Bạch Đào tới nhà Trương thợ mộc đặt mấy chiếc hộp vuông vức có thể xếp chồng lên nhau như xửng hấp, tiện để đựng bánh mì, lúc bán nhìn cũng gọn gàng sạch sẽ hơn.
Trương thợ mộc nói việc này đơn giản, tối nay sẽ mang qua cho Bạch Đào.
Nghe vậy, Bạch Đào dứt khoát trả luôn toàn bộ tiền, 25 văn.
Trên đường về, Bạch Đào vừa đi vừa đếm ngón tay tính toán chi phí đầu tư, trong lòng chỉ mong đến khi mang bánh ra bán, mọi người đều thích như Từ Thượng là tốt rồi.
Nhắc tới Từ Thượng, Bạch Đào vừa bước qua cầu đã thấy trước cửa nhà mình có người đang đứng, chẳng phải ai khác mà chính là vị khách đầu tiên của cậu, Từ Thượng, chỉ là lần này không mang theo con nhỏ.
Bạch Đào vội chạy chầm chậm lại mở cửa: "Từ đại ca, chẳng lẽ bánh của ta có vấn đề gì sao?"
Từ Thượng cười có chút ngượng ngùng: "Không phải, là ta nãy lo mải mua bánh, quên mất chính sự."
Bạch Đào rót cho hắn một chén trà, Từ Thượng cảm ơn rồi nói tiếp: "Hai ngày trước có một vị đại bá tới nhà mẹ đẻ ta ăn tiệc, nương của ông ấy vừa mất tối qua, mấy hôm nữa làm tang, muốn nhờ ngươi làm bếp trưởng. Nhưng sợ ngươi chỉ nhận việc cưới hỏi, nên bảo ta đến hỏi một tiếng."
Bạch Đào không ngờ thật sự có người đến tìm cậu làm bếp, sững người một lát rồi đáp: "Ta thì không kén chọn mấy việc đó, chỉ là tang sự thì ta lại không rành cho lắm."
"Tiệc tang với hỉ tiệc chỉ khác nhau vài món, chỉ là phải dọn mâm từ sáng sớm, sẽ cực hơn một chút. Đại bá nói, nếu ngươi đồng ý, ông ấy sẽ trả một 100 văn, làm hai bữa, tối hôm trước và sáng hôm sau. Bữa đầu sáu món, mười bàn; sáng hôm sau mười món, mười tám bàn."
Từ Thượng cố gắng nói thật rõ ràng, sợ mình nói thiếu lại ảnh hưởng đến quyết định của Bạch Đào.
Bạch Đào không lập tức đáp lời, mà xin Từ Thượng địa chỉ của nhà kia, định tự mình đến hỏi thử một phen.
Nghĩ bụng chiều còn có thể đi chung đường với Bùi Tranh về nhà, hề hề...
Bạch Đào vào nhà liếc nhìn nồi canh, thấy đã qua giờ Thân, vội vàng thu dọn rồi ra cửa.
Cậu sợ nếu lát nữa trò chuyện lâu với người ta thì sẽ lỡ mất giờ Bùi Tranh tan làm.
Gần đây thời tiết ngày càng ấm, dọc đường đi thấy không ít cành khô đã điểm lục sắc mơn mởn. Xem ra không bao lâu nữa là có thể ra đồng hái rau dại rồi.
Cậu cũng muốn chuyển vài cây ăn quả về trồng trong sân nhà vốn còn trống trải của mình. Trên núi có cây lê dại với đào dại, tuy quả chẳng ngon lành gì, nhưng có còn hơn không.
Bạch Đào còn tính trồng một cây óc chó lớn bên cạnh ao nước, tới mùa hạ có thể ngồi dưới bóng cây hóng mát. Đến khi đó, bưng cái ghế nhỏ, cầm quạt nan trong tay, nếu còn có miếng dưa hấu ướp lạnh để ăn thì chẳng phải là thời khắc hạnh phúc hay sao?
Không có dưa hấu thì mấy quả đào dại cũng được. Tốt nhất là tìm được cây anh đào. Bạch Đào khá thích ăn anh đào.
Mùa xuân đối với người sống dưới chân núi mà nói, thật đúng là mùa của phúc khí.
Bạch Đào vừa hỏi đường vừa đi, cuối cùng cũng đến nhà có tang sự. Lúc này, trong nhà người ta đã treo vải trắng, quan tài đặt ở chính sảnh.
Bạch Đào không rành lễ tục trong thôn, cũng không biết mình có nên dâng một nén nhang hay không. May mà người nhà tang chủ, đầu đội khăn trắng, thân mặc áo tang, đã đưa cậu vào gian phòng bên cạnh.
Thấy người đối diện hai mắt đã đỏ hoe vì khóc, Bạch Đào liền nhẹ giọng nói: "Ngài nén bi thương."
Lão Chu xua tay, đi thẳng vào chính sự.
Bạch Đào cố ý đích thân đến đây, là muốn xem phẩm hạnh nhà chủ sự. Nếu là hạng khó đối đãi, hoặc yêu cầu vô lý, thì số tiền kia cậu tình nguyện không lấy. Dù sao tang sự khác với hỉ sự, người ta cưới hỏi mong điều lành nên ít kén chọn, còn làm tang lễ thì chẳng khéo lại sinh nhiều chuyện.
May mắn thay, sau một hồi trò chuyện, đối phương đưa ra yêu cầu đều trong phạm vi hợp lý, món ăn cũng không khó làm. Khi nấu nướng sẽ có người giúp đỡ, sắp xếp giống như nhà Từ đại nương lần trước.
Chỉ là ngày nhập liệm phải đến từ rất sớm, vì vừa vào giờ Thìn là phải bắt đầu dọn tiệc.
Bạch Đào tính toán một chút, bữa sáng bắt đầu lúc giờ Thìn, tức khoảng bảy giờ sáng. Nếu nguyên liệu đã chuẩn bị xong từ trước, thì chậm nhất cậu cũng phải có mặt vào khoảng giờ Mão, tức bốn giờ sáng.
Đúng là có chút vất vả, nhưng công tiền cũng hậu hĩnh, vẫn có thể nhận được.
Cuối cùng, Bạch Đào vẫn xác nhận lại thực đơn và thứ tự các món khi dọn ra.
Sau khi nhận được tiền đặt cọc và khế ước, Bạch Đào mới hỏi lão Chu một câu: "Xin hỏi, nhà ai trong thôn là người chuyên sửa nhà gạch vậy?"
Lão Chu nhiệt tình đưa cậu ra tới ngoài sân, còn chỉ đường cho cậu: "Ngươi cứ theo hướng đông mà đi, chưa tới một khắc là thấy ngay."
"Đa tạ, ngài cứ đứng lại, không cần tiễn xa." Bạch Đào cười cười, bước chân nhẹ nhàng mà đi về hướng đông.
Lúc này trời đã bắt đầu ngả tối, chắc hẳn Bùi Tranh cũng sắp tan làm, cậu phải tranh thủ mới được.
Đi được nửa đường, Bạch Đào thấy mấy hán tử thân hình vạm vỡ đang hấp tấp chạy tới, vừa chạy vừa hỏi nhau có ai biết nhà của Vu đại phu ở đâu.
Một người trong bọn nói mình biết, còn thúc giục mọi người chạy nhanh kẻo chậm trễ.
Thấy bọn họ vội vã như vậy, Bạch Đào liền đứng nép sang một bên nhường đường. Khi mấy người chạy ngang qua, cậu còn thấy trên người một người có vết máu.
Bạch Đào tò mò nhìn theo bóng lưng họ khuất dần, trong lòng thầm đoán không biết đã xảy ra chuyện gì. Người bị thương đến mức phải chạy qua thôn khác mời Vu đại phu, e là không nhẹ.
Dưới chân núi thôn Hạ Hà cũng có một vị thầy thuốc thôn quê, nhưng chỉ trị mấy bệnh vặt. Mà người kia đã đổ máu, lại còn phải vượt thôn mời người, chắc là thương thế nghiêm trọng.
Lại đi thêm một đoạn, từ xa Bạch Đào đã trông thấy một bãi đất bằng chất đầy đá tảng lớn, có điều lúc này đã không còn ai làm việc, hẳn là tan ca rồi.
Cậu ngó quanh hai lượt, thấy bên mé trái bãi đất có một đám người đang tụ lại.
Là đang điểm danh tan ca sao?
Bạch Đào bước nhanh vài bước, đến gần thì thấy giữa đám đông kia, chính là Bùi Tranh đang đứng.
Cậu vừa định mở miệng gọi, thì đã thấy sắc mặt Bùi Tranh lạnh lùng, trên mặt còn có vết thương. Bên cạnh y là Trương Lộ Sinh đang trừng mắt, khí thế như sắp bốc lửa.