khởi đến mức dám hỏi trắng ra một câu nữa: "Ta nói giả dụ thôi nhé, nếu Khâu Đại Ngưu hoặc Tống Dĩ An cưới một nam thê, huynh sẽ chúc phúc cho họ chứ?"
Bùi Tranh không nói có hay không, chỉ bình thản đáp: "Ta sẽ hỏi họ đã suy nghĩ kỹ chưa."
Bởi vì chuyện này khác với thường tình, người trong thôn lại lắm chuyện, sau này sống có khi chẳng dễ dàng gì. Y chỉ hy vọng người kia trước khi quyết định, có thể cân nhắc thật kỹ.
Bạch Đào ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng thì hân hoan đến mức như có pháo nổ bung trời. Bùi Tranh đúng là người tốt như vậy đấy, nếu cậu không thích y, vậy cậu còn có thể thích ai được nữa?
Tiễn người về rồi, Bạch Đào vừa rửa bát vừa vui đến nỗi đầu óc cứ lâng lâng. Đến tối nằm trên giường, sắp sửa đi ngủ, trong đầu lại bất giác nghĩ tới chuyện: Bùi Tranh vốn là người như thế, từ trước đến nay chưa từng quan tâm đến lời dèm pha của người đời.
Nếu không, lúc y cởi giáp về quê, đâu cần phải trở lại cái thôn làng từng xì xào rằng y là "sao chổi"?
Nếu thật sự để tâm, hẳn y đã chọn một nơi khác, giấu đi sinh thần, bắt đầu lại một cuộc sống mới rồi.