Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 87

Bạch Đào nấu xong cơm canh, để trong nồi giữ nóng rồi liền đứng ngoài sân trông ngóng.

Sau khi nghe tin chỗ làm không bao chuyện ăn tối, cậu nào còn giận dỗi gì được nữa, trong lòng chỉ còn lại niềm vui rối rít xen lẫn xót xa, thậm chí còn thấp thỏm suy đoán: chẳng lẽ đối phương cũng có chút thích mình?

Nếu không, mấy hôm trước sao lại không thèm ăn cơm, chỉ đứng dưới gốc cây đợi mình? Tối qua trở về, còn nghe mình kể chuyện thật lâu mà không hề cắt ngang một lời.

Thế mà đối phương lại chưa từng chủ động nói với cậu một câu nào. Cậu đoán, có lẽ hôm nay y bảo cậu rời đi, chính là không muốn để cậu bị cuốn vào chuyện này.

Lúc đó, cậu lập tức nghĩ sẽ chạy đi tìm Bùi Tranh, tự nhủ dù đối phương có nói gì đi nữa, lần này cậu cũng sẽ không rời đi. Nhưng mới chạy được mấy bước, lại chợt nhớ ra Bùi Tranh chưa ăn tối. Nếu giờ cậu đi đến bên y, thì khi quay về, y sẽ chẳng còn cơm nóng mà ăn, còn Trương Lộ Sinh thì có.

Thế là cậu quay đầu chạy vội về nhà. Cậu nghĩ, đợi lát nữa Bùi Tranh trở về, có thể ăn cơm nóng hổi ngay lập tức.

Bạch Đào mang theo tâm trạng vừa háo hức vừa hồi hộp đợi gần nửa canh giờ, mới thấy ba người cầm đuốc trở về.

Ánh mắt cậu dán chặt vào Bùi Tranh đi sau cùng, "Các huynh chắc đều đói lắm rồi, ta nấu sẵn cơm rồi, mau tới ăn thôi."

Tống Dĩ An là người đầu tiên bước vào nhà, "Không ngờ vừa về đã được ăn cơm Bạch Đào nấu, chuyến này coi như không uổng công."

Khâu Đại Ngưu suốt dọc đường bị dặn đi dặn lại không được nói chuyện với Bạch Đào, chỉ buông một câu "Đói quá", rồi chạy thẳng vào nhà.

"Các món đều để trong nồi cả rồi, mang ra là ăn được." Bạch Đào còn không quên nhắc Khâu Đại Ngưu, "Đừng quên rửa tay."

Bùi Tranh nhìn Bạch Đào mặt mày tươi cười, ân cần gọi mọi người ăn cơm, trong lòng vẫn thấy cách xử lý của lý chính có phần không ổn.

Bạch Đào là một hán tử mềm yếu như vậy, nếu biết chuyện này, lỡ đâu lại khóc nấc lên thì sao? Còn chuyện bồi lễ, y có thể cho Bạch Đào thứ tốt hơn.

"Tranh ca, vết thương trên mặt huynh có nghiêm trọng lắm không?" Thấy nửa cái đầu của Bùi Tranh bị băng kín, Bạch Đào tưởng thương tích nặng hơn vẻ ngoài rất nhiều, liền lo lắng hỏi.

"Không nghiêm trọng."

Bạch Đào ghé sát lại xem kỹ: "Gạt người, nếu không nghiêm trọng thì tại sao Vu đại phu lại băng bó kỹ đến thế? Vu đại phu có dặn gì phải chú ý hay kiêng kị gì không?"

Tống Dĩ An đang ngồi chờ ăn, nghe thế bật cười: "Bạch Đào, vết thương của Tranh ca thật sự không nghiêm trọng đâu. Vu đại phu cố ý băng cho dày một chút, là muốn phía bên kia phải móc thêm bạc thôi. Lúc mới chia tay Vu đại phu, ông ấy còn đưa phần tiền chênh lại cho Tranh ca, dặn Tranh ca về nhà thì tháo băng ra ngay, bằng không sẽ bí hơi."

Bạch Đào sững sờ một chút, thật không ngờ vị Vu đại phu nhìn nghiêm chỉnh đường hoàng kia lại làm ra chuyện này... phải nói sao nhỉ? Đúng là một vị đại phu tốt.

Thực ra, lúc đầu Vu đại phu cũng không định làm vậy. Nhưng sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện, ông liền nhớ tới Bạch Đào từng đưa tiền sớm để tránh khó xử cho người khác, rõ ràng là đứa trẻ hiểu chuyện, sao có thể để người ta bị vu vạ như thế?

Thế là hắn cố tình băng cho Bùi Tranh một lớp thật dày, miệng mở giá ngay 40 văn tiền.

Hồi trẻ hắn vốn chẳng phải người quá đứng đắn, làm chuyện này không chút áy náy, cũng chẳng thấy tổn hại gì đến y đức. Dù gì thì vết thương nghiêm trọng của La lão đại kia, hắn vẫn xử lý rất nghiêm chỉnh, chẳng hề nâng giá.

Tuân theo lời dặn của đại phu, Bạch Đào muốn giúp Bùi Tranh tháo băng trên mặt, bèn để y ngồi xuống ghế, còn mình thì cúi đầu, cẩn thận tháo từng lớp.

Từng động tác của cậu vô cùng dè dặt, như sợ làm đau đối phương. Phần băng sát vết thương, cậu gỡ đặc biệt chậm rãi, đến mức đôi mắt gần như dán sát vào mặt y.

Bùi Tranh nhìn Bạch Đào ở gần ngay trước mặt, theo bản năng liền nín thở.

"Xong rồi." Khi toàn bộ lớp băng được tháo xuống, Bạch Đào cúi nhìn kỹ, "Nhìn qua thì có vẻ vết thương không sâu, đã kết vảy rồi."

Bùi Tranh hơi ngả người ra sau, cụp mắt đáp khẽ: "Ừm."

Trên đường về, Vu đại phu từng nói vết thương này thậm chí không cần bôi thuốc, chỉ đơn giản giúp Bùi Tranh xử lý qua một lượt.

Trước bữa cơm, Bạch Đào bưng ra mấy chiếc bánh mì mật ong giòn: "Đây là món ăn ta định mang lên trấn bán ngày mai, các huynh nếm thử xem thế nào."

Khâu Đại Ngưu lập tức ra tay trước: "Vừa nhìn đã thấy ngon rồi! Món này gọi là gì?"

"Gọi là bánh mì mật ong vỏ giòn, nhưng ta muốn đổi tên cho dễ gọi, vừa nghe đã muốn ăn ngay ấy... chỉ là chưa nghĩ ra gọi gì cho hay. An ca, huynh là Tú tài, nghĩ giúp ta cái tên đi?"

Tống Dĩ An đang ngậm một miếng bánh trong miệng, chưa kịp nuốt xuống: "Ta đâu có bản lĩnh ấy... Ta thấy gọi bánh mì mật ong vỏ giòn là nghe hay rồi. Dù ta không biết 'bánh mì' là cái gì, nhưng nghe tên thì có vẻ rất sang."

Bạch Đào chẳng để tâm Tống Dĩ An nói gì, chỉ thấy Bùi Tranh đã ăn một miếng, liền vội vàng hỏi: "Tranh ca thấy ngon không?"

Bùi Tranh gật đầu: "Rất ngon."

Bạch Đào vui mừng hẳn: "Tranh ca mà thích thì ăn nhiều một chút."

Sau bữa cơm, khi mọi người rửa bát xong chuẩn bị rời đi, Tống Dĩ An thấy Bạch Đào nhìn Bùi Tranh như muốn nói lại thôi, bèn kéo Khâu Đại Ngưu đi trước: "Bạch Đào, ta với Đại Ngưu còn chút việc, đi trước một bước."

Bùi Tranh là người đi sau cùng, liền bị Bạch Đào kéo tay giữ lại: "Tranh ca, ta muốn nhờ huynh một chuyện, đợi một chút."

Bình Luận (0)
Comment