Hôm sau, Bạch Đào vẫn dậy sớm như mọi khi, mở cổng sân từ sớm tinh mơ.
Đợi đến khi Bùi Tranh từ trên núi xuống, cậu đã đứng sẵn ngoài cửa, cười rạng rỡ hơn cả ánh bình minh mới ló: "Tranh ca!"
Hôm nay Bùi Tranh lại đẹp trai khác thường, đến dáng đi cũng toát ra vẻ thản nhiên, thờ ơ đầy phong độ.
Bạch Đào vừa ngầm mắng mình đầu óc toàn mộng xuân, vừa trừng mắt không chớp nhìn người, giống như bị dính chặt ánh nhìn không rứt ra được.
Bùi Tranh thấy Bạch Đào đứng ngoài cổng, bất chợt dâng lên một loại ảo giác kỳ lạ, cảm giác như đối phương từ sau khi tiễn y về tối qua đã đứng chờ ở cửa suốt cả đêm, bởi vậy y vừa xuất hiện, cậu liền phát hiện ngay.
Chờ người đến gần, Bạch Đào nhón chân nhìn một lượt trên người y: "Sao ta không thấy huynh mang theo bầu hồ lô? Không thích à?"
Bùi Tranh đáp: "Làm việc không thể uống rượu."
Bạch Đào chớp mắt: "Ta tặng huynh làm bình nước, nghĩ là lúc khát có thể uống ngay mà."
"... Ta thấy giống bình rượu hơn."
Hôm qua vừa mang về, Bùi Tranh đã dùng để đựng rượu rồi. Còn cảm thấy rượu trong nhà chẳng xứng với cái hồ lô ấy, đang tính lần sau lên trấn tìm mua rượu ngon hơn để đựng vào.
"Ờm... vậy cũng không sai, ta quả thực mua ở quán rượu."
Bạch Đào bình thường không uống rượu, hoàn toàn không nhận ra hình dáng hồ lô ấy là để chứa rượu. Hay là ở đây ai cũng dùng hồ lô đựng rượu sao? Hẳn là không đến mức ấy đâu? Cậu nào biết, lúc Bùi Tranh mang về nhà, đã thấy dưới đáy hồ lô khắc ba chữ "Hồ Ký Tửu", nên mới đinh ninh đó là bình rượu.
——
Đợi đến khi nhìn người khuất bóng bên kia sông, Bạch Đào mới bắt đầu lo liệu bữa sáng cho mình. Hôm nay cậu định dùng lò nướng làm một ít bánh mì mật ong vỏ giòn, nếu thành công, sẽ mang lên trấn thử bán xem sao.
Dưới lò là củi lửa cháy hừng hực, nhiệt độ khó mà điều khiển được, nên cậu dự định làm ít một để tránh lãng phí nguyên liệu.
Chỉ lấy một bát sành bột mì, cậu đập thêm trứng gà và cho chút đường phèn giã vụn. Người xưa nói: muốn vị ngọt phải bỏ chút muối, nên Bạch Đào cũng thêm một chút muối vào, không chỉ để dậy vị, mà còn giúp mặt bánh khi nướng sẽ lên màu đẹp hơn.
Trộn hỗn hợp thành vụn bột, nhào thành khối bột mịn, rồi thêm ít dầu đậu tương vào, tiếp tục nhào cho dẻo. Việc cho thêm dầu là để tăng độ đàn hồi và dễ tạo hình cho bột.
Bạch Đào ra sức nhào trên thớt, mãi mới làm được lớp màng mỏng như da tay, rồi chia thành những viên bột nhỏ đều nhau, đậy nắp lại, để bột nghỉ chừng một khắc đồng hồ.
Nhân lúc bột nghỉ, Bạch Đào tranh thủ rửa sạch cả bên trong lò nướng lẫn khay nướng. Khay sau khi rửa xong thì lau thật khô, quét một lớp dầu mỏng đều lên mặt trong.
Phần bột đã nghỉ đủ, cậu cán thành miếng dài mỏng như lưỡi bò, rồi gấp lại thành dải hẹp, lại tiếp tục cán dài ra. Cuối cùng cuộn tròn lại, cắt đôi từ chính giữa, thế là được hai chiếc bánh mì nhỏ.
Bạch Đào nhúng từng chiếc vào nước mật ong có pha đường, rồi lại lăn qua lớp vừng trắng, xếp ngay ngắn vào khay chờ ủ lần hai cho tới khi nở gấp đôi.
Trước kia ăn mấy loại bánh mật ong, thường thấy chúng dính lại thành một khối lớn. Nhưng để tiện bày bán và trông bắt mắt hơn, lần này cậu cố ý chừa khoảng cách rộng giữa các bánh, tránh lúc nướng bị dính vào nhau trông xấu.
Mỗi viên bột cậu cũng nặn to hơn bình thường, nghĩ bụng bánh to sẽ dễ bán giá cao hơn, nếu không khách sẽ thấy không đáng tiền.
Bánh ủ đủ, trước khi đưa vào lò nướng, Bạch Đào lại quét thêm một lớp trứng lên mặt bánh, rắc ít vừng trắng. Hồi trước làm bánh kiểu này thường có công thức rõ ràng: lò bao nhiêu độ, nướng bao nhiêu phút. Còn giờ thì cậu chẳng có gì ngoài kinh nghiệm và... trực giác.
Sợ lửa lớn quá làm cháy bánh, Bạch Đào luôn ngồi canh bên bếp, thỉnh thoảng cúi xuống ngửi mùi hương đang bay ra từ lò. Đến khi thoang thoảng ngửi thấy mùi cháy nhẹ, cậu lập tức dập lửa.
Lấy khăn vải mở cửa lò ra, mùi thơm lập tức ùa ra ngào ngạt.
Bạch Đào không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Đã lâu lắm rồi cậu chưa được ăn thứ gì giống bánh mì cả, giờ chỉ ngửi thôi cũng thấy thèm vô cùng.
Có thể do nhiệt trong lò không đều, mặt trên của bánh không vàng lắm, nhưng đế bánh thì rất thành công, giòn thơm đúng như mong đợi. Nếu muốn hoàn hảo hơn, có lẽ lần sau nên nướng lâu thêm chút.
Do từng cái bánh nướng riêng biệt, nên hình dáng không vuông vức như loại bánh gắn liền nhau, mà là hình tròn tròn đáng yêu.
Cậu thử một chiếc, ruột bánh mềm xốp, vị ngọt vừa phải, phần đáy thì giòn rụm, hòa quyện với hương mật ong và vừng trắng, vừa thơm vừa ngon.
Bạch Đào sung sướng híp mắt lại. Ừm... đúng là đồ ngọt có thể khiến người ta vui vẻ.
Phải làm thêm một mẻ nữa thôi, chờ Bùi Tranh về thì đưa y ăn một ít, y nhất định sẽ thích.
Để nhiệt độ trong lò đều hơn, Bạch Đào còn cẩn thận cải tạo lại lò nướng, làm sao để cả hai bên lò đều có thể nhóm lửa. Như vậy có thể đặt hai khay nướng cùng lúc, nếu không sẽ dễ bị tình trạng khay dưới cháy, mà khay trên còn chưa chín.
Chỉ là như vậy thì lửa sẽ phải giảm bớt đôi chút. Vì đã có kinh nghiệm, lần thứ hai Bạch Đào dùng tổng cộng hai cân bột mì.
—
Khi Từ Thượng đến, Bạch Đào đang nướng mẻ cuối cùng, hương thơm ngọt ngào của bánh mì lan khắp sân.
"Bạch đầu bếp lại làm món gì ngon thế này, ở ngoài sân đã ngửi thấy rồi." Từ Thượng ôm đứa con 3 tuổi, cười chào hỏi Bạch Đào.
Bạch Đào bưng ra mấy chiếc bánh đã nướng xong từ trước: "Từ đại ca đừng trêu ta nữa, ta chỉ là loay hoay làm chút bánh mì thôi, các huynh cũng nếm thử xem."
Tiểu ca nhi ba tuổi hít hít mũi: "Cha nhỏ, cái màn thầu này trông có vẻ ngọt lắm."
"Bánh mì? Ta còn chưa từng nghe thấy bao giờ." Từ Thượng cũng chẳng khách sáo, cầm lấy một cái, bẻ đôi, nửa cho con, nửa nhét vào miệng mình.
Không ngờ vừa ăn đã mê, hắn khen: "Bánh này ngon thật đấy. Bạch Đào, đầu óc ngươi thật linh hoạt, đến cả thứ ăn này cũng nghĩ ra được."
"Ta nào có bản lĩnh ấy, đều là người quê cũ chỉ dạy cả. Nếu thích thì các huynh mang vài cái về ăn đi." Bạch Đào nói xong, liền cầm bát định quay vào lấy thêm hai chiếc nữa.
Từ Thượng vội vã ngăn lại: "Chuyện này sao có thể được?"
Thứ này vừa có mè, vừa có đường, hắn còn nếm ra cả vị mật ong, vừa nhìn đã biết là đồ quý giá, hắn nào dám mặt dày lấy không của người ta?
"Không sao, mấy cái này vốn là làm ra để thử vị, huynh mang về cho ca phu nếm thử, cũng tiện cho ta một lời góp ý."
Nghe Bạch Đào nói vậy, Từ Thượng liền hiểu ra cậu định bán thứ này, lập tức nói: "Vậy thì để ta trả tiền mua. Ta xem mấy cái bánh thử này, dù là hình dáng hay hương vị đều đã rất tốt rồi."
Bạch Đào ban đầu không muốn nhận tiền, nhưng Từ Thượng nhất quyết đưa, còn nói không lấy tiền thì hắn sẽ không lấy bánh.
Cậu đành đưa ra giá hữu nghị: "Vậy thì 1 văn tiền một cái, huynh tự chọn đi."
Từ Thượng giật mình: "Món ngon thế này, chỉ 1 văn tiền một cái?! Nhìn cái bánh to gần bằng lòng bàn tay ta rồi, ngươi đây là muốn buôn bán lỗ vốn à?"
Bạch Đào thừa cơ nhét thêm một cái vào tay tiểu ca nhi đang nhìn bánh mà nuốt nước miếng: "Nhìn thì to, thật ra cũng chẳng tốn bao nhiêu bột. Lúc ăn chắc huynh cũng thấy rồi đấy, bánh này so với màn thầu mềm xốp hơn nhiều. Ta tính bán 3 văn hai cái. Huynh là khách đầu tiên, nên tính giá ưu đãi."
Chỉ một bát nước mật ong nhỏ cũng đủ để chấm rất nhiều bánh. Làm xong một mẻ bánh, có lẽ nguyên liệu đắt tiền nhất là mè. Nhưng Bạch Đào lại rắc mè trước khi ủ bột, khi đó diện tích đáy bánh còn nhỏ, cũng chẳng tốn bao nhiêu.
Phu quân của Từ Thượng làm chưởng quầy kế toán cho tiệm bánh lớn nhất trong trấn, ngày thường cũng hay mang bánh trái về nhà, bởi vậy Từ Thượng cực kỳ rõ giá cả và hương vị các loại điểm tâm trong trấn.
"Tiệm bánh trong trấn chưa từng có thứ gì ngon thế này. Hơn nữa, sao có thể lấy thứ này so với màn thầu được? Ngươi bán 2 văn tiền một cái, ta cũng sẵn lòng mua. Đừng nói dân trong trấn, ta thấy ngươi cứ thử bán 5 văn hai cái xem sao. Dù gì cũng là món ăn mới lạ, vị lại ngon tuyệt."
Bạch Đào còn do dự: "Trứng gà chỉ 3 văn hai quả, có ai chịu bỏ 5 văn mua hai cái bánh nhỏ không?"
Từ Thượng đáp: "Ngươi đây là không biết rồi. Ngươi mới đến chưa lâu, có lẽ chưa rõ, trong trấn ta vẫn có không ít người có tiền đấy."
Trước kia chiến loạn liên miên, ai ai cũng dè dặt, sợ bị kẻ xấu nhòm ngó. Nay không còn chiến sự, triều đình lại miễn một năm lao dịch thuế khóa, trong nhà ai có của đều không tiếc tiêu tiền nữa.
Bạch Đào hay đem 1 văn tiền ở đây so với 1 đồng thời hiện đại. Trước kia cậu mua bánh mì mật ong, 3 đồng mua được bốn cái, nếu có nhân đậu đỏ bên trong thì 3 đồng cũng được ba cái. Cho nên, cậu cảm thấy mình bán 3 văn hai cái cũng đã rất hợp lý, vừa rẻ vừa có lời. Không ngờ Từ Thượng lại bảo cậu tăng hẳn 2 văn, bán 5 văn hai cái.
Cậu nghĩ nếu mình thật sự bán được giá ấy thì cũng có chút chột dạ, 5 văn hai cái, thuần túy là lời to!
Cậu như thế này có tính là thương nhân lòng dạ đen tối không?!
Từ Thượng mua 10 cái, trả 15 văn tiền. Trước khi đi còn khuyên Bạch Đào nên cân nhắc, có thể nâng giá một chút.
Bạch Đào vừa ăn bánh vừa suy nghĩ.
Một bát bột mì có chừng bảy tám lạng, gần nửa cân, làm được hai mươi cái. Nửa cân bột hết bốn văn, cộng thêm đường, mật ong, mè, cùng lắm 10 văn tiền chi phí.
3 văn hai cái là lời thật rồi.
Nhưng cuối cùng cậu quyết định tính cả công sức của mình vào, bán hai văn một cái, 5 văn ba cái. Nếu sau này mọi người kêu đắt, thì lúc đó giảm giá lại cũng chưa muộn.
Hehe... chỉ cần lương tâm không cắn rứt, thì cậu cũng muốn kiếm thêm một chút xíu tiền mà.