Hai người đến trấn thì trên đường đã nhộn nhịp, Bạch Đào vốn định đặt sạp cạnh mấy hàng bán bữa sáng. Nhưng không ngờ, đa phần các sạp điểm tâm đều đã thu dọn xong.
Cậu đành phải đến gần chợ rau, tìm một chỗ giữa những sạp bán đồ ăn mà bày sạp, xung quanh đều là hàng mì, hàng hoành thánh, xem ra cũng không quá đụng hàng.
Bùi Tranh nói y muốn đi mua ít đồ, lát nữa sẽ quay lại tìm Bạch Đào.
Bạch Đào chưa kịp mở hàng đã phải đóng 5 văn tiền phí chỗ, cẩn thận tháo hộp đựng đồ ăn buộc trên giỏ tre xuống, rồi dựng nắp hộp có dán giấy đứng lên phía trước, để người qua lại có thể nhìn thấy dòng chữ bên trên.
Bánh của Bạch Đào có điểm bất lợi là không có hơi nóng bốc lên, mùi thơm cũng phải đến gần mới ngửi thấy, so với mấy sạp hoành thánh kế bên thơm lừng cả một phố thì có phần lép vế.
Cậu lấy ra dao nhỏ và cái bát đã chuẩn bị sẵn, cắt một cái bánh làm bốn, chia cho các sạp lân cận coi như chào hỏi.
Sạp hoành thánh bên cạnh là của một đôi phu lang trung niên, hán tử lo cán bột, gói bánh; còn ca nhi thì ở bên phụ giúp, gọi khách.
Nếm thử bánh xong, hán tử kia tươi cười thân thiện nhìn Bạch Đào: "Loại điểm tâm này ta đúng là lần đầu thấy đấy, không ngờ ngươi tuổi còn nhỏ mà đã có tay nghề thế này. Không biết bán sao? Phu lang nhà ta dạo gần đây đang có thai, cứ thích ăn mấy món ngọt ngọt thế này."
Bạch Đào không ngờ có mối làm ăn đến nhanh như vậy, cậu còn chưa kịp rao hàng mà: "2 văn một cái, 5 văn ba cái."
Hán tử liếc nhìn hộp đựng bánh sạch sẽ gọn gàng của Bạch Đào, cúi người lấy một nắm tiền đồng trong hũ đất dưới sạp, đưa cho ca nhi nhà mình: "Mua nhiều một chút đi, ta thấy ngươi cũng thích ăn."
Ca nhi mỉm cười, đếm 15 văn tiền đưa cho Bạch Đào: "Phiền tiểu ca gói cho ta chín cái."
"Được ạ, ta gói liền." Bạch Đào hớn hở nhét tiền vào túi tiền, nhưng khi quay lại sạp lấy đũa, thì khựng lại tại chỗ.
Sau đó ngượng ngùng nhìn ca nhi đang chờ bên cạnh: "Hôm nay là lần đầu ta bày sạp, quên khuấy mất không chuẩn bị giấy dầu, làm phiền ngài tự mình mang đồ đựng một chút nhé. Thật sự xin lỗi, để tạ lỗi, ta tặng thêm một cái nữa."
Ca nhi trung niên nói không sao, quay lại sạp hoành thánh lấy hai cái bát, còn tốt bụng giới thiệu cho Bạch Đào: "Phía trước kia có tiệm tạp hóa, có bán giấy dầu, còn có thể cắt sẵn cho, giá cả cũng phải chăng. Nếu ngươi không ngại, ta trông sạp giúp một lát."
Bạch Đào cảm ơn rối rít, rồi chạy như bay đến tiệm tạp hóa mua một xấp giấy dầu. Lúc này cậu thực sự hoài niệm mấy cái túi ni-lông thời hiện đại, vừa nhanh gọn lại tiện lợi.
Giấy dầu này sau khi gói đồ còn phải gấp gấp gọn gàng một chút, khá phiền, may mà giá cũng dễ chịu.
Bạch Đào chạy về lại sạp, thấy một đại nương dắt theo cháu nhỏ đang hỏi giá, nghe xong thì có vẻ hơi do dự.
Đứa nhỏ nhìn chằm chằm phần vỏ giòn rắc đầy mè, đôi mắt long lanh: "Nãi nãi, cháu muốn ăn cái kia..."
Bạch Đào thấy thời cơ tới, liền cầm một cái bánh lên, cắt thành mấy miếng nhỏ rồi đưa cho bà cụ: "Ngài có thể ăn thử trước, rồi quyết định có mua không cũng được ạ."
Lần đầu tiên bà thấy có thể ăn thử trước, liền bẻ lấy một miếng nhỏ, đưa cho cháu trai: "Nếu cháu thấy ngon, nãi mua cho một cái."
"Không sao đâu, hai người đều có thể thử mà." Bạch Đào nói xong, thấy đại nương hơi ngại ngùng, lắc đầu từ chối, cậu cũng không cố ép.
Cậu bé ăn xong, ánh mắt sáng rỡ: "Ngọt lắm! Ngon nữa!"
Nghe cháu mình nói vậy, đại nương móc ra 2 văn tiền đưa cho Bạch Đào: "Vậy mua một cái nhé."
Bạch Đào mỉm cười hỏi đứa nhỏ: "Ngươi muốn cái nào?"
Người vừa đẹp lại cười với mình, đứa nhỏ ngượng ngùng, nửa trốn sau lưng bà, nửa chìa tay ra chỉ vào cái có nhiều mè nhất.
Nhìn bàn tay nhỏ lem nhem trước mắt, Bạch Đào hơi phân vân, vốn chỉ mua một cái, cậu chẳng định gói bằng giấy. Nhưng bàn tay nhỏ kia bẩn quá, thật không nỡ để bé cầm trực tiếp.
Cậu bèn lấy một tờ giấy dầu, cắt làm bốn, dùng một mảnh gói sơ cái bánh được chọn rồi mới đưa qua: "Này, chúc ngươi ăn rồi mỗi ngày đều vui vẻ."
Cậu bé rụt rè đón lấy, nhìn Bạch Đào mấy cái rồi cười tít mắt: "Cảm ơn thúc
sao."
Sáng nay ra cửa quên che nốt ruồi, Bạch Đào đành thả tóc vốn vì quá dài mà phải vắt sau tai xuống, che đi đôi tai, thần sắc phức tạp nhìn theo bóng đúeannhor đang đi xa.
Thấy dáng vẻ của cậu như thế, ca nhi trung niên bán hàng bên cạnh, không nhịn được cười lén: "Là đang cảm thấy nên gọi ngươi một tiếng ca ca?"
Bạch Đào cảm thấy khó nói thành lời: "Không phải... là vì ta là hán tử."
Ca nhi trung niên đứng gần, lập tức lùi hẳn hai bước để giữ khoảng cách, ánh mắt có chút xấu hổ nhìn cậu. Vừa nãy hắn còn tưởng đối phương là một tiểu ca nhi nên mới thân thiết vài phần, không ngờ người đẹp thế này lại là một nam tử: "Nhưng mà... tai của ngươi—"
Bạch Đào thuận miệng bịa đại: "Thầy bói bảo chỗ này của ta có một nốt ruồi phát tài, nên mới cố ý điểm vào."
Cậu nghĩ bụng, nếu nói đây chỉ là một nốt ruồi bình thường, đối phương chắc cũng giống Lan thẩm, tỏ vẻ nghi ngờ, chi bằng nói bừa, dù sao cũng chẳng thân thiết gì, đỡ rườm rà.
Ca nhi trung niên bưng bánh quay về sạp nhà mình mà vẫn còn ngây ra, mãi tới khi có khách đến mới hoàn hồn lại.
Bạch Đào lại bưng bát sứ đi mời người bán mì ở bên kia.
Chủ tiệm mì có chút cảnh giác: "Không phải là ăn rồi mới mua đấy chứ?"
Vừa nãy hắn rõ ràng thấy hai người bên sạp hoành thánh sau khi ăn thử đã mua không ít.
Bạch Đào dở khóc dở cười: "... Không đâu."
Cậu trông thuần khiết vô hại như vậy, làm gì giống loại người ép người ta mua hàng. Ánh mắt người này thật sự có vấn đề, hay là có chứng hoang tưởng bị hại cũng nên.
Chủ tiệm mì lúc này mới nhận lấy một miếng nhỏ, vốn định nếm thử lấy lệ, nào ngờ vừa đưa vào miệng, sắc mặt liền trở nên kỳ quái, quay sang nhìn Bạch Đào.
Bạch Đào thấy thế, tim liền đập thình thịch: "Chẳng lẽ... không hợp khẩu vị?"
Chủ tiệm mì lắc đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Ờm... ta cũng lấy 15 văn, tự ta đem đồ đến đựng, có thể tặng ta thêm một miếng được không?"
"..." Bạch Đào mặt không biểu cảm gật đầu. Đây gọi là gì? Chính là tự vả, mà lại là tốc độ ánh sáng tự vả.
Cậu lập tức thay đổi cách đánh giá ban nãy về chủ tiệm mì. Người này tuy ánh mắt không chuẩn, nhưng miệng thì biết thưởng thức, tạm coi là người tốt.
Chủ tiệm mì bưng bát quay lại sạp, không nhịn được liền ăn luôn, vừa ăn vừa gật đầu lia lịa. Ăn một miếng to thế này còn ngon hơn nhiều so với miếng nhỏ lúc trước.
Bạch Đào thấy hắn ăn vui vẻ như vậy cũng mỉm cười theo, quyết định chính thức xếp đối phương vào hàng người tốt.
Khách qua đường thấy món ăn lạ thì liếc nhìn một cái, song số người đến hỏi thì không nhiều. Nghĩ đến chuyện có lẽ không ít người không biết chữ, Bạch Đào bắt đầu rao hàng: "Bánh mì mật ong vỏ giòn đây! Ăn ngon không gạt người! 2 văn một cái, 5 văn ba cái, bên trên còn rắc mè thơm phức, mau tới xem thử đi, lại còn được ăn thử miễn phí!"
Nghe đến "Ăn thử miễn phí", không ít người liền nổi hứng, Bạch Đào vội vàng bưng bát đưa ra trước mặt mọi người:
"Ăn thử miễn phí, mọi người nếm thử đi nào!"
Có người cảnh giác hỏi lại một lần: "Thật là ăn thử không mất tiền?"
Bạch Đào cười đáp: "Ừ, ăn thấy ngon rồi hẵng mua."
Thấy đúng là ăn thử không tính tiền, mọi người thi nhau thò tay vào bát, có người còn lấy một lượt mấy miếng, Bạch Đào cũng làm như không thấy, mặt mày lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ.
Người ăn thử xong ai cũng phản ứng không tệ:
"Không biết dùng gì làm mà ngon ghê."
"Ta thấy có vị ngọt, chắc cho nhiều đường."
"Thật có mùi mật ong, đặc biệt là phần giòn ở vỏ, ăn ngon thật đó."
"5 văn ba cái hả, vậy cho ta 10 văn đi."
"Ta cũng lấy 5 văn."
"Ta cũng muốn."
Người mua mỗi lúc một nhiều, ai cũng cảm thấy 5 văn mà được ba cái to thế này, rẻ hơn nhiều so với bánh ở tiệm, lại còn ngon nữa mới ghê.
Bạch Đào vội đặt bát rỗng xuống, lấy giấy dầu gói bánh: "Được rồi, vị cô nương này, của ngươi đây, tổng cộng 10 văn."
Nữ nhân ấy đã là nương của đứa trẻ 6 tuổi, lúc này cười tít cả mắt, sảng khoái trả tiền.
Bạch Đào nhìn ai tuổi không lớn thì gọi là công tử, cô nương; gặp người lớn tuổi thì gọi đại ca, đại tẩu; thấy người bế trẻ theo thì khen con nhà người ta sinh đẹp, thỉnh thoảng còn buông vài lời cát tường. Cái miệng kia ngọt hơn cả bánh quết mật.