Bạch Đào vội vàng chen vào trong đám đông, cũng chẳng buồn để ý xung quanh đang bàn tán điều gì, trong mắt cậu giờ chỉ có vết thương trên mặt Bùi Tranh.
Đã trầy da rướm máu, trông đau đớn không chịu nổi.
Bốn phía toàn là những hán tử thân hình cao lớn, Bạch Đào chen mãi không lọt, đành vỗ vai người bên cạnh: "Vị đại ca này, thật ngại quá, làm phiền nhường một chút."
Người kia thấy dáng dấp Bạch Đào, còn tưởng lại là kẻ đến hóng chuyện, giọng có phần gay gắt: "Ta nói mấy người đến xem náo nhiệt này, có thể—"
Chưa kịp nói xong mấy chữ "xem tình huống", vừa thấy rõ diện mạo Bạch Đào thì lập tức nuốt lời lại, còn kéo kéo người bên cạnh, mở ra một khoảng trống cho Bạch Đào đi vào.
Đợi Bạch Đào lọt vào trong, người nọ nhỏ giọng nói với người đồng hành bên cạnh đang ngơ ngác: "Chính là người kia, Bạch Đào đấy."
Bạch Đào thuận lợi bước vào trung tâm, gương mặt đầy lo lắng nhìn Bùi Tranh: "Đau lắm không? Lát nữa ta đưa ngươi tới chỗ Vu đại phu xử lý một chút."
Cậu lại nhớ tới mấy người vội vã đi mời Vu đại phu lúc nãy, liền cuống lên, cẩn thận đánh giá Bùi Tranh từ đầu tới chân: "Huynh còn bị thương chỗ nào nữa không? Có đi lại được không? Có cần ta gọi người đến giúp không?"
Bùi Tranh nhìn thấy Bạch Đào, sắc mặt lại càng trầm xuống, kéo cậu định rời khỏi đó.
Kẻ đang nửa quỳ dưới đất gầm lên giận dữ: "Bùi Tranh! Ngươi đánh đại ca ta thành ra thế này mà còn muốn đi?!"
Quản sự đứng cạnh cũng lên tiếng can ngăn: "Phiền Bùi huynh đệ chờ thêm một chút."
Lúc này Bạch Đào mới nhận ra, dưới đất còn nằm một người, mặt bê bết máu, trên má còn có một vết thương dài rợn người, hôn mê bất tỉnh. Bên cạnh là tảng đá lớn cũng vấy đầy máu.
Tên hán tử vạm vỡ quỳ bên cạnh, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Bùi Tranh, lửa giận phừng phừng.
Ngực Bạch Đào nghẹn lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Bùi Tranh. Nhưng rồi cậu nhanh chóng bình tâm, bởi cậu tin, Bùi Tranh không phải loại người ra tay không biết nặng nhẹ.
Đối phương xưa nay luôn điềm đạm, sao có thể cầm đá ném người được?
Trương Lộ Sinh bên cạnh tức đến phát điên: "Thương tích của đại ca ngươi thì liên quan gì đến Bùi đại ca? Người có mắt đều thấy rõ là tự hắn va vào đá mà bị thương, đừng hòng đổ tội lên đầu bọn ta!"
La lão nhị lại nói: "Bùi Tranh không ra tay đánh người, sao đại ca ta lại đập đầu vào đá? Ta thấy các người là không muốn chịu trách nhiệm thì có!"
Nhắc đến chuyện đánh người, Trương Lộ Sinh càng tức, chỉ tay vào vết thương trên mặt Bùi Tranh: "Là đại ca ngươi ra tay trước đánh người, sau đó còn lấy đá ném Bùi đại ca. Hai người đánh một, lại còn không cho người ta phản kháng?"
La lão nhị liếc nhìn Bạch Đào: "Còn không phải vì Bùi Tranh ăn nói chua ngoa."
Bạch Đào còn chưa hiểu rõ ngọn ngành, nhưng lòng đã nghiêng hẳn về phía Bùi Tranh, trừng mắt nhìn La lão nhị, nghĩ bụng: Ngươi nói bậy, Bùi Tranh có bao giờ thích nói nhiều đâu mà chua ngoa, chắc chắn là mấy người các ngươi gây chuyện trước.
Trương Lộ Sinh tức đến bật cười: "Là các người nói mấy lời khốn nạn trước, mà bọn ta không được cãi lại à?"
Quản sự sợ đôi bên lại đánh nhau, vội vàng ra can, nói đã có người đi mời lý chính hai thôn đến rồi.
Bạch Đào nhìn Bùi Tranh nãy giờ vẫn giữ sắc mặt lạnh nhạt, không nói tiếng nào, cũng không tiện hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ đành đứng bên, chăm chăm nhìn vết thương trên mặt y.
Vết thương không sâu, chủ yếu là trầy xước, có sưng nhẹ, chắc là do người đang nằm dưới đất lấy đá ném vào.
Một đám người cứ thế đứng yên lặng, đến cả tiếng thì thầm cũng chẳng có.
Mãi đến khi có người đi mời đại phu quay về.
"Tránh ra, Vu đại phu đến rồi!"
La lão nhị vội vàng tránh đường: "Mau, xem giúp đại ca ta một chút!"
Vu đại phu đeo hòm thuốc, thở hổn hển, không nói không rằng lập tức ngồi xuống kiểm tra cho người bị thương.
Bùi Tranh lúc này mới buông tay đang giữ lấy tay áo Bạch Đào: "Ngươi đi trước đi."
Bạch Đào chớp mắt, chỉ vào mình: "Huynh nói ta á?"
Bùi Tranh không chút biểu cảm, gật đầu.
"Ta không đi, bọn họ bắt nạt huynh thì sao?"
Cậu muốn ở lại cùng Bùi Tranh, bên kia người đông thế mạnh, còn y thì đơn độc, lỡ đâu bị ức h**p thì làm sao?
Bùi Tranh nhíu mày, đẩy cậu ra khỏi đám đông: "Chuyện này không liên quan đến ngươi."
"Ai nói là không liên quan đến ta?" Bạch Đào lại đứng trở về cạnh Bùi Tranh, "Chuyện của huynh chính là chuyện của ta."
Bùi Tranh thấy cậu không nghe lời, sắc mặt tối sầm lại: "Đi ngay."
Trừ lần đầu gặp mặt, đã rất lâu rồi Bạch Đào không thấy Bùi Tranh nghiêm khắc với cậu như vậy, nhất thời sững người.
Trương Lộ Sinh hiểu ý Bùi Tranh muốn đuổi người, cũng vội vàng khuyên: "Bạch Đào, ngươi về trước đi, chỗ này chắc còn lâu mới giải quyết xong. Tiện thể giúp ta nhắn với tức phụ ta một tiếng, nói ta có chút việc bị kẹt lại, về muộn một chút, bảo nàng ấy đừng chờ cơm."
Bạch Đào không muốn đi, cậu sợ Bùi Tranh không biết ăn nói, lát nữa giải thích không rõ sẽ bị thiệt: "Nhưng mà—"
Trương Lộ Sinh đẩy cậu ra khỏi đám đông: "Không sao đâu, thật sự không phải Bùi đại ca đánh người ta ra nông nỗi này đâu. Lúc đó có nhiều người nhìn thấy, bên thôn mình cũng có người ở đó, sẽ không để Bùi đại ca chịu oan."
Bước chân Bạch Đào khựng lại, cố chấp ngoái đầu nhìn Bùi Tranh: "Ta muốn ở lại."
"Không cần."
Bùi Tranh đối diện với ánh mắt kia của Bạch Đào, lần đầu tiên cứng rắn từ chối thẳng thừng như vậy.
Bạch Đào thấy y thật sự không có chút ý định muốn cậu ở lại, tròng lòng chùng xuống, thất thểu bỏ đi.
Dựa vào đâu mà Trương Lộ Sinh được ở lại, còn cậu thì phải đi?
Bạch Đào rầu rĩ đi dọc theo đường thôn, trong lòng thấy uất ức, cảm thấy Bùi Tranh thật sự xem cậu như người ngoài.
Bên cạnh bao nhiêu người không liên quan thì không đuổi, cớ gì lại đuổi mỗi cậu?
Cậu còn chưa ra khỏi thôn Hạ Hà thì đã gặp lý chính đang hối hả đi đến, phía sau còn có Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An, thậm chí cả Nhị Trụ cùng đám bạn của hắn cũng chạy theo.
Tống Dĩ An là người đầu tiên nhìn thấy Bạch Đào: "Sao ngươi lại ở đây? Tranh ca thế nào rồi?"
Bạch Đào với giọng không vui: "Huynh ấy không sao."
Vẫn nói chuyện được, còn mắng người rất giỏi nữa.
Nói xong cậu định rời đi, Khâu Đại Ngưu khó hiểu kéo cậu lại: "Chúng ta vội đi giúp Tranh ca chống lưng, ngươi quay về làm gì?"
Bạch Đào hất tay người kia ra khỏi tay áo mình, bực bội nói: "Cái người Tranh ca của ngươi ấy, chê ta rồi, đuổi ta đi."
Tống Dĩ An thấy rõ cảm xúc của Bạch Đào không ổn, liền kéo Khâu Đại Ngưu đang định nói gì đó lại, nhỏ giọng: "Vậy bọn ta đi trước, lát nữa quay về tìm ngươi."
Bạch Đào nhìn hai người vội vàng đi về phía Bùi Tranh để "chống lưng", trong lòng càng thấy khó chịu. Nhớ đến ánh mắt lạnh nhạt của Bùi Tranh khi bảo cậu rời đi, cậu lại càng bực bội, suốt cả quãng đường đi đều hầm hầm.
Cậu ghé nhà Trương Lộ Sinh trước. Còn chưa bước vào sân đã thấy một phụ nhân đang đứng ngoài cổng ngóng trông.
Bạch Đào chạy hai bước đến gần, lên tiếng giải thích: "Lộ Sinh có việc bị giữ lại, bảo ta nhắn giúp một tiếng. Hắn sẽ về muộn một chút, ngươi đừng chờ cơm."
Tức phụ của Trương Lộ Sinh nghe xong liền nở một nụ cười biết ơn: "Ta cứ thắc mắc sao giờ này rồi mà chưa thấy người đâu, cảm ơn huynh đã chịu khó chạy một chuyến."
Nghĩ ngợi một chút, nàng lại hỏi thêm: "Huynh có biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Thấy nàng lo lắng, Bạch Đào liền giải thích: "Không sao đâu, Lộ Sinh không bị gì cả, chỉ là có người bị thương, hắn ở đó giúp một tay thôi."
Nghe vậy, nàng ấy mới hoàn toàn yên tâm, còn nói chờ hôm nào Trương Lộ Sinh ở nhà thì mời Bạch Đào đến chơi một bữa.
Bạch Đào khách sáo vài câu rồi định rời đi. Lúc quay đầu nhìn thấy ống khói nhà nàng ấy vẫn đang bốc khói, cậu như chợt nhận ra điều gì, vội đưa tay ngăn cánh cửa sắp đóng lại.
"Lộ Sinh ngày nào cũng về ăn tối sao?"
Tức phụ Trương Lộ Sinh bị cậu làm giật mình, tay vẫn đang giữ chốt cửa, ngơ ngác đáp: "Phải đó, vì chỗ làm chỉ lo cơm trưa."
Bạch Đào nghe xong, đứng lặng hồi lâu, như mất hồn. Sau khi lí nhí nói lời xin lỗi, cậu quay người rời đi, dáng vẻ như hồn bay phách lạc.
Giữa đường "phiêu" nửa chừng, Bạch Đào bỗng quay đầu, chạy về hướng thôn Hạ Hà. Nhưng chưa được bao xa, cậu đột ngột dừng lại, đứng im trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi xoay người chạy về hướng nhà mình.