Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 88

Bạch Đào mở lời giữ người lại, quả thật là có việc muốn nhờ Bùi Tranh giúp, nhưng cũng có đôi điều muốn nói riêng với y.

Cậu vào nhà, lấy ra bộ bút mực giấy nghiên mà Tống Dĩ An từng tặng, bày lên bàn đã lau sạch sẽ: "Tranh ca, mai nhân dịp phiên chợ, ta định mang mấy chiếc bánh hôm nay làm ra ngoài bán thử, xem có bán được không. Nên muốn nhờ huynh viết giúp vài chữ, chữ ta xấu lắm."

Tay Bùi Tranh đang đổ nước vào nghiên mực khựng lại: "Ta viết không đẹp, ngươi có thể tìm Tống Dĩ An."

"Hì hì, ta chỉ muốn huynh viết thôi."

Bạch Đào cầm lấy cây bút lông còn chưa dùng, cũng chẳng để tâm chuyện 'khai bút' gì cả, đưa thẳng cho Bùi Tranh: "Ta mài mực, huynh giúp ta viết."

Bùi Tranh sợ mình viết không đẹp, ảnh hưởng đến việc buôn bán của Bạch Đào, liền không đưa tay nhận lấy: "Ta đi gọi Tống Dĩ An."

Bạch Đào liền nhét bút vào tay y, thái độ cứng rắn: "Ta chỉ thích chữ huynh viết, chữ người khác viết, ta không cần."

Cậu cứ nhìn chằm chằm vào Bùi Tranh như thế, ánh mắt kiên định, như thể không đạt được mục đích thì quyết không bỏ qua.

Câu nói ấy dường như mang theo hơi nóng, khiến Bùi Tranh có cảm giác bản thân bị thiêu đốt, đặc biệt là trái tim đang đập mạnh trong lồng ngực, như không chịu nổi nhiệt khí ấy mà dồn dập gõ vào tim mạch.

Y siết chặt cây bút trong tay, cúi đầu nhìn tay Bạch Đào đang cẩn thận mài mực: "Mai ngươi đi từ canh giờ nào?"

Bạch Đào nghĩ một lát: "Chắc khoảng giữa giờ Mão." Giờ ấy đi là vừa kịp ngồi xe bò của Trương Nhị Cẩu.

Bùi Tranh lại hỏi muốn viết những gì.

Bạch Đào lấy chiếc hộp mà Trương thợ mộc mang tới lúc cậu đang nấu cơm chiều, tháo lớp nắp trên cùng, đưa tay chỉ vào mặt gỗ mà so đo khoảng cách: "Bên trái viết 'bánh mì mật ong vỏ giòn', bên phải viết '2 văn một cái, 5 văn ba cái'. Huynh viết xong, ta sẽ dán giấy lên trên."

Bùi Tranh gật đầu: "Mai sớm ta đưa cho ngươi."

Bạch Đào khó hiểu: "Sao không viết luôn bây giờ?"

Bùi Tranh không nhìn vào mắt Bạch Đào, chỉ đáp: "Không được."

Bạch Đào vốn còn mong được nhìn dáng vẻ Bùi Tranh cầm bút viết chữ, nghe vậy thì có hơi thất vọng, miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi, vậy huynh phải tự viết, tuyệt đối không được nhờ An ca giúp."

"Ừm."

Một khi Bùi Tranh đã đáp ứng, tự nhiên sẽ làm được.

Bạch Đào bắt đầu thu dọn bút mực giấy nghiên: "Vậy lát nữa huynh về thì mang về nhà viết nhé."

"Nhà ta có rồi."

Bùi Tranh không để Bạch Đào thu dọn giúp, chỉ nhắc cậu cất đồ của mình. Trước đây Tống Dĩ An cũng từng tặng y một bộ bút mực giấy nghiên, chỉ là vẫn chưa dùng đến.

Hồi đó Tống Dĩ An cũng đưa một bộ cho Khâu Đại Ngưu, mà Khâu Đại Ngưu thì không cần: "Ta một chữ cắn đôi cũng không biết, lại còn viết cái gì?"

Tống Dĩ An nói: "Cầm lấy đi, kẻo lại nói ta bên nặng bên nhẹ, chỉ cho Tranh ca không cho ngươi. Ngươi không dùng thì để cho con cái sau này dùng."

Khâu Đại Ngưu lẩm bẩm nhận lấy: "Ta còn chưa có tức phụ, đâu ra con cái? Mấy thứ này có bị hỏng không?"

Tống Dĩ An nghẹn lời: "...Yên tâm đi, thứ này mấy năm cũng không hỏng được, trừ khi ngươi định mười năm tám năm nữa mới lấy tức phụ."

Khâu Đại Ngưu vốn không định cưới tức phụ trong vài năm tới, trừng mắt nói: "Huynh nguyền ta không lấy được tức phụ hả?"

Tống Dĩ An: "......"

Không phải ngốc thì là gì, lời xuôi lời ngược đều nghe không hiểu.

Nghe Bùi Tranh nói nhà có sẵn, Bạch Đào cũng không ép nữa, thu dọn mấy thứ còn lại, chỉ để lại nghiên mực trên bàn vì trong đó còn mực vừa mới mài.

Nhìn Bùi Tranh đang ngồi ngay ngắn trên ghế, Bạch Đào hít một hơi thật sâu, ngồi xuống đối diện: "Tranh ca, ta muốn hỏi huynh... hôm nay vì sao lại đuổi ta đi?"

Bạch Đào hỏi rất thẳng thắn, bởi cậu biết nếu cứ để bản thân suy nghĩ vẩn vơ, chẳng những không có đáp án, mà còn tự chuốc phiền lòng.

Bùi Tranh cụp mắt, tránh đi ánh nhìn của cậu: "Không muốn ngươi bị cuốn vào."

Không biết lúc nào Lão đại la sẽ tỉnh lại, càng không biết lúc nào lý chính thôn Hạ Hà sẽ dẫn người tới bồi tội.

Y không muốn để Bạch Đào biết sớm, tránh cho cậu phải buồn phiền vô cớ.

Nghe được câu trả lời ấy, Bạch Đào mới khẽ thở ra một hơi, cảm thấy mình đã hỏi là đúng đắn. Bèn nhân cơ hội hỏi tiếp: "Vậy ta có thể biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

Bùi Tranh cụp mi, hàng mi dày rủ xuống thấp hơn nữa: "Gã chửi rất khó nghe."

Bạch Đào nhìn dáng vẻ không muốn nói nhiều của y, tưởng rằng La lão đại đã lôi chuyện lời đồn về Bùi Tranh ra mắng.

"Vậy thì cứ coi như chó sủa loạn đi, đừng để ý mấy lời mấy kẻ chẳng liên quan nói. Huynh chẳng phải từng nói rồi sao? Cuộc sống là của mình."

"Ừm." Bùi Tranh biết cậu hiểu nhầm, nhưng cũng không muốn giải thích thêm.

Bạch Đào lập tức khởi động chiêu bài "mỹ thực trị liệu": "Tranh ca, ta gói cho huynh mấy cái bánh mì, ăn vào là tâm trạng sẽ khá lên ngay."

"Không cần, ngươi để dành đem đi bán." Bùi Tranh cầm lấy nắp hộp, đứng dậy, "Ta về trước đây."

"Thật không muốn ăn à? Ta thấy huynh cũng thích ăn mà."

"Không ăn."

Bạch Đào tiễn y ra tận cổng sân: "Được rồi, nếu mai buôn bán tốt, lần sau trước khi đi họp chợ ta sẽ làm nhiều thêm một chút, đến lúc đó mang cho huynh một ít. Giờ trời còn lạnh, để ba bốn ngày cũng không sao."

Nhìn bóng người dần khuất trong màn đêm, Bạch Đào khẽ thở dài.

Cậu vốn còn muốn hỏi, vì sao hôm trước y lại đứng dưới gốc cây đợi mình. Nhưng lại sợ một khi hỏi rồi, thì sẽ không còn đường lui nữa.

Giữa hai người, chắc chắn sẽ thay đổi, hoặc là một bước thành đôi, bắt đầu mối duyên nhỏ; hoặc là dần xa cách, trở thành người dưng.

Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Bạch Đào đã xếp mấy tấm khăn hấp bánh đã hong khô vào hộp đựng đồ ăn, sau cùng là bánh mì được xếp ngay ngắn lên trên.

Hộp gỗ cậu làm có phần lớn, mỗi tầng có thể để vừa 25 cái. Mà hôm qua bánh làm không nhiều, lại ăn mất mấy cái, nên dù đã xếp đầy ba tầng vẫn còn thiếu vài chiếc.

Để nhìn vào trông hấp dẫn hơn, mỗi tầng cậu đều lật úp nửa số bánh, để mặt giòn phủ đầy mè lên trên.

Lúc ấy khi nướng, cậu quét khá nhiều dầu lên khay, giờ nhìn lớp vỏ giòn của bánh bóng loáng óng ánh, quả thực khiến người ta thèm ăn.

Bạch Đào vỗ nhẹ lên sườn hộp: "Đây là lần đầu tiên ta buôn bán đấy, có thành công được hay không đều trông cậy vào ngươi cả. Đến lúc đó nhớ phải cố mà toả hương đấy, nghe chưa? Tốt nhất là dụ dỗ được người khắp mười dặm tám làng kéo đến!"

Thói quen nói chuyện với đồ vật này là sau khi rời khỏi nhà bác cả, Bạch Đào mới dần hình thành. Một mình sống dẫu gì cũng có chút cô đơn, nên cậu bắt đầu tự lẩm bẩm với mình. Có khi nói cả một lúc lâu, giống như có người trò chuyện cùng vậy.

Lúc Bùi Tranh mang nắp hộp đến thì Bạch Đào đang ăn bữa sáng. "Tranh ca, huynh ăn sáng chưa? Có muốn cùng ăn không?"

"Ăn rồi." Bùi Tranh đặt nắp hộp lên bàn, "Ngươi xem có hợp không."

"Cảm ơn Tranh ca!"

Bạch Đào cầm lấy nắp đã dán giấy sẵn, từng nét chữ viết trên đó đều rõ ràng mạch lạc, tuy không đến mức bay bướm như rồng bay phượng múa, nhưng lại cực kỳ chỉn chu, hiển nhiên là đã rất dụng tâm.

"Tranh ca viết chữ thật đẹp! Có cái này rồi, ta chắc chắn sẽ kiếm được bộn bạc!"

Bùi Tranh nhìn cậu ôm cái nắp hộp, vẻ mặt tràn đầy vui sướng, cũng khẽ cong môi cười, học theo lời mà cậu thường nói với mấy chủ cửa tiệm: "Chúc ngươi buôn may bán đắt, tài lộc cuồn cuộn."

"Vậy thì nhận lời tốt lành của Tranh ca nhé!" Bạch Đào nháy mắt một cái, cười hì hì, "Đến lúc ta kiếm được nhiều bạc, ta chia huynh một nửa!"

Bùi Tranh hơi sửng sốt: "Bạc ngươi vất vả kiếm được, chia cho ta làm gì?"

Bạch Đào nhìn thẳng vào y: "Chỉ là muốn cho."

Cảm giác bị bỏng rát từ đêm qua lại trỗi dậy, Bùi Tranh vội quay người đi: "Đi thôi."

Bạch Đào đuổi theo hỏi: "Tranh ca không muốn lấy bạc ta cho sao?"

"Không muốn." Trong đầu Bùi Tranh bất giác hiện lên hai thỏi bạc lẻ loi trong ngăn bí mật của Bạch Đào.

Bạch Đào dò hỏi: "Huynh không nhận, ta sẽ buồn đó. Lúc đó phải làm sao?"

Câu hỏi này khiến Bùi Tranh nghẹn lời, thứ nhất là y không hiểu vì sao Bạch Đào lại nhất quyết muốn chia bạc cho mình; thứ hai, y cũng không biết "lúc đó" nên làm gì mới phải.

Bạch Đào thấy y im lặng không trả lời, cũng không ép, tự nhủ không cần gấp lúc này: "Ta đùa thôi mà. Tranh ca, hôm nay huynh còn đi làm không? Giờ cũng không còn sớm nữa rồi."

"Không đi."

Chuyện hôm qua thành ra như vậy, chủ nhà nào còn dám thuê nữa? Tiền công mấy hôm trước cũng đã trả đủ. Tất nhiên đám người La lão đại cũng bị đuổi việc cả rồi.

Bạch Đào nghĩ cũng đúng, gặp chuyện như vậy mà còn đi làm được, thì cũng thật quá sức kiên cường rồi. "Vậy ta đi trước đây, huynh có muốn gì không? Ta mang về cho."

Bùi Tranh nghĩ một chút: "Ta đi với ngươi."

Đôi mắt Bạch Đào lập tức sáng rực, còn có chuyện tốt như vậy sao?

Bình Luận (0)
Comment